Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 46

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 46:

Nữ tử duy nhất trong ba vị tiên tôn không chịu rời khỏi Lệ Cư vẫn còn ở lại này gọi là Hòa Ninh Tiên Tôn, thanh niên trẻ tuổi kia tên là Trác Phong Tiên Tôn, còn lại vị tướng mạo hơi già thì xưng là Hoa Lam Tiên Tôn.

Ba người này ở trong Tiên giới cũng có thể gọi là tiếng tăm lừng lẫy, hầu như đều là tiên tôn đã vạn năm có thừa. Bởi vậy, bọn họ cũng biết một số bí mật, tìm hiểu được chuyện năm đó trong tay Thần Tàng thánh nhân có thể đã từng có đại đạo thánh binh! Sở dĩ nói là có thể, là bởi vì chuyện này vẫn chỉ là một lời đồn đại, Thần Tàng thánh nhân chưa bao giờ sử dụng đại đạo thánh binh trước mặt người nào, vì vậy tin tức này cũng chỉ nằm ở giữa mức tin và không tin.

Mà hiển nhiên, ba vị tiên tôn này đều hướng về phía tin.

Con đường thành thánh từ xưa đến nay, từ lâu đã có người đi trước tạo ra một con đường, người đến sau có thể thành thánh, vẫn là trăm khoanh trở về một đốm, đều noi theo bước chân của người đi trước mà đi.

Như năm đó Bàn Cổ khai thiên lập địa, đi chính là con đường thân thể thành thánh; Tam Thanh thành thánh, đi chính là con đường chém tam thi, tìm kiếm bản ngã; Nữ Oa thành thánh, là người sáng lập ra nhân tộc, đó là con đường công đức…

[Bàn Cổ: được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc. Vừa sinh ra thì vị ấy đã tập đi, tập chạy, tập nhảy, hớp gió nuốt sương, ăn hoa quả, dần dần lớn lên, mình cao trăm thước, đầu như rồng, có lông đầy mình, sức mạnh vô cùng. Một ngày kia, Bàn Cổ chạy qua hướng Tây, bắt gặp một cái búa và một cái dùi ước nặng ngàn cân. Bàn Cổ, tay phải cầm búa, tay trái cầm dùi, ra sức mở mang cõi trần.]

[Tam Thi (hay còn gọi là tam bành): Trong dân gian người ta quan niệm rằng ẩn chứa sâu trong mỗi người đều có 3 vị thần – Tam bành cai quản sai khiến tâm tính con người làm những điều sai trái: sai khiến làm cho con người kiêu ngạo, lười biếng; sai khiến làm cho con người tính thích ngao du, đi lại; sai khiến làm con người luôn thích dâʍ ɖu͙ƈ.]

Những người đi trước, gần như đã để lại cho người đến sau những bản mẫu hoàn mỹ nhất. Mà sự thật cũng chứng minh, ngoại trừ những con đường các tiền bối để lại, người khác muốn tự tạo ra một con đường khác, toàn bộ đều thất bại.

Nhưng rốt cuộc Thần Tàng đạo nhân đã làm thế nào để thành thánh, đã đi con đường nào, không một ai biết được.

Cũng có người nói, bởi vì Thần Tàng đạo nhân nắm giữ đại đạo thánh binh trong tay, mới thành thánh.

Tin tức này lúc đầu nghe có vẻ hơi xạo, nhưng khi rất nhiều tiên tôn phát hiện mình trải qua nhiều năm, đi qua nhân gian, đi qua Tu Chân giới, rồi lại bước từng bước cho tới vị trí hàng đầu Tiên giới bây giờ, sau đó tới lúc không thể tiếp tục tiến thêm một bước nữa, thì dù đó có là một tin tức không đáng tin cậy đi nữa, họ cũng dám tin.

Gọi là tiên tôn, vốn nên là chí tôn Tiên giới.

Mà có thánh nhân ở phía trước, làm sao dám đàm luận chí tôn?

Người có thể đi tới vị trí tiên tôn, mỗi một người đều đã từng được gọi là “người đại khí vận”. Phi thăng thành tiên vốn là chuyện ít khả năng thành công, mà trong một đống tiên nhân đó lại có thể thuận lợi tu hành đến vị trí tiên tôn, thì càng là như vậy.

Đến một bước này, bọn họ đã hưởng qua rất nhiều thứ mà người khác không được hưởng qua, mà một chút khát vọng của bọn họ đối với phàm tục, quyền lợi, sắc đẹp, cuối cùng theo thời gian trôi qua cũng đã hóa thành hư không. Còn thứ trở nên càng ngày càng sâu sắc đối với bọn họ chính là đại đạo.

Rốt cuộc giữa tiên tôn với chuẩn thánh, giữa chuẩn thánh so với thánh nhân, khác nhau như thế nào?

Với địa vị của bọn họ bây giờ, cũng chỉ có loại đồ vật bọn họ cầu không được sờ không tới mới là điều duy nhất bọn họ theo đuổi.

Sau khi điều tra cẩn thận, chẳng biết bọn họ đã đi theo dấu chân Thần Tàng đạo nhân điều tra bao nhiêu năm, rồi lại cân nhắc thử tính toán bao nhiêu lần, cuối cùng cho ra một kết luận. Tỉ lệ năm đó Thần Tàng đạo nhân nắm giữ đại đạo thánh binh trong tay gần như đạt tới năm phần mười!

Dù tỉ lệ chỉ có một phần, cũng đã có thể làm cho những người này điên cuồng, huống chi là năm phần mười?

Bởi vậy, Lệ Cư nhìn như không đáng chú ý, gần như trống rỗng này, nhưng ba tiên tôn vẫn ôm một chút hy vọng có thể tìm ra manh mối về đại đạo thánh binh mà tới.

Chỉ là ai có thể nghĩ tới, nơi này lại còn giấu một tiên tôn? Hơn nữa còn là một tiên tôn có thể sử dụng toàn bộ thực lực ở Tu Chân giới?

Chẳng lẽ đối phương cũng vì đại đạo thánh binh mà đến?

Từ một góc độ nào đó mà nói, mấy người Hòa Ninh Tiên Tôn đã đoán đúng.

Nhưng đợi đến khi khí tức độ kiếp của Chu Trường Dung càng ngày càng dày đặc, sắc mặt ba vị tiên tôn này mới thay đổi.

Trước đó bọn họ đã bị Sư Vô Cữu nhục nhã một trận, bây giờ còn phát hiện mình bị đùa giỡn, thì dù người đó có tu dưỡng tốt như thế nào đi nữa cũng phải cho đối phương một bài học. Nếu không sau này bọn học làm gì còn mặt mũi nào đi quản lý việc ở Tiên Giới?

Dẫn đầu ra tay trước là Hòa Ninh Tiên Tôn.

Nữ tử tu hành không dễ, nhưng nữ tử có thể đạt tới địa vị ngày hôm nay, Hòa Ninh Tiên Tôn chính là loại người đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình lại càng tàn nhẫn hơn.

Khi nàng còn là một người phàm bình thường, vốn là công chúa một nước, “Hòa Ninh” chính là phong hào công chúa của nàng. Nàng không giống như những vị công chúa khác trong lịch sử, hưởng thụ vinh hóa phú quý rồi gả cho một phò mã hợp ý, mà ngược lại bái làm đệ tử quốc sư lúc bấy giờ là một tu sĩ Luyện Khí bình thường, bỏ xuống tất cả để tu hành. Thanh mai trúc mã, phu quân người yêu, nàng từng có được, cũng đã từng mất đi, không biết phải trải qua bao nhiêu kiếp nạn mới có thể đạt tới thành tựu Hòa Ninh Tiên Tôn bây giờ!

Vì vậy, xét về sự quyết đoán, trong ba người nàng là người quyết đoán nhất.

Hòa Ninh Tiên Tôn suy nghĩ rất thấu đáo, kiếp vân hôm nay đã hội tụ, cái người muốn độ kiếp ẩn thân bên trong cây đào kia, dù không ra cũng phải ra, nếu không bao gồm cả cây đào và người bên trong đều sẽ bị thiên lôi bổ xuống hết.

Nhưng mà điều bây giờ nàng muốn làm không phải buộc bọn họ đi ra, mà là muốn nghĩ trăm phương ngàn kế giữ cho bọn họ không ra, nếm thử chút mùi vị của thiên lôi mới đúng.

Nếu bên trong cây đào này có một người tu vi tiên tôn tồn tại, lúc đó thiên lôi bổ xuống thì sẽ biết ở đây có hơn một người không nên xuất hiện ở Tu Chân giới, như vậy uy lực của đạo thiên lôi thứ hai sẽ tăng gấp bội, đạo thứ ba đạo thứ tư cũng vậy.

Không cần bọn họ ra tay, thiên lôi cũng sẽ xử lý hai người này!

Hòa Ninh Tiên Tôn gỡ từ trên búi tóc xuống một cái trâm ngọc.

Trâm ngọc kia nhìn như vô cùng bình thường không có gì đặc biệt, nhưng sau khi nằm trong tay Hòa Ninh Tiên Tôn, trong nháy mắt lại hóa thành một thần binh lợi khí khó có thể hình dung.

Nàng cầm trâm, hời hợt rạch nhẹ một cái về phía cây đào.

Không khí vặn vẹo, linh khí trong chớp mắt rút đi sạch sẽ, không gian như bị trâm kia cắt rời vậy, khu vực gần cây đào gần như đều đã bị ngăn cách ra.

Đối với nhóm tiên tôn mà nói, cắt rời không gian chỉ là chút trò vặt.

Nàng làm như vậy, cũng chỉ là muốn kéo dài một chút thời gian thôi.

Một khi không gian bị cắt rời, người bị nhốt ở bên trong sẽ trở thành bên yếu thế. Không có linh khí, hiệu quả của pháp thuật phát ra sau này đương nhiên sẽ phải chịu chút bó buộc. Nếu đối phương không có hiểu biết về không gian, trong nháy mắt bước ra khỏi cây đào, nói không chừng sẽ bị không gian lôi kéo cắt ra làm hai.

Chiêu thức tuy đơn giản, nhưng uy lực lại lớn!

Mấy nhóc đào yêu có bao giờ gặp qua loại chuyện như vậy?

“Sao mà giống như một chút linh khí cũng không có vậy?” Cành lá cây đào vốn xum xuê, phải cần rất nhiều linh khí, bây giờ lại phải chịu cảnh không có chút linh khí nào, đương nhiên rất khó chịu.

“Trò vặt, nhưng không tệ rất thông minh.” Sao Sư Vô Cữu có thể không biết ý đồ của Hòa Ninh Tiên Tôn.

Mọi chuyện đi đến bước này, cuối cùng mấy tên trên Tiên giới kia mới làm ra chút chuyện mà hắn có thể đặt vào trong mắt rồi.

Xem ra mấy tên này cũng không vô dụng như hắn nghĩ.

Trác Phong Tiên Tôn và Hoa Lam Tiên Tôn cuối cùng cũng coi như hiểu ra Hòa Ninh đang làm gì, im lìm không lên tiếng đứng ở sau lưng bảo hộ nàng.

Nếu hai người ẩn thân bên trong cây đào không đi ra, vậy thì phải ngoan ngoãn chịu đựng lễ rửa tội của thiên lôi. Còn nếu muốn đi ra, thì trong nháy bọn hắn xuất hiện, quyền chủ động khống chế đấu pháp sẽ nằm trong tay bọn họ!

Có lẽ cây đào này có chút bản lĩnh quái lạ, mới có thể giúp cho tên tiên tôn này phát huy bản lĩnh thực sự.

Nhưng nếu sau khi ra đây, còn có thể phát huy thực lực như vậy không?

Nếu có, thiên đạo nhất định sẽ cảm ứng được!

Dựa theo lẽ thường mà nói, ba tiên tôn này phân tích không sai, bởi vì bọn họ dựa vào cấp bậc tiên tôn của chính mình, suy bụng ta ra bụng người, đương nhiên phân tích rất mạch lạc rõ ràng.

Điều duy nhất bọn họ không nghĩ tới chính là cấp bậc tu vi chân chính của Sư Vô Cữu.

Mà điều này cũng không phải do bọn họ.

Nếu trong cửu thiên thập giới xuất hiện một vị Chuẩn Thánh, cơ bản che giấu không nổi, huống hồ chi là vị Yêu Hoàng nào đó trở thành Chuẩn Thánh cuối cùng, từ lâu đã được mọi người biết đến là “người đã ngã xuống”, sao bọn họ có thể nghĩ tới Sư Vô Cữu đã “khởi tử hoàn sinh”, còn giúp Chu Trường Dung đánh bọn họ nữa chứ?

Kiếp vân bên ngoài đã càng ngày càng dày đặc, thiên kiếp sắp tới!

Sư Vô Cữu không thể tiếp tục ở thế giới nhỏ bên trong cây đào nữa, miễn cho lúc đó liên lụy ba nhóc yêu tinh này chết dưới tay thiên lôi.

Mà Chu Trường Dung ở một bên khác, chậm rãi mở mắt, cũng chuẩn bị ra khỏi thế giới bên trong cây đào.

Sư Vô Cữu sốc lên một chút tinh thần.

Hắn đưa tay quơ ngang mặt mình, che lại khuôn mặt, thân ảnh lóe lên, lập tức biến mất khỏi thế giới bên trong cây đào.

“Ồ, người được chủ nhân chọn cũng đi ra ngoài rồi!” Ngay lúc Sư Vô Cữu vừa biến mất, nhóc đào cũng nhịn không được nói.

Trong một khắc Sư Vô Cữu vừa ra khỏi cây đào kia, mấy người Hòa Ninh lập tức tấn công.

Trác Phong và Hoa Lam cũng là hai tiên tôn tiếng tăm lừng lẫy, chiêu thức hay phép thuật hay kiếm thuật cũng không hề kém.

Ba loại công kích, ba phương hướng, ba tiên tôn!

Nếu đổi thành người bình thường, không bị đánh chết cũng bị hù chết.

Còn Sư Vô Cữu nào có để những người này vào trong mắt? Che giấu dung mạo, cũng là để sau này làm việc thuận tiện hơn một chút mà thôi.

Ai, dung mạo bản tọa ấy, người gặp khó quên, đợi tới khi mấy tên này trở lại Tiên giới chắc chắn sẽ có mấy lão già bất tử nhận ra bản tọa còn sống mất.

Lúc đó, sợ là mấy lão bất tử kia sẽ phát điên, muốn đuổi theo bản tọa.

Tuy như vậy rất thú vị, nhưng Sư Vô Cữu cảm thấy Sổ Sinh Tử càng thú vị hơn, tốt nhất vẫn nên cẩn thận hơn một chút.

Mấy người Hòa Ninh bởi vì Sư Vô Cữu sử dụng ảo thuật nên chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, những thứ khác hoàn toàn không thể nhìn thấy.

Mà một thân khí thế của Sư Vô Cữu cũng khiến cho bọn họ nhớ tới mấy lão tiên tôn một lòng tu hành không ra ngoài nửa bước trên Tiên giới.

Khoảng cách bọn họ bước tới Chuẩn Thánh gần như chỉ thiếu một chút nữa, cảm giác ngột ngạt trên người bọn họ không thấp, dù đều là tiên tôn, cũng cảm thấy sự khác biệt rõ ràng.

Bây giờ, mấy người Hòa Ninh đều có loại cảm giác tương tự từ trên người Sư Vô Cữu.

Chỉ là hôm nay bọn họ ở trạng thái phân thần, không bằng bản thể cho nên cảm nhận càng sâu sắc hơn nhiều.

“Có thể bức bản tọa đi ra, ngược lại rất đáng khen.” Sư Vô Cữu khẽ nâng đầu, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn sang.

Thân ảnh Chu Trường Dung cũng ngay lúc Sư Vô Cữu dứt lời, lập tức xuất hiện.

Sao hắn lại đi ra lúc này?

Sư Vô Cữu rất muốn mắng người, Hòa Ninh Tiên Tôn cạnh đó trong lúc tấn công cũng là người đầu tiên phát hiện ra Chu Trường Dung, trong lòng biết đây mới là người được thánh nhân biếu tặng kia.

Vì vậy nàng đổi hướng tấn công, nhanh chóng chạy qua hướng Chu Trường Dung.

So sánh với khúc xương cứng Sư Vô Cữu này, Chu Trường Dung cũng chỉ là một nửa tiên nhân sắp độ kiếp mà thôi.

Hơn nữa, ảo thuật của Chu Trường Dung không lợi hại như Sư Vô Cữu, ở trong mắt nhóm tiên tôn, dáng vẻ của Chu Trường Dung bị bọn họ nhìn rất rõ ràng.

Ngu thì chết thôi!

Sư Vô Cữu tức giận trong lòng, hai mắt xanh lục, lập loè ánh sáng.

Ngay lúc Hòa ninh đối diện với tầm mắt của hắn, thân thể đột nhiên trì trệ.

Không ổn! Lúc trước hắn cũng dựa vào đồng thuật khống chế ngược lại cửu vĩ hồ.

Trong đầu Hòa Ninh chợt lóe một suy nghĩ như vậy, nhưng bởi vì thân thể đột nhiên dừng lại mà mất đi tiên cơ.

Sư Vô Cữu đã đến trước mặt nàng, tránh né công kích của nàng, lấy thủ lệnh Nhân Hoàng từ trên người nàng xuống, ngắt một cái.

“Ngươi!”

Hòa Ninh Tiên Tôn chỉ kịp hô lên một chữ như thế, thân thể lập tức bị ép buộc biến mất khỏi thế giới này, trực tiếp trở về bản thể.

Dầu gì cũng là một nhân vật hơn người, khi đối mặt với công kích của địch nhân chẳng phải nên nghĩ cách nào làm thế nào để phản công sao, vậy mà lại đi cướp thủ lệnh của người ta ép buộc người ta rời đi, cái này chẳng khác gì đang chơi game đánh được một nửa rồi mà bị người khác rút nguồn điện bắt buộc log out vậy sao?

Hai vị tiên quân Trác Phong và Hoa Lam cũng bị thao tác của Sư Vô Cữu làm cho ngây người luôn rồi.

Bọn họ sống đến cái tuổi tác này, nhiều ít cũng đã đối mặt mấy lần, nhìn chung chiến dấu chính diện với đối thủ chính phép lịch sự cơ bản nhất.

Mà hiển nhiên, Sư Vô Cữu không muốn làm như vậy.

Nói ra thì đây cũng là thủ đoạn sau khi học được thói xấu từ Chu Trường Dung mà ra. Nếu là trước đây, rất hiển nhiên Sư Vô Cữu sẽ dựa theo lẽ thường tiến hành đối chiến, nhưng Chu Trường Dung lại là một tên theo chủ nghĩa vấn đề có thể sử dụng đầu óc để giải quyết thì tuyệt đối sẽ không động thủ ra tay. Tục ngữ nói rất đúng, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Sư Vô Cữu cũng tránh không được muốn học xấu.

Nếu bóp nát thủ lệnh Nhân Hoàng là có thể giải quyết vấn đề, vậy thì cần gì phải đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ? Chẳng lẽ bản tọa lấy lớn ép nhỏ bắt nạt mấy tiểu tiên tôn sẽ rất có mặt mũi sao?

Hơn nữa, nhìn vẻ mặt không dám tin của mấy tên tiên tôn này, cả người Sư Vô Cữu vô cùng sảng khoái.

So với trước đây hắn dùng bản lĩnh của mình đánh thắng kẻ địch còn sảng khoái hơn nhiều!

Chao ôi, chẳng trách nhân tộc lại thích sử dụng âm mưu quỷ kế như vậy, bởi vì âm mưu quỷ kế có thể nghiện đó.

Chu Trường Dung nhìn biểu cảm của Sư Vô Cữu, không nhịn được bật cười.

“Cười cái gì cười? Đợi bản tọa giải quyết hai tên còn lại, rồi sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.” Sư Vô Cữu liếc mắt quan sát Chu Trường Dung một cái thì phát hiện quả nhiên tu vi tên tiểu tử lừa đảo này lại tăng, trên người còn mang theo một ít đạo ý không sai đi đâu được, trong lòng vô cùng chua xót, nhưng vẫn làm bộ nói.

“Vâng.” Chu Trường Dung ngoan ngoãn đáp một tiếng, sau đó như nhớ ra cái gì đó, lại bổ sung thêm một câu, “Làm phiền Sư tiền bối.”

Hừ, bày đặt ra vẻ, mọi chuyện đều do ngươi gây ra!

Lửa giận trong lòng Sư Vô Cữu đã vơi đi một chút. Rõ ràng Chu Trường Dung có thể trốn mãi không ra, nhưng vào lúc này lại đi ra, phỏng chừng cũng không muốn liên lụy đến mấy nhóc yêu tinh kia, càng không muốn để Sư Vô Cữu chiến đấu một mình.

Tuy Sư Vô Cữu rất mạnh, nhưng Chu Trường Dung cũng không thể thật sự vô liêm sỉ trốn ở phía sau hắn.

Cho tới bây giờ Chu Trường Dung đều tự dựa vào chính mình, dù sau này gặp trúng Sư Vô Cữu, được Sư Vô Cữu bảo vệ mấy lần, nhưng hắn cũng không cảm thấy đây là chuyện Sư Vô Cữu phải làm. Tương phản, mỗi một bút ân tình đặt xuống, Chu Trường Dung đều ghi nhớ rất rõ ràng.

Ai tốt ai xấu, tự Chu Trường Dung có tiêu chuẩn của chính mình.

Dung mạo của hắn bị bệnh khí dằn vặt thành bộ dáng như vậy, dù có che giấu hay không che giấu cũng không quan trọng. Hơn nữa hắn ở Tu Chân giới không có người nhà người thân, không sợ liên lụy đến ai.

Ngược lại khuôn mặt của Sư Vô Cữu lại khiến người ghi nhớ sâu sắc, vẫn nên che dấu.

Trác Phong và Hoa Lam tiên tôn thấy Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung không coi ai ra gì như vậy, trong lòng vô cùng tức giận, cho rằng mình bị người vô duyên vô cớ xem thường.

Nhưng bọn họ cũng có thể dựa vào cuộc đối thoại giữa Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung phán đoán tính cách hai người này.

Ban đầu bọn họ còn cho là cao nhân không nhìn rõ dung mạo này mới là người nắm quyền chủ động giữa hai người, nhưng sau khi nghe hai người nói chuyện mới biết không phải vậy.

Tuy thanh niên nhìn như ốm yếu không nói gì nhiều, nhưng rõ ràng, hắn mới là người giữ quyền chủ động.

Tuy số mệnh thanh niên này bất phàm, đúng, Chu Trường Dung vừa xuất hiện đã bị hai tiên tôn nhận ra là người đại khí vận.

Thân là tiên tôn, trước đây bọn họ cũng là người đại khí vận, đương nhiên đối mặt với “hậu bối” như Chu Trường Dung chỉ liếc mắt một cái thôi cũng đã có thể nhận ra.

Chỉ là nhắc đến mà lòng chua xót, trước đây quý nhân bọn họ gặp được, giống nhau đều là đẳng cấp đại la kim tiên, hết mức lắm thì là tiên quân. Vị này thì tốt rồi, sau lưng thế mà lại là một tiên tôn đỉnh cấp?

Chỉ là không biết rốt cuộc người đại khí vận này thuộc đạo thống gì? Hay là đệ tử nhà ai hoặc là tu sĩ tái thế trùng tu?

Trạng thái phân thần có hạn, những thứ nhóm tiên tôn có thể phát hiện cũng không nhiều.

Nhưng bọn họ nghĩ lại nghĩ, dù người này có là người đại khí vận đi nữa, cũng chưa chắc có thể sai khiến một cao nhân Sư Vô Cữu ra tay chứ? Hay là nói, trên người thanh niên nhìn như có bệnh này có cái gì đó bất phàm?

Ầm ầm ——

Trong mây đen đột nhiên đánh xuống một đạo thiên lôi thật lớn, trực tiếp phá nát trận pháp bọn người Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đồng tâm hiệp lực bố trí.

Trận pháp này ở trước mặt thiên lôi giống như tờ giấy mỏng vậy, chỉ cản được trong nháy mắt thì đã bị đánh thẳng vào.

Mấy người Sư Vô Cữu cũng nhanh chóng tản ra.

Tuy bọn họ không sợ thiên lôi, nhưng bọn họ sợ bị thiên đạo phát hiện, trực tiếp bài trừ bọn họ khỏi thế giới này, lúc đó mới gọi là công dã tràng!

Bọn người Vương Thất Thập Ngũ Kiếm và mấy tu sĩ có ý đồ ỷ vào tu vi Độ Kiếp, Đại Thừa muốn xông thẳng vào bái kiến tiên nhân đang tranh cãi ầm ĩ không ngớt, cũng bị một đạo thiên lôi như thế đánh xuống, trực tiếp khiến bọn họ chấn tỉnh.

“Bên trong quả nhiên có tu sĩ đang độ kiếp!”

“Chẳng phải các ngươi nói trong đó đều là tiên nhân hay sao? Còn xin nhóm các ngươi nói rõ cho, người đang độ kiếp bên trong là thế nào?”

Ở trong mắt các đại năng này, mấy người Vương Thất Thập Ngũ Kiếm không thể nghi ngờ đã trở thành “kẻ phản bội”. Không chỉ muốn độc chiếm tiên phủ thánh nhân không tha, mà còn muốn cướp đi cơ duyên của bọn họ, đúng là đáng ghét!

“Chúng ta còn ở đây nói chuyện với bọn họ làm gì? Trận pháp đã phá, chúng ta trực tiếp đi vào đi. Nếu thật sự quấy nhiễu tiên nhân, ta tự chịu trách nhiệm.”

“Hay!”

Mắt thấy những người này xúc động phẫn nộ như vậy, mấy người Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cũng hai tay khó địch bốn tay.

Đây gọi là lời hay khó khuyên ma quỷ.

Nếu những người này đã nói như thế, mấy người Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cũng thẳng thắn cho đi.

Chỉ là nhắc trước.

“Các ngươi muốn đi vào đương nhiên có thể, nhưng nếu các ngươi xảy ra chuyện gì, các ngươi hãy tự mình gánh chịu. Nếu không được, một ngày nào đó ta chém chết các ngươi, treo đầu các ngươi người để bồi tội cũng là chuyện hiển nhiên.” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cầm trong tay bảo kiếm của mình, lạnh lùng thản nhiên nói.

“A, nếu ngươi có bản lĩnh đó thì tới đây.”

“Miệng còn hôi sữa, chỉ vừa vào kỳ Độ Kiếp thôi.”

Tiên duyên phía trước, ai còn để ý cho Vương Thất Thập Ngũ Kiếm chút mặt mũi? Giờ này ai dám cản trở trước mặt bọn họ, đều là kẻ thù của bọn họ!

Chu Trường Dung bất thình lình bị thiên lôi đánh xuống.

Cũng may lúc trước hắn thông minh đi xa một chút, cũng không đến nỗi kéo theo mấy người Sư Vô Cữu.

Lôi kiếp gia thân, nghe đâu cảm giác rất đau đớn khiến người muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.

Rất nhiều tu sĩ, nhọc nhằn khổ sở đi tới bước độ kiếp này, lại cố tình không thể vượt qua thiên kiếp, có thể thấy thiên kiếp rất lợi hại.

Có một khoảng thời gian Chu Trường Dung nhàn đến nhàm chán đã từng làm một bảng thống kê, dựa theo tỷ lệ người độ kiếp và thành công phi thăng ở Tu Chân giới trong khoảng thời gian từ ngàn năm trước trở lại đây, tỷ lệ người bước vào kỳ Đại Thừa lại có thể độ kiếp phi thăng thành công đại khái chiếm một phần ngàn, binh giải trở thành tán tiên tỷ lệ là 10%.

Tỷ lệ tử vong cao như vậy, đương nhiên dọa lui rất nhiều người.

Tu sĩ có thể bước vào kỳ Đại Thừa, trong trăm vạn tu sĩ chưa chắc có một người.

Đây đã là trong lúc linh khí Tu Chân giới tương đối nồng nặc, đồng thời cũng không gặp qua đại kiếp nạn gì.

Nếu gặp phải một số đại kiếp nạn, tỷ lệ này sẽ càng thấp hơn.

Nói như vậy, tính khả thi của việc trúng xổ số ở xã hội hiện đại so với việc độ kiếp phi thăng thành công thì vẫn còn cao hơn nhiều.

Vì vậy có rất nhiều tu sĩ kỳ Đại Thừa, trừ phi đặc biệt có lòng tin thì mới lựa chọn độ kiếp phi thăng sớm, còn đại đa số người đều là có thể cẩu thả thì cẩu thả, trừ phi tuổi thọ gần tới, nếu không tuyệt đối sẽ không lựa chọn con đường như vậy.

Chu Trường Dung đã từng nghĩ rất nhiều lần, khi phi thăng lên trời hắn sẽ có bộ dáng như thế nào? Nhưng sau đó lại cảm thấy mình chưa chắc có thể sống tới lúc phi thăng, dứt khoát từ bỏ không nghĩ nữa.

Bây giờ lôi kiếp gia thân, Chu Trường Dung lại sinh ra một loại cảm giác “chỉ đến như thế”.

Quả thật, thiên lôi đánh lên người, uy lực của lôi điện sẽ tiến nhập vào gân mạch bên trong thân thể, cuốn như gió lốc mưa giông vậy cọ rửa sạch sẽ mỗi một huyệt đạo trong cơ thể, đau không chịu được. Nhưng đối với người quanh năm chịu lễ rửa tội của tử khí như Chu Trường Dung mà nói, lại không đủ.

Một đạo thiên lôi đánh xuống, đến cả lông mày hắn cũng không hề nhíu một cái.

Sau đó lôi điện tiến vào bên trong thân thể Chu Trường Dung, lại không thể phá hoại như mong đợi, đã bị tử khí trong thân thể Chu Trường Dung ngửi được chút mùi vị lập tức xông lại, bắt đầu nuốt chửng ông lớn lôi điện, chẳng khác nào như người bị bỏ đói quanh năm.

Không lâu lắm, thiên lôi trên người Chu Trường Dung kia đã biến mất không còn tăm tích.

“Không tệ.” Trác Phong Tiên Tôn ở xa xa nhìn dáng vẻ Chu Trường Dung khi độ kiếp, không nhịn được tán dương một câu, “Thiên lôi gia thân mà mặt không biến sắc, nhiều năm như vậy cũng không có mấy ai. Hoặc là người này thân thể mạnh mẽ, hoặc là nghị lực phi thường.”

Người đại khí vận như vậy khoảng một nghìn năm sẽ xuất hiện một người, nhóm tiên tôn đã không còn cảm thấy kinh ngạc từ lâu. Nhưng dù đều là người đại khí vận, nhưng tâm tính khác biệt, con đường phát triển sau nay cũng không giống nhau.

Trác Phong Tiên Tôn đã từng thấy một số người đại khí vận tự cao, lưu luyến hồng trần, trêu chọc không ít nam nam nữ nữ, cuối cùng tuy cũng phi thăng thành công, nhưng sau khi đến Tiên giới số mệnh tiêu tan, kết quả bên người không còn một ai, rồi lại tầm thường theo cách thiên nhân ngũ suy mà chết; cũng có một số người đại khí vận, không sợ trời không sợ đất, thật sự chẳng có chút kính nể nào, cuối cùng chọc phải người không nên chọc, không những bị người gϊếŧ, mà ngay cả linh hồn cũng bị đánh tan.

“Chỉ là rốt cuộc người này tu đạo thống gì?” Hoa Lam Tiên Tôn ở bên cạnh vô cùng hiếu kỳ, “Xét về lượng tử khí quấn trên người hắn, thật rất giống đạo thống quỷ tu. Nhưng cơ thể hắn vẫn chưa cạn sinh cơ, người sống sao có thể làm quỷ tu?”

“Ngoại trừ người đạo thống quỷ tu trong Tiên giới, có thể từ một người phàm tục phi thăng thành tiên, trong vạn năm có thể sinh ra một người đã là tốt lắm rồi. Chẳng lẽ, dùng quỷ pháp song tu?” Trác Phong Tiên Tôn tự suy nghĩ một lát, cảm thấy rất có khả năng là như vậy.

Có một số người đại khí vận có thể chất đặc thù, có thể đồng thời tu hành hai đạo thống, chỉ cần sau khi lên Tiên giới bỏ một cái hoặc nuốt chửng cái còn lại là được.

Lúc này ba người bọn họ đều ăn ý ngừng tay, dù có muốn đánh, cũng phải đợi Chu Trường Dung trãi qua thiên kiếp rồi đánh sau.

Nếu người này thật sự chiếm được quà tặng của thánh nhân, trong lúc thiên kiếp gia thân chắc chắn sẽ hiện ra, còn nếu không có chỗ nào khác biệt, e là chuyến này bọn họ đã đi không công, vậy thì càng không cần phải đánh.

“Bắc Cương Động Vi Tử, gặp qua vị thượng tiên.”

“Thành Sơn Môn Lý Vũ, gặp qua hai vị thượng tiên. “



Trong lúc hai vị tiên tôn đang nói chuyện, đằng sau đã tới không ít tu sĩ, từng người từng người đứng ở phía xa, cao giọng thỉnh an.

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Trường Dung: Thiên lôi này không ổn rồi, giống như cù lét gãi ngứa vậy á.

Sư Vô Cữu: Dù gì cũng đều là lấy lớn ép nhỏ, ta tùy tiện đánh một chút vậy.

Các đại năng Bắc Cương: Tiên duyên, bọn ta tới rồi đây!!!

Tiên · Trác Phong · Hoa Lam ·  duyên: … Chúng ta không phải tiên duyên của các ngươi.

Hòa Ninh Tiên Tôn: Ta ở Tiên giới đợi các ngươi!