Nhớ Hơi Thở Ấy

Chương 1: Tạm biệt, Hứa Giai Nam

Editor: MYIL

***

"Anh đừng động đậy, Ninh Ninh mà nghe thấy giọng nói của chúng ta là con bé chạy đến đấy." Tôi đẩy bàn tay không an phận của Hứa Giai Nam ra.

Nhưng anh không những không dừng lại mà còn nắm chặt lấy tay tôi, sau đó anh nhắm mắt hôn lên.

Tôi định đẩy anh ra nhưng anh nắm chặt tay tôi quá, tủ quần áo vốn nhỏ như vậy, tôi có thể trốn đi đâu được chứ.

Tôi nhìn thấy lông mi anh run rẩy, lòng tôi đau nhói nên tôi bèn nhắm mắt phối hợp với anh.

Môi lưỡi quyện vào với nhau một lúc, đột nhiên tôi nếm được vị mặn nào đó, tôi mở mắt, hóa ra...

"Sao anh lại khóc?". Tôi giả vờ nở nụ cười bình tĩnh rồi duỗi tay lau nước mắt cho anh.

Hứa Giai Nam không đáp một lời, anh còn không thèm nhìn tôi, trên lông mi anh vẫn còn vương lại nước mắt.

"Giai Nam, đàn ông phải đổ máu chứ sao lại rơi nước mắt, ai đã từng nói câu đó nhỉ?". Tôi nở nụ cười cố che giấu sự đau xót trong lòng.

Bây giờ anh mới ngước mắt lên nhìn tôi, nước mắt anh càng rơi nhiều hơn, và khi tôi định mở miệng nói gì đó thì anh bỗng ôm chầm lấy tôi.

"Đừng đi mà, Phương Hứa, làm ơn." Giọng Hứa Giai Nam không hề che giấu sự run rẩy, anh ôm tôi chặt hơn.

Tôi im lặng một lúc rồi vỗ vỗ lưng anh.

"Em không đi nữa, à đúng rồi, anh còn chưa nói ước nguyện sinh nhật năm thứ bảy là gì đâu đó."

"Ở bên cạnh em." Hứa Giai Nam nói.

Ngốc quá, chẳng lẽ anh không biết rằng khi anh nói ra nguyện vọng của mình thì sẽ không thực hiện được à.

"Ôi, sinh nhật sáu năm trước anh đều ước như vậy rồi, hay đổi một nguyện vọng khác đi nha?".

Mũi tôi xót quá, tôi vẫn đang cố kìm nén nước mắt, khó chịu ghê.

Hứa Giai Nam giở tính trẻ con ra, anh lắc lắc đầu rồi ôm chặt tôi hơn, giọng nói ngốc nghếch:

"Cả đời này của anh chỉ có một điều ước sinh nhật này thôi."

Tôi thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng đẩy anh ra, mắt đối mắt, cuối cùng thì tôi cũng không kìm nén được nước mắt nữa.

"Hứa Giai Nam, chúng ta đã nói với nhau rồi. Sau khi em đi anh phải sống thật tốt, anh còn có trách nhiệm trên vai là bố mẹ, em gái nữa mà? Anh nghĩ kĩ đi, ai rồi cũng phải chết thôi, chỉ là em sẽ đi sớm hơn một chút."

"Phương Hứa, nếu anh là người sắp chết thì em có thể đứng nhìn không sao?"

Tôi không thể trả lời được câu hỏi này, bởi vì không cần nói cũng có đáp án. Nếu Hứa Giai Nam còn sống được một tháng nữa thì chắc chắn tôi sẽ tan vỡ hoặc nổi điên? Thậm chí là không sống nổi.

Tôi không biết phải làm gì để Hứa Giai Nam chấp nhận sự thật này.

Tôi sắp chết.

Ba tháng trôi qua rồi, kể từ ngày bác sĩ nói với tôi rằng tôi chỉ sống được ba tháng nữa.

Vì vậy tôi có linh cảm rằng hai ngày này tôi sẽ chết.

Bởi vì hôm nay tôi cảm thấy rất mệt, rất muốn ngủ, nếu không phải sáng nào Hứa Giai Nam đều lại gần bên tai gọi tôi thì chưa chắc... tôi đã tỉnh lại.

Tôi cũng không biết sao đến tuổi này mà còn bị ung thư dạ dày, tôi nhớ lần đầu tiên tôi hộc máu, bác sĩ đã chuẩn đoán đây là giai đoạn cuối rồi, thậm chí lúc đó tôi còn hơi ngây ngốc.

Đến khi hồi phục lại tinh thần thì chuyện đầu tiên tôi nghĩ là may mắn rằng tôi với Hứa Giai Nam còn chưa đi ra nước ngoài đăng ký kết hôn.

Hai người chúng tôi vốn đặt vé máy bay rồi, nhưng giờ lại có kết quả ung thư giai đoạn cuối, chắc là do ý trời.

Lúc Hứa Giai Nam biết chuyện này, tuy ngoài miệng anh ấy nói tôi đừng sợ hãi, nói còn có hy vọng, anh ấy còn nói rằng sẽ tìm mọi chuyên gia trị liệu cho tôi.

Nhưng tôi đã từng nhìn thấy anh ấy lén che mặt khóc ở hành lang, cả người run rẩy.

Tôi nghĩ, bây giờ tôi đã bắt đầu tin mấy lời nói yêu của anh dành cho tôi rồi.

Trong khoảng thời gian ấy, anh ở nhà với tôi suốt, một tấc cũng không rời, mà ba mẹ anh ấy cũng tìm mọi cách để liên hệ với các chuyên gia từ nhiều nước để cho chúng tôi hy vọng.

Nhưng tất cả đều vô dụng, chuyên gia nào cũng trả lời như thế, thậm chí thời gian dự báo còn giống nhau.

Thật ra Hứa Giai Nam muốn kiên trì để tôi nằm viện trị liệu, nhưng bác sĩ nói với anh ấy rằng với tình huống này thì hãy mang bệnh nhân về nhà nói lời tạm biệt còn hơn là ở bệnh viện, cũng không cứu được mà ngược lại còn đau khổ hơn.

Ngày đó về nhà, suýt chút nữa thì Hứa Giai Nam đập phá phòng làm việc của mình.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hứa Giai Nam khóc lóc không để ý hình tượng trước mặt tôi.

Trước đây anh ấy rất để ý tới hình tượng của mình. Tuy anh ấy không để ý vẻ ngoài nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy anh ấy đẹp trai một cách đáng giận. Nhưng tôi cũng không tệ hơn anh, điều tức nhất là tôi không cao bằng anh mà thôi.

Nếu không thì còn chưa biết ai chinh phục được ai đâu.

Tôi nhớ lúc trước, lúc chúng tôi mới vào đại học, mới quen nhau một tháng mà anh ấy đã tỏ tình, cả ngày cứ quấn lấy tôi nói yêu tôi như nào, sau đó tôi thấy anh ấy bám dính không chịu nổi nên đành miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng cả hai đều là con trai nên muốn ở bên nhau sẽ không tránh khỏi có nhiều vấn đề.

Ví dụ như bạn bè người thân không hiểu và ánh mắt chỉ trỏ của người khác.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là ba mẹ hai bên.

Lúc đó tôi chỉ cảm thấy Hứa Giai Nam yêu tôi là thật, bởi vì lúc ở bên nhau anh ấy vẫn luôn kiên nhẫn bao dung tôi nên tôi không thể không tin rằng anh ấy yêu tôi.

Nhưng thích là thích, yêu là yêu, ít nhất thì đối với tôi hai điều này hoàn toàn khác nhau.

Có lẽ trong một đời người có thể thích rất nhiều người nhưng yêu thật tâm, thì chỉ có một người duy nhất mà thôi.

Hứa Giai Nam rất ít khi nói yêu tôi, chỉ có khi tôi tự dưng hỏi anh thì anh mới nghiêm túc đáp:

"Yêu em bao nhiêu chẳng lẽ trong lòng em không biết à?"

Lúc đó tôi sẽ rất đắc ý hôn anh rồi ngắm gương mặt tôi yêu ấy.

Không biết Hứa Giai Nam ăn gì lớn lên nữa mà mới hai mươi tuổi đã cao 1m9, mà tôi thì đáng thương, từ cấp 3 đến nay là không thể cao hơn nữa, hai mươi tuổi còn chưa đến 1m8.

Vì chuyện này mà tôi cứ đau lòng, còn Hứa Giai Nam thì cứ luôn cố tình ỷ lại chiều cao của anh rồi bắt nạt tôi.

Ví dụ như khi tôi muốn cầm cái gì đó, chỉ cần anh ấy không muốn đưa cho tôi thì tôi có muốn cũng không lấy được.

Hay như anh ấy vẫn luôn xoa đầu tôi, dù bị tôi nói nhiều lần là xoa thế không cao lên được nhưng anh vẫn xoa không biết mệt, mặc kệ cơn tức giận của tôi.

Trừ chuyện này ra còn có rất nhiều chuyện nữa, nếu tôi mà nói thì chắc phải nói hết mấy ngày mấy đêm. Nhưng như vậy lãng phí thời gian quá, tôi cũng không còn bao lâu để sống mà.

Tôi cũng không phải là người không tốt, ít nhất thì khi anh ấy hôn tôi thì luôn luôn phải cúi đầu xuống nên anh không thể đắc ý được.

Không biết hôm nay Hứa Giai Nam cảm giác được cái gì mà vừa ăn cơm xong anh ấy đã một vừa hai phải đòi chơi trò trốn tìm. Thậm chí anh còn nhờ Hứa Giai Ninh - cô em gái học tiểu học của anh đi tìm.

Mà tôi vừa chui vào tủ quần áo chưa được ba giây, Hứa Giai Nam đã đi vào cùng.

Tôi biết anh có chuyện muốn nói nên chạy nhanh đóng cửa tủ lại.

Nhưng tôi không ngờ người này lại động tay động chân, anh hận không thể chạm vào khắp người tôi, mà còn hôn tôi nữa.

Hứa Giai Nam thật đáng giận mà, lúc trước anh ấy toàn chơi xấu, ỷ lại tính tôi mềm nên toàn bắt nạt tôi, dùng dáng người cao bắt nạt, trên giường cũng bắt nạt.

Cho nên... tôi luôn khóc lóc xin tha.

Nhưng bây giờ anh ấy lại ngồi im khóc, tôi không nỡ.

Tôi không muốn Hứa Giai Nam khóc đâu, sau khi tôi chết, tôi muốn anh ấy có thể cười nhiều hơn. Nhưng tên ngốc này cứ cười rồi lại khóc.

Tôi nhớ rõ lần đầu tiên chúng tôi "làm", anh vừa hôn vừa lau nước mắt cho tôi, còn cười trêu:

"Đàn ông đổ máu chứ không rơi nước mắt, Phương Hứa, gọi ông xã đi rồi anh tha cho em."

Cứ như vậy, tôi cũng chẳng phản kháng, gọi không do dự một chút nào.

Nhưng tên này lại là tên không biết giữ lời, anh không những không buông tha tôi mà còn hưng phấn hơn.

Ngày hôm sau, tôi sốt.

Lúc ấy anh đau lòng muốn chết nên cứ chạy quanh khen tôi, sau đó lại xoa chân, mãi tôi mới chịu tha thứ.

Bởi vì ba mẹ tôi qua đời sớm nên khi còn nhỏ, chú nuôi tôi ăn học. Lớn hơn một chút thì tôi đi tìm mọi công việc để tự trang trải mình.

Dì và gia đình tôi cũng chẳng thích tôi, từ sau khi họ biết tôi yêu đương với con trai nên đã cắt đứt quan hệ luôn, sau đó Hứa Giai Nam cho họ không ít tiền coi như báo đáp họ đã chăm sóc tôi mấy năm.

Tuy tôi rất muốn gặp dì để xin lỗi nhưng không qua bao lâu bọn họ đã chuyển nhà, tôi không tìm được cũng không liên lạc được nên đành bỏ cuộc.

Mà khi tôi với Hứa Giai Nam ở bên nhau, người phản đối nhất là ba của anh.

Ngay từ đầu ba mẹ anh đã không đồng ý rồi, ngoại trừ Hứa Giai Ninh - người luôn ủng hộ chúng tôi ở bên nhau ra thì không còn ai nữa. Sau đó Hứa Giai Nam bị ba đánh, khi anh chạy ra ngoài tìm tôi thì đã bị xe đâm gãy chân. Từ đó họ mới đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau.

Theo lời của mẹ anh thì Hứa Giai Nam là người một khi đã quyết tâm làm cái gì thì có chết cũng không từ bỏ.

Mà với tôi, còn hơn thế.

Cho nên tôi vẫn luôn buồn bã.

Vất vả lắm gia đình anh mới đồng ý, cuối cùng tôi cũng có mái ấm của mình rồi.

Có ba mẹ, có em gái, có Hứa Giai Nam.

Nhưng sau đó tôi lại biết, một năm sau ngắn ngủi tôi sẽ chết.

Đột nhiên tôi hiểu rõ tại sao hôm nay Hứa Giai Nam lại một vừa hai phải đòi chơi trốn tìm rồi. Bởi vì trước đây tôi thường xuyên chơi với Ninh Ninh, anh lo rằng sau khi tôi đi, anh không thể giải thích cho Ninh Ninh được. Cho nên đến lúc đó sẽ nói với con bé là tôi trốn rồi và khi Ninh Ninh lớn lên sẽ được gặp lại tôi.

Thật ra tôi muốn nhắc nhở anh, Hứa Giai Ninh là học sinh tiểu học chứ không phải là bé mẫu giáo nên chắc cô bé không tin lý do này đâu.

Chắc cô bé cũng hiểu rõ ràng rằng về sau tôi không thể chơi cùng nữa nên khi tôi trốn trong tủ quần áo - nơi trốn thường ngày nhưng con bé vẫn chưa tìm ra.

"Hứa Giai Nam, anh đi nhìn Ninh Ninh đi, lâu như thế mà con bé chưa tìm được chúng ta, mong đừng ngã hay xảy ra chuyện gì, anh đi đi."

Thật ra tôi không còn sức lực nữa rồi, ánh mắt cũng đã bắt đầu mơ hồ. Thậm chí, tôi còn cảm giác được máu ở trong cổ họng đang dâng lên, tôi không muốn Hứa Giai Nam nhìn tôi chết nên lúc này tôi rất muốn anh có thể đồng ý với tôi, đi tìm Hứa Giai Ninh.

Tôi không biết trong đây tối om Hứa Giai Nam có nhìn ra được cái gì hay không nhưng tóm lại anh ấy im lặng vài giây rồi kéo cửa tủ ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân ngày càng xa, cuối cùng thì tôi cũng yên lòng.

Sau đó, tôi nhổ một bụm máu ra, tôi theo bản năng cúi đầu ho khụ một tiếng. Tôi nghĩ thầm, không xong rồi, tôi làm dơ đồng phục của Hứa Giai Nam, không biết anh có phạt tôi rửa bát trong ba ngày không nữa.

Trong nháy mắt ấy, tôi đã quên mình không còn ba ngày.

Đến khi tôi nghe thấy tiếng động, tôi không biết Hứa Giai Nam đã quay lại khi nào, anh đỏ mắt đứng bên ngoài tủ quần áo nhìn chằm chằm tôi.

"Hứa Giai Nam.... Em đau bụng quá." Dường như tôi muốn khóc, ngay cả tầm mắt nhìn anh cũng đã bắt đầu mơ hồ.

Hứa Giai Nam khom lưng bế tôi đặt ở trên giường rồi anh kéo gối lót eo để tôi dựa vào đầu giường.

Tôi thấy anh muốn xoay người xuống giường nên bèn giữ chặt lấy tay anh, cầu xin:

"Đừng đi."

Hứa Giai Nam run rẩy.

Tôi thấy anh ấy quay lưng lau mặt.

"Hứa Giai Nam, ôm em một cái nào."

Anh ấy xoay người lại, nước mắt đã rơi đầy mặt.

"Đừng khóc, anh đau."

Tôi duỗi tay, nhìn vệt đỏ tươi trên tay càng thấy chói mắt.

Hứa Giai Nam bất lực lau nước mắt, anh cười với tôi:

"Anh không đi, anh gọi điện thoại cho ba mẹ, bọn họ còn nói tối nay sẽ làm mì vằn thắn cơ, anh gọi bảo họ về sớm một chút, để anh bảo mẹ mua dâu tây cho em... nhưng hình như không đúng mùa..."

Anh đứng ở mép giường nói năng lộn xộn, tôi đau lòng nhìn anh, sử dụng hết sức lực ôm anh một cái.

"Anh đi lấy khăn lau máu cho em... Em thích sạch sẽ như vậy, chắc chắn sẽ không chịu nổi... Anh, anh nên làm gì giờ... Anh phải làm gì thì em mới có thể tốt lên chứ."

Hứa Giai Nam nói xong câu cuối thì như bị rút hết sức lực, anh quỳ trên mặt đất, vùi đầu vào mép giường, hai bàn tay hung hăng đấm vào giường.

Tôi nâng mu bàn tay lau mặt, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh:

"Hứa Giai Nam..."

Anh nghe được giọng nói tôi bèn ngẩng đầu lên rồi xông đến ôm lấy tôi, khóc đến hổn hển.

"Ninh Ninh đâu?". Tôi thở gấp hỏi.

Anh không trả lời lại, vẫn ôm chặt tôi.

Tôi muốn an ủi anh, nhưng ngay cả sức vỗ anh cũng không có.

"Hứa Giai Nam, em đã chuẩn bị quà sinh nhật năm sau cho anh rồi, ở trong phòng làm việc đó, nhưng giờ anh không được lén vứt, đến sinh nhật năm sau rồi vứt đi.. Anh phải đồng ý với em, sang năm sau không được yêu em nữa, bởi vì năm sau em không chuẩn bị quà sinh nhật được nữa đâu. Cho nên lúc đó không có quà thì anh không được nhớ đến em. Nhớ nói cho ba mẹ, trở thành người nhà với mọi người là điều hạnh phúc nhất của em. Còn có... Anh nói với Ninh Ninh giúp em, thật ra lần nào chơi em cũng cố ý trốn một chỗ. Hứa Giai Nam... Đừng khóc mà... Nói chuyện với em đi."

"Anh yêu em." Anh ấy nói.

"Phương Hứa, anh yêu em.... Em có thể không, xin em đó.."

Tôi biết rõ anh cầu xin tôi hãy ở lại, cầu xin tôi sống, anh ấy là người hy vọng tôi sống hơn tất cả những người khác, nhưng tôi lại không thể, anh cũng không thể.

"Em muốn ăn món hầm mẹ nấu." Tôi cảm giác tầm nhìn của mình càng mơ hồ hơn, ngay cả giọng nói cũng nhỏ dần.

"Mỗi ngày em đều ăn món này nhưng em vẫn muốn, ba làm thịt kho tàu cũng ngon lắm."

Tôi rất thích ăn. Hứa Giai Nam biết điều đó nên lúc theo đuổi tôi, lâu lâu anh toàn mua cho tôi một đống đồ ăn vặt. Về sau hai đứa ở bên nhau, mỗi ngày anh đều nấu cơm cho tôi ăn, anh còn biết tôi thích ăn cái gì nữa cơ. Anh như là một đứa ngốc vậy, một tháng cũng mang tôi đi ăn quán một lần.

"Ninh Ninh đâu? Có phải là con bé giận không?"

"... Con bé trốn khóc ở trong phòng." Hứa Giai Nam nói.

"Ba mẹ đâu rồi? Em... em muốn nhìn bọn họ một chút." Tôi nức nở.

"Bọn họ đi chùa cầu phúc cho em rồi." Hứa Giai Nam run lên.

"Vậy nên em kiên trì một chút được không? Bọn họ sẽ về sớm thôi, còn nói là sẽ làm đồ ăn cho em, mẹ phải về để cùng chọn thiệp kết hôn của chúng ta nữa chứ. Ba nói về sẽ chơi cờ với em, còn nói là không cần phải nhường ông...". Nói được một nửa anh đã khóc không thành tiếng.

Mí mắt tôi càng ngày càng nặng, hình như tôi nhìn thấy con mèo hoang nhỏ tôi đã cứu lúc trước.

"Hứa Giai Nam." Tôi nói nhỏ.

"Anh còn nhớ Tiểu Bạch không?"

"Nhớ, anh nhớ rõ." Khi Hứa Giai Nam nghe tôi nói về con mèo hoang tôi không cứu được khi đỏ, cả người anh căng cứng.

"Lúc ấy anh nói, về sau... chúng ta sẽ nuôi một bé mèo..."

"Nuôi, em muốn thì giờ chúng ta đi mua luôn...". Anh buông lỏng tôi ra, khóc đến mức không ngẩng đầu lên được.

Tôi dùng hết sức lực để duỗi tay ra chạm vào gương mặt anh, sau đó lại hết sức, tôi rũ tay xuống. Trong nháy mắt ấy. Hứa Giai Nam ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi cười với anh, y như trước:

"Đừng nóng giận... em, em nói đùa..."

"Hôn anh đi... anh sẽ không tức giận...". Hứa Giai Nam nói lại những câu nói mà thường ngày anh hay trêu.

Chỉ là trước đây anh cười ngốc, hôm nay thì lại khóc đến rối tinh rối mù.

Tôi muốn lau nước mắt giúp anh, tôi cũng muốn nói cho anh biết rằng tôi yêu anh.

Nhưng trước khi mất đi ý thức, dường như tôi chỉ nói: "Đừng khóc..."

Tôi không biết anh có nghe được không nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Sẽ có phiên ngoại từ góc nhìn của em gái.