Chương 51: Bất hoà
Nửa tháng sau kể từ sự kiện thịt dê kia, Mục Lặc mang theo đông đảo thân vệ và nữ quyến cùng ra ngoài thành săn thú. Trong quá trình săn thú, bỗng một mũi tên không biết từ đâu tới bắn trúng gương mặt của trắc phi A Tháp khiến nàng ta bị huỷ dung.Trên khuôn mặt diễm lệ mà trắc phi A Tháp vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo xuất hiện một vết sẹo dữ tợn, kéo dài từ khoé môi đến vành tai, thoạt nhìn như ma quỷ đang nở nụ cười âm hiểm, rất đáng sợ. Từ đó về sau, trắc phi A Tháp đeo mạng che mặt cả ngày, ai cũng không dám gặp, tính khí ngày càng cáu kỉnh, chua ngoa. Thỉnh thoảng tình cờ gặp Quân Mẫn Tâm, trong mắt nàng ta toát lên sự oán hận làm cho người khác không rét mà run.
Đúng là chuyện cười! Mặc dù Quân Mẫn Tâm thực sự chán ghét A Tháp nhưng mũi tên kia không phải nàng bắn lén. Tiểu Mập Mạp.lqd Nàng còn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó với A Tháp thì báo ứng đã tới mất rồi.
Giữa hè, tại Trường thành phía Bắc. Vào ban ngày, nắng hè chói chang dát lên mọi vật một tầng ánh sáng màu cam. Quân Mẫn Tâm chậm rãi chuyển mắt, tầm mắt dừng lại trên người Cơ Linh đang tập bắn cung trên giáo trường, thong thả hỏi: “Mũi tên kia là do ngươi bắn đúng không?”
Cơ Linh một thân áo mỏng quần đùi, ướt đẫm mồ hôi. Hắn giương cung cài tên, đầu mũi tên nhắm thẳng lên bầu trời xanh, cười như không cười, sững sờ nói: “Mũi tên nào cơ? Ta không rõ ý của Tiểu Công chúa là gì.”
Khẽ buông tay, mũi tên rời cung bay vυ't ra ngoài. Trên không trung, một con chim ưng bị trúng tên, rít lên một tiếng sau đó rơi xuống.
“Lần sau không được gạt ta tự ý hành động.” Quân Mẫn Tâm nói, giọng nói không có quá nhiều tình cảm, nhẹ nhàng mà lạnh lùng.
“Nữ nhân kia dám hạ độc người, ả ta đáng chết!” Cơ Linh thu lại nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng, hung dữ: “Ta vốn định dùng một mũi tên bắn chết ả tiện nhân đó, nhưng lại không ngờ hôm đó gió lớn, mũi tên bị lệch. Nhưng mà vậy cũng tốt, tiện nhân kia bị huỷ dung, cả đời sống không bằng chết!”
Dứt lời, hắn cứ thế cười ha ha, nụ cười điên cuồng mà lại cố chấp.
“Ngươi không hiểu ý của ta rồi.” Quân Mẫn Tâm ngước mắt nhìn hắn: “Ngươi tặng nàng ta một mũi tên nhưng không lấy được tính mạng của nàng ta, vậy thì chỉ càng làm tăng thêm oán hận, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng ta điên cuồng trả thù. Cho nên, với kẻ địch, hoặc dùng đức thu phục lòng người, hoặc nhổ cỏ tận gốc.”
Tiếng cười dừng lại. Sắc mặc Cơ Linh kỳ lạ quan sát Quân Mẫn Tâm, hồi lâu sau mới buồn rười rượi nói: “Vậy ta lại đi gϊếŧ ả? Đảm bảo lần này sẽ không thất thủ.”
“Không được.” Quân Mẫn Tâm hơi ngẩng mặt, vì ánh mắt trời chói mắt nên nàng khẽ nheo mắt lại, hờ hững nói: “Lần trước ngươi động thủ có thể coi như ngoài ý muốn. Nhưng nếu ngươi lại ra tay, vậy thì rõ ràng là mưu sát.”
Sau khi rời khỏi chỗ của Cơ Linh, nàng trở lại tẩm điện. lqd.TMM Quân Mẫn Tâm tháo khăn che mặt tránh nắng màu đen xuống, thuận miệng hỏi: “Mộc Cẩn đâu?”
“Công chúa, nô tỳ đang muốn nói với người chuyện này.” Nô Y khó xử, nhíu mày nói: “Sau khi người ra cửa không lâu, Mục Lặc Vương tới đây đưa Mộc Cẩn cô nương đi!”
“Mộc Cẩn bị đưa đi? Vì sao?” Quân Mẫn Tâm kinh ngạc nói: “Với bản lĩnh của nàng hẳn sẽ không bị Mục Lặc bắt được mới đúng!”
Nô Y lắc đầu: “Mộc Cẩn cô nương nói đây là chuyện riêng của nàng ấy, nói nô tỳ đừng nói với người, nàng ấy sẽ nhanh chóng trở lại. Nhưng nàng đã bị đưa đi hơn hai canh giờ rồi, nô tỳ lo lắng có chuyện bất trắc.”
“Đừng lo lắng, thân thủ nàng ấy bất phàm, có thể thoát được.” Dù nói vậy nhưng trái tim Quân Mẫn Tâm vẫn không khỏi đập nhanh, không biết vì sao lo sợ không yên, nàng suy nghĩ một chút, gọi Tiểu Cửu đến phân phó: “Tiểu Cửu, ngươi lẻn vào tẩm điện của Mục Lặc thăm dò thử xem Mộc Cẩn có bình an ở đó không!”
Tiểu Cửu lĩnh mệnh đi ra cửa. Thời gian dần trôi qua, màn đêm chậm rãi buông xuống, vầng trăng lạnh lẽo nghiêng nghiêng giắt trên bầu trời, cát vàng nơi chân trời bị bóng đêm nhuộm thành một màu xanh u ám nặng nề.
Tiểu Cửu toàn thân y phục màu đen trở lại tẩm điện, phục mệnh nói: “Công chúa, nô tỳ đã lật tung cả điện rồi nhưng không thấy bóng dáng của Tiểu Tứ.”
Dưới ánh nến, Quân Mẫn Tâm vô thức đưa tay vân vê sợi tóc rũ xuống bên mai, trầm mặt hỏi A Cát Khả Khả: “Ở bên kia thì sao?”
A Cát Khả Khả lo lắng: “Nô tỳ đã tìm hiểu thị nữ cạnh A Tháp và Mục Lặc rồi, họ đều nói không gặp Mộc cô nương. lequydon.TMM Nhưng có một thị vệ nói cho nô tỳ biết, cả ngày hôm nay Mục Lặc không trở về tẩm điện, phòng nghị sự cũng không tới.”
“Không trở về tẩm điện, cũng không tới phòng nghị sự, rốt cuộc Mục Lặc mang Tiểu Tứ đi đâu?” Tiểu Cửu cắn môi, trên khuôn mặt nghiêm túc cả ngày hiện ra vẻ buồn rầu.
“Hiện tại chúng ta có thể xác định Mộc Cẩn không rơi vào trong tay đố phụ A Tháp, có thể nói nàng tương đối an toàn.” Trong đầu chợt minh bạch, đôi mắt Quân Mẫn Tâm sáng lên, chợt nhỏ giọng hoảng sợ kêu: “Vạn Tượng Lâu! Hôm nay Vạn Tượng Lâu hoàn thành, có khi nào Mục Lặc đưa Mộc Cẩn tới đó không?”
Tiểu Cửu vội nói: “Thuộc hạ lập tức đi thăm dò!”
“Khoan!” Quân Mẫn Tâm từ trên giường êm đứng lên, kiên định gằn từng tiếng: “Nếu thấy Tiểu Tứ, ngươi đừng manh động, lập tức quay về báo ta! Quân Mẫn Tâm ta không tiếc trả giá hết thảy, nhất định phải đưa tỷ muội tốt an toàn trở lại!”
Tiểu Cửu trịnh trọng gật đầu, lao vào trong bóng đêm.
Nửa đêm, Tiểu Cửu sắc mặt mệt mỏi trở lại.
“Thế nào rồi?” Quân Mẫn Tâm khoác thêm áo, nghênh đón hỏi.
Tiểu Cửu lắc đầu, uể oải nói: “Nô tỳ đến chậm một bước, Tiểu Tứ không còn ở Vạn Tượng Lâu nữa. Nghe thị nữ nói, quả thật buổi chiều Mục Lặc có đưa Tiểu Tứ đến đó, nhưng trước giờ Tý, một mình Tiểu Cửu đã rời khỏi đó rồi nhưng không biết đi đâu.”
Tìm khắp nơi vẫn không có kết quả, Quân Mẫn Tâm suốt đêm không ngủ. Đến sáng sớm, bóng đêm vẫn chưa hoàn toàn rút khỏi, Mộc Cẩn mất tích cả một buổi tối mới rón rén trở lại tẩm điện.
Tiểu Cửu cảnh giác nhảy ra. Quân Mẫn Tâm cả đêm không ngủ đốt nến trong phòng lên, khẽ thở dài: “Mộc Cẩn, cuối cùng ngươi cũng trở lại, làm ta sợ muốn chết.”
Đột nhiên có ánh sáng làm Mộc Cẩn sợ hết hồn, nghe thấy giọng Quân Mẫn Tâm, nàng ngơ ngác sững sờ đứng tại chỗ, săc mặt hơi tái nhợt.
Tiểu Cửu thấy y phục nàng có phần cũ nát, tóc tai rối bời lại mang theo giọt sương sớm, vẻ mặt mệt mỏi nói rõ cả đêm không về, liền nói: “Ngươi ở ngoài cả đêm ư? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì.” Đôi môi nàng khẽ run, Mộc Cẩn cố gắng khôi phục bình tĩnh, chỉ có điều sắc mặt vẫn tái nhợt đến đáng sợ.
“Dáng vẻ ngươi như vậy có quỷ mới tin không có chuyện gì!” Tiểu Cửu nghiêm mặt, kéo tay Mộc Cẩn, thấy trên da thịt trắng nõn của nàng rải rác những vết thương bầm tím, nhất thời kinh ngạc: “Tay ngươi lạnh quá, những vết này là do bị thương sao? Ngươi…”
Trong mắt Mộc Cẩn thoáng vẻ bối rối, vô cùng thấp thỏm rụt tay lại, lảo đảo mấy bước sau đó chợt quỳ thẳng trên đất, nói với Quân Mẫn Tâm: “Công chúa, mặc kệ xảy ra chuyện gì, người chỉ cần biết Mộc Tiểu Tứ tuyệt sẽ không phản bội người, vậy là đủ rồi.”
Dứt lời, nàng không biến sắc kéo ống tay áo che kín vết bầm ứ đọng trên cổ tay mình.
Quân Mẫn Tâm thấy vậy thì cảm thấy rất đau lòng, đỡ nàng dậy, nhẹ giọng trấn an: “Mộc Cẩn, ta và Tiểu Cửu chỉ là lo lắng cho ngươi, tuyệt không phải không tin ngươi. Ngươi không muốn nói đến chuyện tối qua thì đừng nói, đi tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi một lát đi!”
Mộc Cẩn lau khoé mắt, gật đầu lui xuống, bước chân hơi tập tễnh.
Tiểu Cửu nhíu mày, nói với Quân Mẫn Tâm: “Công chúa, công lực Tiểu Tứ hơn hẳn nô tỳ. Nhưng vừa nãy nô tỳ bắt lấy cổ tay nàng, thế nhưng nàng lại chậm chạp đến mức vô lực phản kháng, hơn nữa trên cánh tay có rất nhiều vết thương. Nhất định tối qua đã gặp phải chuyện gì không tốt!”
Quân Mẫn Tâm đưa tay xoa huyệt thái dương, sau khi nghỉ ngơi một lúc, nàng lấy lọ cao Kim Sang Dược ở dưới tủ trong tường ra, nói với Tiểu Cửu: “Ta đi xem nàng, ngươi cũng cả đêm không ngủ rồi, đi nghỉ ngơi một lúc đi.”
Phòng bên cạnh, Mộc Cẩn lấy nước rửa mặt, đổi y phục sạch sẽ xong, nghiêng người nằm trên giường. Quân Mẫn Tâm rón rén đi tới, cũng không biết nàng có ngủ hay không liền đặt dược cao ở một bên, dò xét hỏi:
“Mộc Cẩn, ngủ chưa? Ta mang cao thượng hạng đến cho ngươi dùng.”
Mộc Cẩn mở mắt, trong mắt hơi phiếm hồng, nàng khàn giọng: “Đa tạ Công chúa, người cứ để ở đó trước đi.”
Quân Mẫn Tâm thở dài, vuốt ve sợi tóc xoã xuống của Mộc Cẩn: “Ngươi ở cạnh hầu hạ ta bao nhiêu năm nay, cùng vào sinh ra tử, ta vẫn xem các ngươi như thân tỷ muội mà đối đãi. Ngươi có uất ức gì thì nói ra với ta, đừng buồn bực trong lòng, dù chuyện lớn thế nào đi nữa ta cũng sẽ cùng ngươi đối mặt!”
Đôi mắt Mộc Cẩn buồn bã, nàng nắm chặt tay Quân Mẫn Tâm giống như người chết đuối bắt được cây cỏ cứu mạng. Hồi lâu sau, nàng nghẹn ngào gằn từng chữ, giọng nói tràn đầy căm hận: “Công chúa, nô tỳ hận Mục Lặc!”
Tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Quân Mẫn Tâm vẫn bị sát khí của Mộc Cẩn doạ sợ, nàng nhẹ giọng: “Mục Lặc ư, quả nhiên hắn ức hϊếp ngươi!”
Lời vừa dứt, nước mắt Mộc Cẩn liền rơi xuống lã chã. Đây là lần đầu tiên Quân Mẫn Tâm thấy thiếu nữ lâm nguy không loạn này rơi lệ.
Trong lòng như có ngàn vạn tầng sóng lớn dâng lên, rống giận không ngừng. Mộc Cẩn cắn chặt răng, đấu tranh một lúc mới nói: “Tô Cát Mục Lặc, hắn chặt đứt kinh mạch của nô tỳ! Hắn phá huỷ nô tỳ!” Mười ngón tay cắm sâu và da thịt, nước mắt lạnh lẽo và tuyệt vọng rơi đầy khuôn mặt nàng, bỗng nàng nện tay xuống giường, giọng căm hận: “Nô tỳ hận không thể ăn thịt uống máu của hắn! Nô tỳ hận không thể gϊếŧ chết hắn! Hắn dám đối xử với nô tỳ như vậy, tại sao hắn có thể làm như vậy…”
“Mộc Cẩn…” Sau khi hết hoảng sợ, Quân Mẫn Tâm vội đè tay nàng lại, đau lòng nói: “Bình tĩnh một chút, Mộc Cẩn! Ngươi còn có ta, ta sẽ giúp ngươi! Ta sẽ khiến Mục Lặc phải trả giá thật lớn vì tất cả những gì hắn đã làm!”
“Cuộc đời này, nô tỳ không thể luyện võ nữa. Mười năm cố gắng bị huỷ chỉ trong chốc lát!” Mộc Cẩn liều mạng cắn môi, nước mắt không ngừng tuôn ra mãnh liệt, mang theo bi ai nặng nề của một thiếu nữ, của một nữ võ sĩ. Đột nhiên, Mộc Cẩn nhào vào ngực Quân Mẫn Tâm, đau đớn nói: “Công chúa, Mộc Tiểu Tứ bị chặt đứt cánh rồi!”
Mộc Tiểu Tứ, một kì tài võ học hiếm có khó tìm. Mười một tuổi ngự tiền hiến vũ, nhẹ tựa chim hồng; mười ba tuổi đánh bại hơn mười vị tiểu tướng, trở thành một trong mười ba ảnh vệ, là người trẻ tuổi nhất, cũng là cao thủ khó gặp; nàng mang theo một thân vẻ vang đến bên cạnh Quân Mẫn Tâm. Nhưng bây giờ, Mục Lặc chặt đứt kinh mạch của nàng, tặng một kích trầm trọng nhất cho một nữ võ sĩ. Hồng nhạn đã từng huy hoàng trên chín tầng mây bỗng chốc rơi thẳng xuống vùng đầm lầy, tan xương nát thịt.
Quân Mẫn Tâm ôm chặt Mộc Cẩn, ánh mắt nhìn về phương xa. Lẩm bẩm: “Tuyệt không tha thứ! Một ngày nào đó, một ngày nào đó…”
Mục Lặc, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi thê thảm hơn cả Mộc Cẩn!