Cao Lãnh Học Bá Là Một Cái Thích Làm Nũng

Chương 14

Tề Nhiên không trả lời, Lục Khuynh đã tới chỗ quầy rượu, từ vị trí họ đang ngồi không thể quan sát rõ, Tề Nhiên nhìn chằm chằm Lục Khuynh cho đến khi tầm mắt bị che khuất, ánh mắt hơi âm trầm.

Phương Hoài Lương ở kia còn đang thêm mắm dặm muối: “Tớ thấy cậu đừng nên làm hại người ta, nếu kéo thành tích học tập của người ta xuống, vậy tiền thưởng của tớ…”

Còn chưa dứt lời đã được Tề Nhiên ban tặng ánh mắt u ám, đôi mắt đen kịt sâu không thấy đáy, ẩn chứa vẻ không vui và uy hϊếp nặng nề.

Đáng sợ quá.

“Rồi, tớ lặn trước đây.” Phương Hoài Lương rất tự biết lấy mình mà chạy khỏi khu vực âm u của Tề Nhiên.

Rất không thích hợp, vô cùng không thích hợp.

Ánh mắt Tề Nhiên đuổi theo Lục Khuynh bưng khay đi tới đi lui trong quán bar, thiếu niên rõ ràng đang bối rối chưa quen thuộc lắm, tay bưng khay run run, cẩn thận nghiêng người né tránh khi sát vai với khách hàng, cậu khẽ nâng khay ngừa ly rượu lắc lư.

Chăm chú kỳ lạ, bóng dáng cao ngất xuyên qua đám bàn tựa như cuốn theo chiều gió.

Nhưng Tề Nhiên vẫn phát hiện ra vài chỗ bất thường.

Tuy cậu gắng sức ưỡn sống lưng nhìn thẳng về phía trước, nhưng bước chân vẫn loạng choạng khó thấy, tay còn lại cũng vô thức đặt bên eo, cắn chặt môi như đang cố kiềm nén điều gì đó.

Tề Nhiên cụp mắt, hơi hoài nghi ngó qua Lục Thế Lâm đang ngồi uống rượu bên kia.

Đôi mắt nheo lại.

Đúng lúc này truyền đến tiếng va chạm lớn.

Tề Nhiên quay đầu theo bản năng.

Chỉ thấy một người đàn ông không cẩn thận đυ.ng vào người Lục Khuynh, cơ thể cậu chênh vênh mất khống chế mà cong eo, nét mặt nhăn nhó, rượu trong khay lắc lư, như thể giây sau sẽ đổ ụp xuống.

Tề Nhiên chẳng hề nghĩ ngợi, hắn sải bước chạy nhanh đến, lấy khay từ tay Lục Khuynh đặt lên bàn, tay còn lại vòng qua vai Lục Khuynh để ổn định cơ thể sắp té ngã của cậu.

“Lục Khuynh! Lục Khuynh!”

Tề Nhiên gọi lớn, sắc mặt cậu tái nhợt, cắn chặt đôi môi, mái tóc trước trán ướt đẫm mồ hôi đọng lại trên da, ánh mắt mất tiêu cự.

Tề Nhiên đâu kịp nghĩ nhiều, trực tiếp ôm cậu lên rồi quay về phía Phương Hoài Lương đang nghe tiếng chạy tới: “Lái xe!”

Sau đó vội vàng cõng Lục Khuynh xông ra cửa.

Phương Hoài Lương nhanh chóng lái xe đến bên đường, trước tiên Tề Nhiên đặt Lục Khuynh đang nằm trên lưng mình xuống chỗ ngồi phía sau, sau đó mới bước lên xe, hắn chưa kịp ngồi vững đã kêu Phương Hoài Lương chạy đến bệnh viện, rồi lập tức chuyển sự chú ý lên người Lục Khuynh.

Lục Khuynh dựa vào lưng ghế thở hổn hển, ánh mắt mơ hồ, khuôn mặt nhăn nhó vì đau, đôi tay áp chặt vào bụng mình, cả người run lên vì đau đớn.

Đã mấy ngày trôi qua kể từ lần cãi nhau với Lục Thế Lâm, trong lúc ấy Lục Thế Lâm đều không gọi cậu đến đón ông, từ tối đến giờ cậu vẫn không có cảm giác thèm ăn.

Cậu hơi hỗn loạn, nhờ sự thanh tỉnh ít ỏi còn xót lại để cậu hiểu được mình đang ở trên xe. Cậu bắt đầu hối hận vì tối nay mình không ăn cơm thật no, trong dạ dày như có con dao đấu đá cứa thẳng vào đó, đau muốn bất tỉnh.

Tề Nhiên nhìn cậu thiếu niên đang liều mạng kìm nén, trái tim như bị bóp chặt, hắn nghiêng người dựa sát vào Lục Khuynh, ra sức khiến cho giọng nói của mình nhỏ nhẹ hơn, chậm rãi hỏi: “Lục Khuynh, em cảm thấy thế nào?”

Dường như Lục Khuynh chẳng nghe thấy câu hỏi của Tề Nhiên, đôi mắt nhắm chặt, thở hổn hển cong người về phía trước.

Lòng Tề Nhiên càng sốt ruột, một tay kéo lấy cánh tay Lục Khuynh tránh cho cậu bị lắc lư do tốc độ xe quá nhanh, tay kia khẽ đặt lên lưng cậu vỗ nhẹ cố gắng giảm bớt cảm giác đau đớn của cậu.

“Em khó chịu chỗ nào?”

Giọng nói mềm nhẹ lại vang lên.

Ngữ điệu này khiến Lục Khuynh như thể nghe thấy tiếng mẹ cất giọng hát ru dỗ cậu đi vào giấc ngủ như hồi còn bé, cứ dịu dàng như thế.

Cậu mờ mịt, trong lúc hoảng hốt tưởng mẹ ở bên cạnh mình, duỗi tay đang che bụng ra, nhẹ nhàng kéo góc áo người trước mặt.

“Con…”

Giọng nói yếu ớt xuất hiện, Tề Nhiên không thể nghe rõ nên tiến lại gần cậu, lỗ tai hầu như chạm vào miệng Lục Khuynh, đáp một tiếng: “Hửm?”

“… Con, đau bụng.”

Lục Khuynh gần như run rẩy phát ra khỏi miệng, cặp mắt ướt sũng nhìn Tề Nhiên, tay túm góc áo thật chặt, sau đó từ từ dời lên muốn chạm tay Tề Nhiên.

Trán thiếu niên lấm tầm mồ hôi, tay đặt trên mu bàn tay của Tề Nhiên khẽ run rẩy, khom lưng, tựa như cá sắp tách nước.

Tề Nhiên quay đầu nhìn cậu, lập tức đổi bàn tay đang vỗ lưng Lục Khuynh thành ôm cậu, lại gắng kéo Lục Khuynh vào giữa để cậu thoải mái dựa vào mình hơn.

Hắn dán môi bên tai Lục Khuynh, cứ như đang dỗ dành cô con gái nhỏ vừa đầy tháng của Phương Hoài Lương, chậm rãi mở miệng: “Đau bụng à? Tôi xoa sẽ hết đau ngay.”

Nói xong hắn liền đặt tay lên bụng Lục Khuynh, xoa cách lớp áo đồng phục mỏng manh.