Nhứ Tiệp biết không thể thay đổi suy nghĩ của anh, không thể làm gì khác hơn là cầm sợi dây chuyền để vào lại trong áo.
"Tư Luật, anh tìm em làm gì?" Lúc này cô mới nghĩ tới anh tìm cô có chuyện.
"Nhớ em." Anh cười ngả ngớn. "Một đêm không có em bên cạnh, anh đã thấy không quen rồi."
Nghe vậy, mặt Nhứ Tiệp đỏ bừng. "Anh không đứng đắn!"
"Anh thật sự rất nhớ em." Tư Luật đột nhiên nghiêm mặt nói.
"Tư Luật!"
"Anh phát hiện anh không thể không có em." Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tư Luật......." Nhứ Tiệp xúc động ôm anh. "Đừng như vậy mà."
"Như vậy, có phải hay không em nên bớt chút thời gian, bồi thường du͙© vọиɠ chưa thỏa mãn của chồng em?"
Nhứ Tiệp thét chói tai. "Anh.... ...... ........Anh anh anh anh đang nói cái gì vậy?!"
Tư Luật ôm cô vào trong ngực. "Tối hôm nay ngủ ở ngoài, không cần về ký túc xá, chúng ta về nhà hẹn hò."
"Hả?" Nhứ Tiệp nghe được liền ngập ngừng do dự.
"Buổi trưa đi ăn cơm bên ngoài, em cũng đừng trở về ký túc xá nữa." Anh độc đoán quyết định.
"Không được!" Nhứ Tiệp lắc đầu. "Em đã nói với Tiểu Vĩ rồi, buổi trưa cùng đi nội thành dạo phố."
Trong mắt Tư Luật xuất hiện tức giận. "Còn anh thì sao?"
"Anh về nhà." Cô nháy mắt mấy cái, dĩ nhiên nói.
"Anh muốn em, theo anh về nhà." Tư Luật vẫn kiên trì.
"Sao anh lại keo kiệt như vậy! Cả kỳ nghỉ đông em đều cho anh, lúc chúc mừng sinh nhật của em cũng không có Tiểu Vĩ, cô ấy rất tức giận, hôm nay để em bồi thường cho cô ấy, được không, Tư Luật __" Nhứ Tiệp làm nũng với anh, anh không thể chống cự được với giọng nói ấy.
"Không thể" Có một chút dao động.
"Được rồi, ngày nghỉ hàng tuần em sẽ về nhà cùng anh, cả hai ngày đó! Anh chỉ ủy khuất nửa ngày thôi! Cô chủ động bưng mặt của anh, hôn một cái. "Được rồi, được rồi, được rồi!" Tư Luật thở dài, haiz - sao anh có thể cự tuyệt cô chứ?
"Tốt"
"Tư Luật, anh là tốt nhất!" Bổ nhào vào anh, Nhứ Tiệp hào phóng cho anh một nụ hôn nóng bỏng.
"Hai ngày." Không bị cô chủ động làm cho mê mẩn đầu óc, Tư Luật so đo từng tý. "Chính em nói, trong hai ngày nghỉ, em là của anh."
"Ừh, em là của anh." Nhứ Tiệp Buồn cuời.
Tư Luật như đứa bé vậy! Tư Luật định nói thêm gì đó, chỉ là lời nói đến bên miệng lại nuốt trở lại. Anh có thể nói sao?
Anh hối hận, bất luật là ngày nghỉ hay ngày hôm nay, anh đều muốn! Anh muốn Nhứ Tiệp ở bên cạnh anh.
Chỉ là, nếu anh nói ra, nhất định cô sẽ nhạo báng anh, coi như hết.
"Chơi vui vẻ, nhưng phải cẩn thận, có chuyện gì gọi điện cho anh, di động đâu? Nhớ phải mang bên người, ở trên đường gặp nam sinh nào bắt chuyện làm quen, không được cho số điện thoại!" Tư Luật càu nhàu nhắc nhở.
"Tư Luật." Mặt Nhứ Tiệp tràn ngập nụ cười." Em cùng Tiểu Vĩ đi chơi bên ngoài, ai dám ở trước mặt cô ấy cùng em gọi điện thoại? Chẳng lẽ không muốn sống nữa."
"À.... ....Trên người em có đủ tiền không? Cầm lấy thẻ phụ của anh, không cần phải tiết kiệm tiền, thích gì cứ mua về.... ..."
"Được, Tư Luật, anh đừng lo lắng như vậy được không? Em chỉ đi nội thành ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không phải xuất ngoại!" Nhứ Tiệp cảm thấy phản ứng của anh rất buồn cười.
"Anh...." Không yên lòng người phụ nữ lỗ mãng Tô Tích Vĩ kia! Lời này anh đương nhiên không nói ra.
"Em đến nội thành sẽ gọi điện thoại cho anh, trở lại ký túc xá cũng gọi điện thoại báo bình an, như vậy được chưa? Anh đừng lo lắng." Trong mắt Như Tiệp tràn đầy nhu tình.
"Được rồi." Tư Luật thỏa hiệp.
"Vậy em đi đây!" Nhứ Tiệp cười với anh, ngồi chồm hổm trên mặt đất dọn dẹp đống sách bị rơi, anh thấy thế cũng ngồi xuống giúp cô.
Cuốn sách cuối cùng được nhặt lên, Tư Luật ngẩng đầu, muốn đưa cuốn sách cho cô, lại nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương rũ xuống trước ngực cô.
Anh cười một tiếng, phút chốc tâm trí lơ lửng giữa không trung trở lại trái tim anh.
Nhứ Tiệp, đã là vợ của anh__
"Nhứ Tiệp." Anh khẽ gọi.
"Dạ?" Cô mờ mịt nhìn anh.
"Chuyện của chúng ta - em có nói cho Tô Tích Vĩ không?"
"À.... ...." Cô lộ vẻ ngập ngừng.
"Không nói đúng không." Tư Luật cười đáp.
"Em không dám nói." Nhứ Tiệp le lưỡi.
Lén lút kết hôn mà không báo cho Tiểu Vĩ biết, cô ấy sẽ tức giận!
Đôi mắt Tư Luật lóe lên một chút ánh sáng.
"Nói cho cô ấy biết."
"Hả?" Nhứ Tiệp lại ngớ người.
"Nói cho Tô Tích Vĩ, em đã bị anh lừa." Anh đắc ý nhếch khóe miệng.
"À........Nói như vậy sao?" Cô do dự hỏi.
"Xem em nói như thế nào." Tư Luật kéo cô, đặt sách trên bàn làm việc. "Sách giáo khoa nặng quá, đem sách học của ngày mai là được rồi, còn lại để ở đây."
"Được, anh đưa cho em." Nhứ Tiệp gật đầu.
"Nhanh đi đi, Tô Tích Vĩ không thích chờ đâu." Anh nâng khuôn mặt xinh xắn của cô lên, đặt trên môi cô nụ hôn thật sâu.
"Tư (2)." Mặt Nhứ Tiệp tràn đầy hạnh phúc, đưa ta ôm lấy anh. Ở trên mặt anh in một nụ hôn, rời khỏi tầm mắt của anh.
(2)Tư: Chữ Tư trong tên của nam chính Phùng Tư Luật
Nhìn bóng dáng mảnh mai của Nhứ Tiệp dần dần biến mất trước mắt, trên mặt Tư Luật tràn đầy tình yêu, không khỏi nhớ tới rung động khi gặp cô lần đầu __
Chính là rung động trong con tim của anh, nói cho anh biết, chính là cô! Cô gái mảnh mai xinh đẹp, anh muốn cô gái này.... ....
Phòng làm việc được thiết kế rộng rãi, có cảm giác giàu có hiện đại, Tư Luật mang kính mắt viền vàng chuyên tâm vẽ công trình trên bàn vẽ thiết kế. Đột nhiên, một tiếng bước chân lộn xộn phá hủy sự yên tĩnh.
"Phịch phịch phịch" tiếng bước chân vừa nặng vừa vội, là ai phát ra?
Anh nhíu mày, để chiết bút đang vẽ xuống, xoay người, dù bận vẫn ung dung chờ người tạo ra tạp âm này xuất hiện, không ngoài ý muốn, "rầm" một tiếng, một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh vội vã đã đυ.ng vỡ cánh cửa lớn màu đen của nhà anh.
"Tư Luật!" Người đàn ông thấy anh thiếu chút nữa vui mừng rơi nước mắt. "Cậu ở đây thật đúng lúc, tôi......"
"Bác, cậu đang làm cái gì vậy?" Tư Luật không vui nói.
Đường Tuấn Bác, bạn tốt cùng học đại học với anh, là anh em cùng thi đậu lấy giấy chứng nhận kiến trúc sư, sau khi tốt nghiệp, cùng nhau hợp tác mở một công ty ở Mỹ, là bạn cùng chung chí hướng. Những năm gần đây, bọn họ hợp tác thiết kế, xây dựng công trình, có tiếng trong giới kiến trúc, làm cho bọn họ nhận các dịch vụ liên quan cũng không xong, làm việc cả ngày đến sứt đầu mẻ trán.
"Xe của tôi hỏng rồi." Đường Tuấn Bác mang một bộ dáng sắp điên, thân hình cao lớn không ngừng đi lại trong nhà. "Tôi có việc phải đến sân bay một chuyến."
"Cậu muốn đi sân bay." Mặt Tư Luật không chút thay đổi, thản nhiên hỏi: "Vậy tại sao lại quấy rầy công việc của tôi?
"Tôi đã nói với cậu, xe của tôi bị hỏng rồi!" Đường Tuấn Bác gào lên.
"Sau đó." Tư Luật ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Cho nên tôi muốn mượn xe của cậu."
Nghe vậy, anh liếc bạn tốt một cái, khẽ cười nói: "Cậu ngày đầu tiên biết tôi sao?"
Bạn cùng trường năm năm, làm việc chung 1 năm, tổng cộng là sáu năm, chẳng lẽ Bác không biết, anh Phùng Tư Luật không bao giờ cho người khác mượn chiếc xe thân yêu của mình cả? "Cậu cho là tôi nguyện ý à? Tôi bị bất đắc dĩ mới đến tìm cậu!" Đường Tuấn Bác tức giận nói.
"Cậu có thể gọi taxi." Tư Luật quyết định không để ý tới cậu ta, quay đầu tiếp tục công việc còn đang lỡ dở.
"Taxi?!" Vẻ mặt anh không dám gật bừa. "Tôi không thể nào bảo em gái ngồi taxi, hơn nữa đây là nước Mỹ, cũng không phải Đài Loan."
Nói đùa, em gái của anh mảnh mai xinh đẹp, đàn ông ai nhìn cũng chảy nước miếng, anh sẽ để mặc cho em gái cùng bạn học ngồi taxi đến tìm anh mới là chuyện lạ! Không bao giờ, tất cả đàn ông trên thế giới này đừng hòng động vào em gái bảo bối của anh!