Công Chúa Thay Đổi

Chương 27

Chương 27: Áo lông cáo
Sau sự kiện Cơ Linh, Quân Mẫn Tâm và Trần Tịch chiến tranh lạnh ba ngày cuối cùng cũng chấm dứt bởi Trần Tịch chủ động làm hoà. Từ đó về sau, hai người ngầm hiểu với nhau không nhắc lại chuyện này nữa, nhưng khi hai người ở cạnh nhau không còn hài hoà như trước mà nhiều thêm mấy phần kỳ quái và lúng túng.

Thu đông, Chân Vũ năm thứ ba mươi hai, Quân Mẫn Tâm mười bốn tuổi cùng phụ thân vào kinh triêu cống, đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Hoàng đế Đại Khương cao tuổi uy nghiêm.

Trần Tịch đi cùng với thân phận là thị vệ trưởng nhưng không có tư cách bước vào chính cung, sau khi giao nộp bội kiếm tuỳ thân ở cửa Tuyên Vũ thì chờ ở ngoài cùng với các cận vệ khác.

“Truyền --- Tĩnh Vương, Tĩnh công chúa yết kiến!!”

Toàn thân Tĩnh Vương mặc quan bào màu vàng, giày đen thêu mây hoa mỹ, đai lưng bạch ngọc, vương miện mạ vàng, khắp người tản mát ra một loại khí chất quân tử tao nhã thành thục. Quân Mẫn Tâm cũng là một thân cung trang khổng tước màu xanh nhạt điểm xuyết tử đinh hương, tóc đen thắt thành hai búi tóc, trâm cài khổng tước, tai đeo ngọc minh châu, chân đi giày phù dung, trong lúc cử động minh châu nhẹ nhàng lay động, chiếc váy dài nhạt màu thêu đủ loại hoa lung linh sinh động.

Trong giây phút lướt qua người Trần Tịch, nàng len lén liếc về phía thiếu niên tóc xoăn dáng người thẳng tắp thì thấy ánh mắt hắn ôn hoà gật đầu với mình, lúc này nàng mới bình tĩnh lại, vững bước theo Tĩnh Vương vào cung điện Đại Khương rộng lớn khí thế.

“Thần Quân Tuyết Lâu (thần nữ Quân Mẫn Tâm) tham kiến Ngô Hoàng bệ hạ! Nguyện bệ hạ thiên thu vạn đại, phúc thọ kéo dài!”

Váy thêu bách hoa như đoá phù dung tầng tầng nở rộ, Quân Mẫn Tâm quỳ gối trên đại điện, trán chạm mặt đất, mười ngón tay nhỏ bé trắng nõn dán trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, cái lạnh lẽo thấu xương của giao mùa thu đông.

Nàng khép hờ đôi mắt, trên nền gạch sáng như gương thấy được gương mặt tinh xảo trầm tĩnh của mình.

“Đứng lên!”

Trên điện, âm thanh âm trầm uy nghiên truyền tới: “Tiểu công chúa ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn tỉ mỉ một chút.”

Quân Mẫn Tâm nghe lời chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng thấy trên long ỷ màu vàng đẹp đẽ là gương mặt cương nghị nhưng cô tịch của nam nhân kia.

Trong giây phút nàng ngẩng mặt lên, văn võ bá quan Khương triều phát ra một trận âm thanh “oa” rất nhỏ như là kinh ngạc. Nhưng một tiếng cười nhạo rất nhanh làm ổn định xao động nhỏ đến nỗi không thể thấy này.

Quân Mẫn Tâm men theo âm thanh nhìn lại thì thấy toàn thân Lạc Trường An mặc áo đen thêu kim long đứng ngang nhiên phía trước bách quan, đôi mắt phượng hẹp dài bén nhọn đang cười như không cười nhìn nàng… Dường như thăng bằng trong nội tâm bị đánh gãy, Quân Mẫn Tâm không tiếng động di dời tầm mắt, im lặng đứng đó giống như một con búp bê xinh đẹp.

Tĩnh Vương thuật chức* xong, buổi triều sớm cũng chuẩn bị kết thúc. Sau khi bãi triều, bách quan Khương triều tấp nập tới chào hỏi Tĩnh Vương, trên mặt là nụ cười nửa thật nửa giả rườm rà, thỉnh thoảng tán dương Quân Mẫn Tâm tướng mạo đẹp hiểu lễ nghĩa. Tĩnh Vương cũng nói lời khách sáo với bọn họ, ngoài miệng mỉm cười nói: “Ngày sau nhất định sẽ đến quấy rầy quý phủ, đại nhân đi thong thả!” (thuật chức*: ngày xưa chư hầu vào chầu thiên tử xưng là thuật chức, có nghĩa là bày kể công việc mà mình đã làm. Đời sau các quan ngoài vào chầu vua cũng xưng thuật chức là vì đó (theo Thiểu Chửu).)

Rất nhanh, trên điện chỉ còn lại hai cha con Quân gia và… Lạc Trường An.

“Cửu hoàng tử còn có việc?” Tĩnh Vương thi lễ, cười nhạt hỏi.

Lạc Trường An ung dung chắp tay, khẽ nhíu mày hất cằm, kiêu căng cười một tiếng: “Không có gì.” Nhưng tầm mắt lại rơi vào Quân Mẫn Tâm.

Ánh mắt to gan và liều lĩnh như vậy khiến cả người Quân Mẫn Tâm không được tự nhiên, nàng rũ mắt, mười ngón tay trong tay áo chầm chậm nắm lại. Đúng lúc này, một nam tử hai mươi sáu hai mươi bảy phe phẩy chiết phiến chắp tay đi tới, người chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng cười: “Thì ra Tĩnh Vương vẫn ở đây, làm ta phải tìm kiếm một hồi!”

Tướng mạo người này bình thường, nhưng khoé miệng trời sinh lại hơi nhếch, có bốn phần tương tự với Lạc Trường An, khi hắn cười lên lộ ra hai hàm răng trắng khiến gương mặt tăng thêm mấy phần trong sáng. Quân Mẫn Tâm thoáng nhìn áo khoác Bàn Long màu vàng trên người hắn thì biết hắn là Thái tử đương triều, nhị ca của Lạc Trường An.

Tĩnh Vương không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ, nói: “Thái tử điện hạ có chuyện gì?”

“Vừa rồi phụ hoàng phân phó ta, nói người đã chuẩn bị tiệc rượu đơn giản ở Thiên điện để đón gió tẩy trần cho ngươi và tiểu Công chúa, đồng thời ôn lại kỉ niệm xưa.” Dứt lời, hắn thu lại chiết phiến phát ra một tiếng “cạch”, nghiêng đầu híp mắt nhìn Lạc Trường An, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi:

“Cửu đệ cũng nên xử lý chuyện quân vụ gần đây cho thật tốt, người Hồ liên tiếp xâm phạm phía Nam, phụ hoàng đã lớn tuổi, đừng để người phiền lòng.”

Thân thể Lạc Trường An cứng đờ, thiếu niên mười sáu tuổi còn chưa hiểu được cách giấu tài như thế nào. Hắn kiêu căng hừ mũi một tiếng, trầm mặc bước nhanh ra ngoài.

Quân Mẫn Tâm không khỏi thở dài, nghĩ: Tính tình Lạc Trường An như vậy khó trách năm đó thua dưới tay Thái tử, làm một Vương Gia hữu danh vô thực… Không đúng không đúng! Đang tốt đẹp lại nghĩ tới hắn làm gì? Hắn vô tình vô nghĩa như vậy, vì quyền lực mà không chừa thủ đoạn nào, ngay cả thê tử chưa cưới là mình hắn cũng có thể sai người gϊếŧ, có gì tốt để đồng tình!

Suy nghĩ của Quân Mẫn Tâm rối loạn, mặc dù không biểu hiện trên mặt nhưng không khỏi bi ai trong lòng.

Vừa vào Thiên điện, Quân Mẫn Tâm đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.

Trên án kỷ xinh đẹp mang phong cách cổ xưa đang đốt đàn hương thượng hạng, khói mù nhàn nhạt màu trắng sữa tản ra trong không khí, ngưng tụ thành một đoạn sầu tư không cách nào nói được.

“Ngồi đi.”

Nam nhân xưng đế hơn ba mươi năm trầm giọng nói. Nội thị* cuộn màn trúc lên làm lộ ra gương mặt cô đơn nhiễm phong sương của năm tháng. Mái tóc Khương Hoàng có điểm bạc trắng, ông ta dựa nghiêng ở trên ngự toạ, khẽ nâng tay áo che miệng ho mấy tiếng, đôi môi cương nghị từ từ nói ra mấy chữ: (nội thị*: có nghĩa là thái giám. Nhưng thái giám được chia làm 2 bộ phận, 1 bộ phận chuyên phụ trách ngoài tẩm cung, 1 bộ phận chuyên phụ trách trong tẩm cung. Nội thị ở đây là thái giám chuyên phụ trách trong tẩm cung)

“Quả thật người Quân gia ai cũng phi phàm tuấn mỹ.”

Ông ta nhìn lướt qua Quân Mẫn Tâm, sau đó chuyển ánh mắt tới trên người Tĩnh Vương. Một khắc kia, Quân Mẫn Tâm cảm thấy vị Hoàng đế thâm tình ấy bỗng nhiên trở nên vô cùng xa cách, xa đến nỗi như muốn tìm kiếm người khác thông qua gương mặt Tĩnh Vương.

“Trong hậu bối Quân gia, cũng chỉ có ngươi thập phần giống người nọ.” Hoàng đế ho một tiếng, âm thanh khàn khàn như xuyên thấu qua mấy chục năm dài dằng dặc truyền tới: “Người nọ cũng có đôi mắt màu tím xinh đẹp như vậy…”

Quân Mẫn Tâm chợt biết “người nọ” trong miệng ông ta là ai, nàng kinh ngạc nhìn về phía phụ thân, chỉ thấy ông kính cẩn nói: “Bệ hạ quá khen.”

“Tuyết Lâu.”

“Thần ở đây.”

“Trẫm sống hơn năm mươi năm nhưng chỉ hối hận nhất một chuyện.” Chân mày của Hoàng đế vẫn nhíu lại thật sâu như cũ, giống như có khoảng cách không cách nào vượt qua, ngữ điệu bình tĩnh thăng trầm như từng trải qua sinh tử:

“Trẫm chiếm được thiên hạ, nhưng người mà trẫm mất đi chỉ có nàng… Có lúc trẫm đã từng nghĩ, thật ra thì nàng không chết, có lẽ nàng không chết.”

“Bệ hạ…”

Lòng Quân Mẫn Tâm bỗng đau xót, mười ngón tay theo bản năng khẽ động, dường như không nhịn được muốn thay nam nhân cao cao tại thượng này vuốt lên mi tâm nồng đậm sầu bi.

Thì ra, thiên hạ chí tôn lại cô tịch đến vậy, ngay cả mùi thuốc nhàn nhạt trong phòng cũng lây nhiễm mùi vị đau lòng. Người, luôn đến lúc mất đi mới biết phải quý trọng.

Quân Mẫn Tâm ra khỏi hoàng cung mới phát hiện bầu trời đã có những bông tuyết nhỏ, trận tuyết đầu tiên của kinh thành.

Tĩnh Vương ở lại trong cung tạm thời không thoát thân ra được, Quân Mẫn Tâm vươn tay kéo chặt cổ áo choàng, bất chấp tuyết rơi một mình đi tới cửa Tuyên Vũ. Nơi đó có Trần Tịch đang đợi.

Sau khi gặp Hoàng đế, nàng cảm thấy trong lòng nặng nề liền xách váy chạy như bay. Chạy vội tới cửa Tuyên Vũ, bóng dáng cao lớn như cây tùng của Trần Tịch dần dần xuất hiện trong tầm mắt. Khoé mắt đau xót, nàng chợt nhào vào trong ngực ôm hắn.

“Ta đến đây…” Nàng chôn ở trong ngực hắn buồn buồn nói, trong mũi đều là mùi vị trong trẻo lạnh lẽo của tuyết.

Hơn tháng trước, Quân Mẫn Tâm không để ý đến sự phản đối của Trần Tịch mà thả Cơ Linh đi đã khiến vướng mắc trong lòng hai người bộc phát: Tâm tư thiếu nữ của Quân Mẫn Tâm và nỗi khổ khó nói của Trần Tịch, một trận tranh chấp không hề kịch liệt đi qua, hai người lâm vào tình trạng yên lặng chưa bao giờ có.

Một người bướng bỉnh cố chấp, một người trầm mặc ít nói, mặc dù đã kết thúc vào ngày thứ ba do Trần Tịch chịu thua, nhưng Quân Mẫn Tâm vẫn cảm thấy ít đi cái gì đó.

Nàng không thoả mãn. Đúng, nàng không hề thoả mãn với nụ cười ôn nhu không chân thật của Trần Tịch, nàng hi vọng mình có thể có một A Tịch chân thật hoàn chỉnh, muốn hắn dùng dáng vẻ thoải mái đối với mình như khi đối diện Thẩm Lương Ca.

Vậy mà, cho đến vừa rồi khi nghe Hoàng đế tự nói những lời như vậy nàng mới bừng tỉnh hiểu ra: Sau khi chết mình có thể trở lại bên cạnh A Tịch một lần nữa đã là ân huệ lớn trời ban!! Tại sao nàng còn có thể không biết đủ như vậy, tại sao nàng có thể nhẫn tâm tổn thương A Tịch lần nữa!!

“Sao lại trở lại một mình, Vương Gia đâu?” Đầu vai thiếu niên có một tầng tuyết mỏng, hắn khẽ mỉm cười, nụ cười kia đủ để hoà tan tất cả băng tuyết.

“Phụ thân có chuyện quan trọng cần xử lý, để chúng ta trở về trạm dịch trước.”

Tuyết mịn tung bay trên mặt nên cảm giác có chút nhột nhột lạnh lẽo, nàng chần chừ hồi lâu mới rũ mắt thấp giọng nói: “Ca, thực xin lỗi…”

Trần Tịch sững sờ, sợi tóc xoăn rũ xuống trước trán bay lên theo gió, tròng mắt thâm thuý của hắn khẽ lay động. Thất thần trong giây lát, hắn giơ tay thân mật xoa nhẹ búi tóc tuyệt đẹp của Quân Mẫn Tâm, hắn thở dài nhẹ nhõm: “Nha đầu ngốc…”

Quân Mẫn Tâm ôm chặt hai cánh tay Trần Tịch. Nàng phát hiện bản thân thật hết cách cứu chữa, nàng đã luân hãm càng ngày càng sâu.

* * *

Ngày hôm sau, Hoàng đế mở tiệc mời bách quan, Quân Mẫn Tâm đi theo phụ thân tới dự tiệc, bị nữ quyến trong cung ồn ào rót hai ly rượu nên đầu có chút mê man, nàng nhỏ giọng xin cáo lui với Tĩnh Vương rồi đi tìm Trần Tịch cùng trở về trạm dịch nghỉ ngơi.

Hoàng cung rộng lớn uốn lượn chín khúc, ba bước một các năm bước một cảnh. Tác dụng của rượu Đỗ Khang tuy chậm nhưng rất mạnh, Quân Mẫn Tâm vốn đang say, lúc này càng thêm choáng váng mơ hồ. Nàng lung lay đi tới cửa điện, thấy bên cạnh cây mai có một chiếc ghế dài, Quân Mẫn Tâm không chịu nổi nữa liền ngồi xuống chiếc ghế kia, tính toán tỉnh rượu rồi xuất cung.

Một tay nàng nâng váy, một tay đặt trên trán, đầu ngả về phía sau. Nàng cảm thấy mí mắt ngày càng nặng nề, từng bông tuyết đang rơi trước mắt trở nên mơ hồ. Không nghĩ tới vừa nhắm mắt đã ngủ thϊếp trên ghế.

Không biết ngủ được bao lâu, dường như Quân Mẫn Tâm nghe được âm thanh hai nam tử đang nói chuyện với nhau. Trong lòng nàng cảnh giác, lập tức tỉnh lại.

Hoa mai rơi trên bậc thềm như tuyết, trước cây mai đỏ tươi có hai nam tử mặc cẩm bào một vàng một xanh đứng dựa vào cây đang khẽ nói cười với nhau chuyện gì đó. Vị mặc áo bào màu xanh nàng không nhận ra, nhưng vị mặc áo bào màu vàng kia nàng lại nhận ra được, chính là Thái tử Khương triều.

Quân Mẫn Tâm kinh hãi lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, nàng ngồi dậy, đôi mắt to mờ mịt chăm chú nhìn người tới. Chiếc áo lông cáo mềm mại ấm áp trên người rơi xuống, Quân Mẫn Tâm sững sờ cúi người nhặt áo lông cáo lên, không biết ai đã phủ thêm cho nàng.

“A, Tĩnh công chúa tỉnh.” Thiếu niên áo xanh nghiêng người qua, thi lễ từ xa, khiêm tốn nói: “Hạ quan Tô Hoàn thỉnh an Công chúa.”

Quân Mẫn Tâm gật đầu đáp lễ, thầm nghĩ áo lông cáo này có phải là bọn họ phủ thêm cho mình hay không?

Tô Hoàn… Cái tên này nghe rất quen, dường như đã nghe qua ở đâu đó.

“Tô đại nhân là người ghi chép trong triều ta, vừa rồi cùng ta tản bộ đến đây thì nhìn thấy một mỹ nhân say ngủ dưới tàng cây mai, vô cùng kinh diễm khiến ta không thể bước tiếp!” Trời rất lạnh mà Thái tử vẫn nhẹ nhàng lay động chiết phiến, chắp tay cười nói: “Người đẹp ngủ dưới cây mai, thật là một cảnh đẹp nhất trong cung của năm nay rồi! Chỉ là hôm nay trời lạnh, Tiểu Công chúa say rượu trúng gió, không nên để bị lạnh mới tốt.”

Quân Mẫn Tâm nhẹ nhàng nói: “Tửu lượng kém, để Thái tử và Tô đại nhân chê cười.”

Một tay Thái tử cầm chiết phiến, một tay vỗ lên trán, nhếch môi cười nói: “Chúng ta đi thôi Tô Xá Nhân*, đừng để phụ hoàng sốt ruột.” Dứt lời, hắn chắp tay xoay người đi về phía cửa điện. (Tô Xá Nhân: Xá Nhân để chỉ chức quan, k phải tên)

“Xin dừng bước!” Quân Mẫn Tâm vội vàng đứng dậy, ôm áo lông cáo luống cuống hỏi: “Áo choàng này có phải…?”

Thái tử “ồ” một tiếng, lạnh nhạt nói: “Áo đó không phải của bọn ta.”

Quân Mẫn Tâm sững sờ, trong lòng mờ mịt nghĩ: Không phải của bọn họ sao? Chẳng lẽ còn có người khác tới?

Còn đang nghi hoặc thì thấy Tô Hoàn nhìn mình muốn nói lại thôi. Quân Mẫn Tâm giương mắt nhìn hắn, lúc này Tô Hoàn mới thi lễ nói: “Công chúa, hạ quan có chuyện muốn hỏi.”

Quân Mẫn Tâm gật đầu: “Mời hỏi.”

“Hạ quan có một cố nhân họ Thẩm, không biết Công chúa có biết hay không?”

Họ Thẩm? Con ngươi Quân Mẫn Tâm sáng lên, nhất thời trong lòng hiểu rõ!

Vài ngày trước khi lên đường Thẩm Lương Ca thần thần bí bí tìm nàng, liên tục dặn dò: “Nếu ở Khương quốc có thiếu niên hỏi người có biết một vị cố nhân họ Thẩm hay không, người hãy nói ‘nhiều năm không gặp, ta rất nhung nhớ sư điệt, sư điệt có đón dâu hay không’!”

Cuối cùng Quân Mẫn Tâm cũng hiểu vì sao cảm thấy cái tên Tô Hoàn nghe quen tai rồi, hắn chính là sư điệt đồng môn, oan gia của Thẩm Lương Ca! Nàng cảm thán: Quả nhiên Thẩm Lương Ca này không hề đơn giản, ngay cả việc mình sẽ gặp Tô Hoàn và việc Tô Hoàn sẽ hỏi gì đó cũng tính toán được!

Nghĩ đến đây, Quân Mẫn Tâm cẩn thận quan sát mặt mũi Tô Hoàn, tướng mạo hắn bình thường nhưng vóc người lại cực tốt, đôi mắt hoa đào âm ấm như ngọc, nhìn qua rất ôn hoà dễ gần, chắc là người có tính tình tốt.

“Đương nhiên là biết, cố nhân họ Thẩm này còn nhờ ta nói với đại nhân một câu!” Quân Mẫn Tâm cười nhẹ một tiếng, bắt chước giọng nói của Thẩm Lương Ca:

“Nhiều năm không gặp, ta rất nhung nhớ sư điệt, sư điệt có đón dâu hay không??’!”

Nghe vậy, Tô Hoàn khẽ đỏ mặt, kinh ngạc đi qua cũng chỉ lắc đầu lẩm bẩm: “Thật đúng là tác phong của nàng…” Sau đó thi lễ lần nữa:

“Đa tạ Công chúa!” Dứt lời liền đuổi theo Thái tử đã đi xa.

Quân Mẫn Tâm ôm áo lông cáo ngơ ngác đứng một lúc, không biết nên trả nó cho ai đành phải gấp lại chỉnh tề, sửa lại xiêm áo một chút sau đó chuẩn bị xuất cung.

Ai ngờ mới đi được mấy bước thì thấy một người nhảy ra, hắn nhìn nàng chằm chằm một cách lạnh lùng.

Lạc Trường An!!

Quân Mẫn Tâm dừng bước, lẳng lặng nhìn hắn.

Yên lặng hồi lâu, Lạc Trường An dời tầm mắt hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Nhị ca là người khẩu phật tâm xà, nàng ít tiếp cận huynh ấy!”

Quân Mẫn Tâm lạnh nhạt nói: “Cũng chỉ tình cờ gặp phải thôi, chưa tới nói tiếp cận hay không tiếp cận.”

Lạc Trường An khoanh tay, nở một nụ cười châm chọc: “Đừng cho là ta không biết, nữ nhân các nàng chính là muốn tìm mọi cách để bò lên trên! Đường đường là Công chúa một nước lại ngủ ở dưới đình một cách quyến rũ, đúng là chuyện táng tận lương tâm nào cũng dám làm!”

Quân Mẫn Tâm mím môi, không thẹn quá hoá giận như trong dự liệu của Lạc Trường An, nàng chỉ cười như không cười, nói: “Ta ngủ một cách quyến rũ ở dưới đình, Thái tử điện hạ còn chưa nói gì, vậy thì tại sao Cửu điện hạ lại tức giận?”

“Nàng…” Lạc Trường An nhíu đôi mắt phượng lại, mày kiếm chậm rãi xoắn vào nhau, trợn mắt nhìn hồi lâu cuối cùng vung áo choàng màu đen, nhấc áo choàng lông cáo trên ghế lên bằng một tay, giận đùng đùng lướt qua Quân Mẫn Tâm.

Áo lông cáo này chẳng lẽ là… Trong lòng Quân Mẫn Tâm lộp bộp một tiếng, vô ý thức hỏi: “Áo lông cáo này là người phủ thêm cho ta sao?”

Bước chân Lạc Trường An khẽ ngừng lại, đôi tay run run khoác áo lông cáo lên đầu vai mình, hừ lạnh một tiếng coi như đáp trả, sau đó đầu cũng không quay lại bước đi nhanh.

Quân Mẫn Tâm ngơ ngác nhìn chiếc áo choàng lông cáo kia, không dài không ngắn, hiển nhiên là làm theo số đo của Lạc Trường An. Không biết khi mình ngủ thì người ấy đứng trộm ở đó đã bao lâu.

Nàng ôm hai cánh tay khẽ run rẩy: Thời tiết hôm nay quả nhiên rất lạnh.