Thời Ý
Tácgiả: Tương Tử Bối | Chuyển ngữ: Charon
*
/từ chương này mình sẽ tạm thời tự đặt tên chương do tên trên Tấn Giang siêu dài/
Tưởng Du Chi trở lại phòng bao, người đàn ông trung niên ngồi bên trong lập tức đứng lên nghênh đón.
"Tôi thấy thư ký của Tưởng tổng vội vàng đi ra ngoài, còn tưởng rằng cậu gặp chuyện gì."
Tưởng Du Chi ngồi xuống: "Tiếp tục đi."
"Được," Vương tổng ngồi xuống theo, không dám lãng phí thời gian của đối phương, tiếp tục nói về đề tài lúc nãy: "Tưởng tổng, miếng đất ở phố Lâm Tân kia tôi bảo đảm với cậu trong vòng ba năm sẽ trở thành khu vực thương mại lớn của thành phố A......"
Tưởng Du Chi lẳng lặng nghe, không tiếp lời, Vương tổng không nhìn ra được thái độ của anh.
Thao thao bất tuyệt nói xong kế hoạch của mình, Vương tổng muốn hỏi có được hay không, lại càng muốn hỏi là vị này rốt cuộc có nghe hay không......
Nhưng tất nhiên ông ta sẽ không hỏi.
"Tưởng tổng, cậu xem kế hoạch này có vấn đề gì không?"
Tưởng Du Chi nhận tài liệu kế hoạch, nhìn nhanh qua vài lần.
Không đến nửa phút, anh đem trả lại tập tài liệu, cười như không cười: "Đây là bản kế hoạch của mấy người?"
"......" Vương tổng vẫn duy trì nụ cười, "Đây mới là bản sơ thảo, do không biết tin cậu sẽ tới thành phố A nên tôi phải bảo cấp dưới tăng ca làm mới kịp, nếu cậu thấy được thì để tôi cầm lại bản sơ thảo mang về cho bọn họ hoàn thiện!"
Lời này nói trái lương tâm, trên thực tế, ông ta đã sớm nghe ngóng được tin tức về việc Tưởng Du Chi quan tâm đến sự phát triển của một khu nào đó ở thành phố A, hai tháng trước đã cho nhân viên bắt đầu chuẩn bị tài liệu. Thế nên mới kịp đem ra trình bày lúc Tưởng Du Chi đột nhiên tới thành phố A, nếu không chắc chắn ông ta sẽ tự mình mang đến thành phố B cho anh xem.
Tưởng Du Chi lời ít mà ý nhiều: "Ngày mai tôi về lại B thành."
Vương tổng lập tức nói: "Đã rõ đã rõ, chờ hoàn thành xong bản kế hoạch tôi sẽ tự mình mang qua, cậu thấy sao?"
"Không cần," Tưởng Du Chi đứng lên: "Cứ đưa cho thư ký của tôi."
Vương tổng nhanh chóng đứng lên theo anh, hỏi: "Vậy hạng mục công việc lần này......"
"Nếu được duyệt tất nhiên sẽ liên hệ với ông."
Vương tổng lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, thấy anh đang sửa sang lại nút áo, cười nói: "Tưởng tổng, tôi đặc biệt sắp xếp mấy tiết mục buổi tối cho cậu, đều rất ' tươi ', cậu muốn xem qua không?"
Đều là người trưởng thành cả, ai nghe cũng đều hiểu được ý tứ trong mấy lời này.
"Không cần, tôi còn có việc, đi trước."
Tưởng Du Chi nói xong, đi thẳng ra cửa phòng bao.
Vương tổng vội theo sau vài bước: "Cậu đi thong thả, lần sau có tới A thành nhất định phải nói với tôi, đến lúc đó tôi sẽ lại chiêu đãi cậu chu đáo."
Chờ Tưởng Du Chi đi xa, nụ cười trên mặt Vương tổng mới dần biến mất, sau đó hít một hơi thật sâu.
Sau đó ném tập tài liệu: "Mấy người làm cái gì đây?"
Vị giám đốc phía sau vẫn tươi cười, vững vàng đón được tập tài liệu kế hoạch: "Ngài đừng nóng vội, chẳng phải Tưởng tổng có hứng thú sao?"
"Mọi người đều có hứng thú với mảnh đất này!" Vương tổng tuy rằng ngoài miệng nghiêm khắc, nhưng biểu tình đã dịu lại.
"Khi nào thì phải sửa xong bản kế hoạch? Xin ngài bớt giận."
"Quên đi, cậu nhớ kỹ, mau theo tôi ra ngoài....!"
"Được được được." Nói xong giám đốc mới hỏi: "Vương tổng, ngài nói xem tin đồn gần đây nghe được có thật không nhỉ?"
Từ đầu bữa cơm đến giờ Vương tổng chưa ăn được miếng nào. Tưởng Du Chi không động đũa, ông ta cũng không dám đυ.ng, cũng không biết vị kia có đói bụng không chứ ông ta sắp chết đói rồi.
Ông ta gắp một con tôm hùm to: "Tin đồn gì?"
"Nghe đồn Tưởng tổng sắp kết hôn."
"Còn có việc này?" Vương tổng quay mặt đi: "Sao anh biết?"
"Tôi có bạn làm ở công ty kiến trúc nội thất, thời gian trước ông chủ cậu ta đột nhiên muốn nhập một lượng lớn hàng hóa, bảo là cháu traiTa có cái bằng hữu, ở nhà kiến trúc thiết bị công ty công tác, kia gia công ty lão bản khoảng thời gian trước đột nhiên muốn vào một số lớn hóa, nói hắn cháu trai sắp gả vào Tưởng gia nên sẽ có thêm nguồn tiền, bảo bạn tôi tìm nguồn cung hàng trước. Tôi hỏi kỹ thì đối tượng kết hôn chính là vị Tưởng tổng này."
Vương tổng cười lạnh một tiếng, không tin: "Người khác nói thế nào anh cũng tin à?"
"Nên tôi mới bảo là tin đồn......"
"Nhưng kết hôn cũng chẳng phải việc gì bất thường." Vương tổng tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Giám đốc hỏi: "Ngài vừa mới...... còn nói an bài cho cậu ta tiết mục khác, không sao chứ? Haizz, cũng do tôi, đáng lẽ nên ngăn lại......"
"Có sao đâu," Vương tổng khinh thường nói: "Bây giờ có ai kết hôn xong mà ngoan ngoãn ở nhà thủ thân như ngọc đâu? Tưởng Du Chi trước giờ cũng không phải chưa từng bao dưỡng ai, số lượng có khi nhiều hơn số tiểu minh tinh mà cậu biết ấy chứ...... Sếp lớn đừng quan tâm mấy chuyện đấy nữa, cứ làm tốt bản kế hoạch của mình là được rồi."
Bị chính ông chủ của mình gọi là sếp lớn, thật không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Vị giám đốc vừa mới được bổ nhiệm gật đầu lia lịa: "Vâng, vâng......"
**
Vừa bước ra khỏi nhà hàng, thư ký Ngô cũng vừa quay lại, thấy anh đi ra liền dừng lại: "Tưởng tổng, bàn chuyện xong rồi?"
"Ừ," Tưởng Du Chi không dừng lại, đi qua anh ta: "Đi thôi."
Thư ký Ngô theo phía sau: "Tưởng tổng, tôi đã đưa cậu Diệp đến khách sạn Cửu An, là khách sạn tốt nhất ở quanh đây, số phòng là 2807, giờ đưa sếp qua đó hay sao?"
Tưởng Du Chi liếc y một cái: "Đưa tôi qua đấy làm gì?"
Thư ký Ngô lập tức đã hiểu: "Tôi đưa sếp về nhà."
Tưởng Du Chi tuy không thường xuyên đến thành phố A nhưng vẫn có mấy căn nhà ở đây, giờ chọn tạm một căn ở lại.
Tưởng Du Chi ngồi trên xe, thong thả ung dung hạ cửa xe xuống.
Xe mới chạy không lâu thì điện thoại của anh liền vang lên.
Giờ này còn dám gọi cho anh, ngoài bạn tốt Thần Hồng Thác thì không còn ai khác.
Anh nghe máy: "Tôi đây."
Đầu dây phía Thần Hồng Thác vang lại tiếng nhạc đinh tai nhức óc: "Ở đâu?"
"Thành phố A."
Thần Hồng Thác dừng một chút: "Được lắm, chạy tới thành phố A làm cái gì? Sao, định ở bên đó làm chuyện gì?"
Tưởng Du Chi nhìn ngoài cửa sổ: "Cậu có chuyện gì."
"Chậc, còn không phải muốn tìm cậu uống rượu sao," Thần Hồng Thác nói: "Tôi vừa đến Milan, cậu trai lần trước cậu mang đi thấy tôi đến còn hỏi cậu đâu kìa...... Mà không, trong lúc tôi nói chuyện điện thoại với cậu, cậu ta vẫn dán mắt theo thôi, không phải nói chứ đôi mắt này còn đang long lanh nước mắt nữa."
Tưởng Du Chi nhướng mày nghĩ ngợi, trong đầu cuối cùng cũng hiện ra hình ảnh cậu trai kia: "Tôi với cậu ta không có quan hệ gì."
"Không phải chứ, người anh em, người cậu đã mang đi mà còn không có quan hệ gì?"
"Cậu ta chưa thành niên," Tưởng Du Chi nhàn nhạt nói: "Không có hứng thú."
"Ha ha ha, chưa thành niên thật à?" Thần Hồng Thác vui vẻ: "Đêm đó chẳng phải là nghẹn ch*t cậu rồi sao?"
"Đừng nghĩ tôi cũng như cậu."
"Ok, ok," Thần Hồng Thác nói một nửa thì chợt nhớ ra điều gì đó, vỗ bàn một cái: "Đừng nói là cậu đến thành phố A để gặp vị tiểu hôn phu kia nhé?"
Tưởng Du Chi khẽ nhướng mày, không trả lời.
Thần Hồng Thác tiếp tục nói: "Người anh em à, nói thật là cậu đột nhiên muốn kết hôn tôi rất không yên tâm, cho nên đã cho người điều tra giúp cậu một chút...... Phải nói là vị tiểu hôn phu kia của cậu quả thực không tồi, không hút thuốc không uống rượu, quan trọng là lớn lên còn rất đẹp trai......"
"Ai bảo cậu đi điều tra em ấy."
"Không phải là do tôi lo lắng cho cậu sao, sợ cậu không cẩn thận bị người ta lừa vào tròng."
"Đừng có vì lòng hiếu kỳ của bản thân mà đi điều tra người khác," Tưởng Du Chi không muốn nhiều lời: "Nếu cậu nhàn rồi không cóviệc gì, tôi cũng không ngại giúp đâu."
"Ây, đừng đừng đừng, cậu thế này chẳng phải chó cắn Lữ Động Tân (*) sao...... Tôi chỉ điều tra vị tiểu hôn phu của cậu một chút, cậu tức giận cái gì?" Thần Hồng Thác nói được một nửa liền phát hiện có điểm không đúng: "Lúc trước tôi giúp cậu điều tra mấy công ty kia cậu còn tặng tôi cả căn nhà......"
(*) "Cẩu giảo Lữ Động Tân, bất thức hảo tâm nhân" - 狗咬吕洞宾,不识好心人 - chó cắn Lữ Động Tân, không biết được người có lòng tốt, chi tiết mình sẽ đăng ở cuối chương.
Tút.
Tưởng Du Chi trực tiếp cúp điện thoại.
Sau một lúc lâu, anh nhẹ giọng hỏi người phía trước: "Sau khi đưa em ấy đến khách sạn cậu có giúp em ấy thu dọn chút không."
Thu dọn một chút? Y còn không dám chạm vào người kia thì thu dọn kiểu gì được?
Thư ký Ngô toát mồ hôi nói: "Không có."
"Cậu tra xong chưa."
"Vẫn chưa xong, còn đang tiếp tục điều tra."
Thư ký Ngô nói xong, nhân cơ hội nhìn qua kính chiếu hậu, ông chủ đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không có cảm xúc gì.
Một lúc lâu sau, ghế sau truyền đến giọng nói.
"Thôi, qua khách sạn Cửu An trước đã."
"Vâng."
Xe chạy về lề đường bên trái, lập tức quay đầu.
_________
Về câu chuyện "chó cắn Lữ Động Tân:
Lữ Động Tân 吕洞宾 là vị tiên được phụng thờ thịnh đạt nhất trong Bát tiên.
Lữ Động Tân trên đường đến Lư sơn gặp một người đầy tớ của nhà Vương viên ngoại ở trấn Hạ Khẩu 夏口, người đó mới kể cho Lữ Động Tân sự tình yêu quái quậy phá nhà họ Vương. Vốn là nhà họ Vương có cô con gái tuổi vừa 16, tài mạo song toàn lại hiếu kính cha mẹ. Một ngày nọ cô gái theo mẹ đến Đào Hoa sơn 桃花山 dâng hương, có một con yêu tinh nhập vào người cô gái nói rằng mình là tiên, có nhân duyên với cô gái, nếu viên ngoại gã cô gái thì cả nhà đều được thăng thiên. Viên ngoại không bằng lòng, nhờ Đạo sĩ dùng phép thuật trừ yêu tinh nhưng không thể chế phục được. Yêu tinh lại càng quậy phá không kiêng kị, khiến cả nhà gà chó cũng không được yên. Càng đáng sợ hơn đó là yêu tinh che mắt mọi người, làm cho viên ngoại ngộ nhận con dâu là vợ mình, người con nhìn nhầm mẹ ra vợ mình, suốt cả ngày mọi người trong nhà bất an. Con yêu tinh này thực ra là "Hao thiên khuyển" 哮天犬 của Nhị Lang Thần 二郎神, nhân lúc chủ nhân không có ở nhà đã lén xuống trần gian. Muốn trị con Hao thiên khuyển này phải liên hợp với Hoà thượng Tri Viên 知圆 ở chùa Báo Quốc 报国. Và Lữ Động Tân đã cùng Hoà thượng Tri Viên đến nhà viên ngoại trừng trị Hao thiên khuyển.
Tại nhà Vương viên ngoại, Hoà thượng Tri Viên từ trong tay áo lấy ra một bức tranh vải trên lên rèm cửa, bảo Lữ Động Tân đợi khi Hao thiên khuyển chạy vào thì nhanh chóng cuốn lại, xương cốt của nó sẽ thành tro. Tri Viên cầm kiếm làm phép, thần binh thần tướng ai nấy đều giơ binh khí đánh con ác khuyển. Ác khuyển thân cô khó địch, khí lực cũng sắp cạn nên vừa đánh vừa thoái lui. Khi lui đến bên cửa Hao thiên khuyển ngẩng đầu nhìn thấy trước mặt là một khu rừng cảnh sắc tươi đẹp liền chạy vào để trốn, nào ngờ đó chỉ là cảnh ảo. Khi Hao thiên khuyển đã vào trong, Lữ Động Tân nhanh chóng cuốn bức tranh lại. Đang cuốn nửa chừng chợt nhớ đến lúc nhỏ từng làm bị thương một con chó, việc đó khiến ông vô cùng hối hận, từ đó trở đi ông phát nguyện rằng phải độ hết thiên hạ chúng sinh. Nghĩ đến đó Lữ Động Tân liền mở bức tranh ra, Hao thiên khuyển sau khi chạy ra được đã cắn một cái vào chân Lữ Động Tân, chỉ thấy Lữ Động Tân kêu lên một tiếng và ngã lăn ra đất. Hao thiên khuyển vô cùng lợi hại, nó đã cắn tất phải chết không nghi ngờ gì, nhưng Lữ Động Tân nhờ có được chiếc áo đạo sĩ của Chung Li Quyền trao cho nên thoát được nạn tai. Về sau Nhị Lang Thần xuống trần bắt con "nghiệt súc", đồng thời cưỡi mây đưa Lữ Động Tân đến Lư sơn.
Nguồn: https://www*chuonghung.com/2013/12/dich-thuat-truyen-thuyet-lu-ong-tan.html