《 Thanh Sơn Nhất Trú Tận 》Chương 18:
Trần Bình Bình chống hắc thiết quải thi lễ với Tào Ninh, cực kì qua loa. Tào Ninh nặng nề ngồi xuống, phất tay ra hiệu cho Sở Thiên Quyền ra ngoài sai người canh chừng.
Tào Ninh: "Trần viện trưởng có gì cần chỉ giáo?"
Thanh âm của hắn bình thản, nghe không ra có địch ý gì, giống như chưa từng xảy ra chuyện sinh tử tương bác, cũng không có ý nghĩ gì với việc Trần Bình Bình vừa cứu hắn một mạng, hời hợt như đang thuận miệng hỏi thời tiết hôm nay thế nào.
"Chỉ giáo thì không dám nhận." Trần Bình Bình nhàn nhạt đáp lại hắn, "Bản viện chỉ đến để báo với Điện hạ một tiếng, tiểu tử Phạm Nhàn vừa mới gϊếŧ thủ thành quân tuần phòng, chạy rồi."
Thần sắc của Ngôn Băng Vân khẽ động, nhưng lại không hề lên tiếng.
Trước khi y tiến cũng đã từng cảnh báo Phạm Nhàn. Mặc dù chỉ là dăm ba câu, nhưng đối với Phạm Nhàn mà nói thì đã đủ rồi. Bất luận là việc tuyến phòng ngự Bắc đô buông thả bất thường, hay là Vinh Vương Tào An thụ đại chiêu phong, rất có thể đều chỉ là mồi nhử. Một khi viện binh không đến, Phạm Nhàn sẽ không chỉ không lấy lại được Bắc đô mà còn bị Tào Ninh vây chết ở Lạc Dương. Nhất là hai mươi vị chủ soái gần xa không đồng nhất, hành quân sẽ có nhanh có chậm, không có cách nào thống nhất mà hành động, một khi Tào Ninh lấy lại tinh thần cũng sẽ rất dễ dàng đoạn đứt kế hoạch này, tiêu diệt từng bộ phận.
Phạm Nhàn được y cảnh báo, nếu như không cân nhắc suy nghĩ, tất nhiên sẽ liên lạc mật thiết với hai mươi tư vị chủ soái, cam đoan tiểu đội tiền trạm sẽ tiếp ứng ngay gần Bắc đô, nếu như Tào Trọng Côn thật sự mang bệnh nặng, liền có thể tùy tiện chuẩn bị chiếm ưu thế trước tiên; nếu như Tào Trọng Côn chỉ là giả bệnh, những người này cũng có thể lập tức tiếp ứng, bảo đảm Phạm Nhàn có thể thuận lợi rút lui.
Nhưng hiện nay, Tào Trọng Côn thật sự đổ bệnh, Phạm Nhàn lại chạy.
Trừ phi ——
Trần Bình Bình âm hiểm nhìn y một cái: "Có người xúi giục hai mươi tư vị chủ soái, còn cho Phạm Nhàn một lời cảnh cáo."
Ngôn Băng Vân hiểu rõ hơi nâng khóe miệng: "Thì ra là vậy. Bên cạnh Phạm Nhàn vẫn luôn có người của người đi theo."
Trần Bình Bình lắc đầu: "Bây giờ thì không có, thời điểm Phạm Nhàn ra khỏi thành đã tra ra người kia, thời điểm ta đến chỉ còn thấy được xác của hắn."
Ngôn Băng Vân: "Nói thế nào cũng là Đề Ti của Giám Sát Viện, nếu như thật sự dễ đối phó như vậy, há chẳng phải là vứt hết mặt mũi của Trần viện trưởng người?"
Trần Bình Bình cười lạnh một tiếng, không nhận câu này của y.
Hai người bọn họ nói dăm ba câu đều để cho Tào Ninh nghe rõ hết: "Người mà Trần viện trưởng nói là người nào?"
"Không biết." Trần Bình Bình nhìn lướt qua Ngôn Băng Vân, "Có điều cũng không khó đoán."
Đương nhiên là không khó đoán. Trong hai mươi tư vị chủ soái biên thành có đến mười sáu người là người của Thái tử Ý Đức năm đó, những người đó đều không phải loại lương thiện gì, Phạm Nhàn một đường tiến về phía Bắc, đem hết công phu ra, còn phải mượn mặt mũi của người kia mới có thể thuyết phục được mấy lão tướng quân ấy. Có thể dùng thời gian ngắn như vậy thuyết phục bọn họ, còn đưa ra lời cảnh cáo, hẳn là có một người có thể làm cho hai mươi tư vị chủ soái nghe lệnh, còn là người cố ý giúp Phạm Nhàn.
Người như vậy, thiên hạ cũng không có nhiều.
Cũng chính là người này đã nói cho Ngôn Băng Vân biết Phạm Nhàn đã liên hợp được hai mươi tư vị chủ soái.
Trong lòng Ngôn Băng Vân hiện lên một cái tên, bút họa như đao, đao đao cắt tâm.
Hắn nhất định đã đến nơi của Chu Dĩ Đường. Ngôn Băng Vân không nghĩ được vì sao Tạ Doãn có thể nắm được thế cục dưới mắt trong lòng bàn tay như vậy, cứ như thể đây là lẽ hiển nhiên.
Chỉ vì đó là hắn, cho nên bất luận ngày thường có thế nào, cũng vẫn có thể nắm rõ thế cục thiên hạ cách cả ngàn dặm.
Nhưng Ngôn Băng Vân chỉ đang nghĩ, chuyện biết chân tướng sự việc ấy đối với hắn mà nói, có phải là quá tàn nhẫn không?
Sở Thiên Quyền: "Trần Viện trưởng sớm đã liệu định dụng ý khó dò của Phạm Nhàn, giao cho hắn việc đi sứ đến triều ta ban đầu cũng là để tiến hành thăm dò. Bây giờ chân tướng phơi bày, Phạm Nhàn cũng hết cách, chắc hẳn cũng không thể bay ra khỏi con sóng này. Ngày trước Trần viện trưởng cùng ta dâng lên kế sách mượn đao gϊếŧ người một hòn đá hạ hai con chim, xem ra cũng chỉ là nói suông, bây giờ cây đao này chạy rồi, hiệp định của hai triều chúng ta cũng không ảnh hưởng gì chứ?"
Cái gọi là mượn đao gϊếŧ người, chính là Tào Ninh mượn tay Phạm Nhàn để trừ khử Vinh Vương Tào An, mà Trần Bình Bình lại nhân cơ hội mượn tay Tào Ninh đã trừ bỏ Phạm Nhàn, thật sự có thể nói là bọ ngựa bắt ve chim sẻ tại hậu. Ngôn Băng Vân nghe được không khỏi kinh hãi, vừa rồi y ở trên xà nhà nghe lén ít nhiều cũng đoán được Sở Thiên Quyền tất có tuyến nhân ở Nam triều, có thế nào cũng không ngờ tới, người này lại là Trần Bình Bình.
Người trung thành nhất bên cạnh Bệ hạ ở Nam triều, đang ở trước mặt y, ung dung nói chuyện cùng Tào Ninh.
"Bản viện mang theo thành ý của Bệ hạ triều ta, Vinh Vương chưa khử, Điện hạ sao phải nóng lòng như vậy?"
Hàm dưới của Ngôn Băng Vân gắt gao cắn chặt, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay liên tục nổi lên.
Nhưng từ đầu đến cuối y vẫn không nói một câu.
Trần Bình Bình tiếp tục nói: "Chỉ cần Điện hạ có thể đẩy Vinh Vương ra tiền tuyến, triều ta tự sẽ có biện pháp khiến hắn không thể về được."
Da thịt trên mặt Tào Ninh hơi giật giật, lộ ra thần sắc cười như không cười: "Chiến sự há lại như trò đùa? Trần viện trưởng muốn ta chắp tay giao chiến?"
Trần Bình Bình: "Cái nào nặng cái nào nhẹ, đương nhiên là do Điện hạ tự mình cân nhắc. Có điều Tây Bắc đại thắng, thế cục của quý triều lại rối ren như vậy, nếu như tiếp tục đánh xuống phía Nam, đối với Điện hạ mà nói đều không có lợi. Bệ hạ triều ta lại mong cầu bình an vô sự, hai bên ngưng chiến, an dưỡng dân sinh —— Đương nhiên nếu muốn đánh, bọn ta cũng không phải không thể đánh. Có điều nếu đã có đối sách vẹn toàn, vì sao Điện hạ không thử một lần?"
Tào Ninh trầm mặc dùng ngón tay miết nhẹ tay vịn bằng gỗ hoàng hoa lê, lòng bàn tay hắn chẳng biết từ khi nào đã đổ mồ hôi, lưu lại trên gỗ một khoảng thấm ướt.
"Miệng lưỡi của Trần viện trưởng đúng là vô cùng dẻo, khiến bản vương tâm phục khẩu phục." Tào Ninh đột nhiên nở nụ cười, một tay nắm chặt tay vịn, chống đỡ cơ thể mập mạp nghiêng về phía trước, sự dữ tợn len lỏi trong ánh mắt thâm trầm nhìn Trần Bình Bình, "Nhưng sao bản vương lại cảm thấy rằng Kim Lăng cũng không sống yên ổn như vậy, Bệ hạ của quý triều e là còn gấp hơn bản vương mấy phần, muốn chỉnh đốn nội bộ sao?"
Trong điện lập tức hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở gấp rút kéo dài chút hơi tàn của Tào Trọng Côn đang nằm trên giường.
Tào Ninh không để ý đến thanh âm của phụ thân, nhìn Trần Bình Bình hồi lâu, rốt cuộc cũng thả lỏng nở nụ cười: "Trần viện trưởng đừng căng thẳng, bản vương chỉ đang nói đùa thôi..."
Trong điện không ai cười, Trần Bình Bình vẫn nhìn Tào Ninh chằm chằm, giống như một con kền kền bất cứ khi nào cũng có thể bổ nhào đến rỉa xác hắn.
Tào Ninh nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người Ngôn Băng Vân: "Vậy theo ý Trần viện trưởng, người này nên xử lý thế nào?"
Trần Bình Bình: "Bản viện sẽ dẫn y về Kim Lăng."
Tào Ninh khẽ giật mình, không nghĩ rằng Trần Bình Bình sẽ thẳng thắn tỏ ý giữ người lại như vậy. Còn chưa mở miệng đáp lời ông, Sở Thiên Quyền đã cười lạnh nói: "Trần viện trưởng tính toán thật hay! Nếu Ngôn Băng Vân bình an trở về Kim Lăng, vậy chẳng phải chúng ta đã chắp hai tay dâng tình báo đưa đến miệng các ngươi sao?"
Trần Bình Bình lạnh lùng liếc hắn một chút: "Y ẩn thân bốn năm, chuyện y biết lẽ nào bản viện còn không biết sao? Sở đại nhân cũng muốn giữ bản viện lại Bắc đô sao?"
"Lão già què ngươi..."
"Đoan Vương điện hạ nếu như không hài lòng, bản viện sẽ để y thay Điện hạ giải quyết một việc khó trước, coi như là xin Điện hạ ban cho y một ân tình."
Tào Ninh giương mắt nhìn ông, trong mắt lóe lên một mảnh hung ác nham hiểm: "Ý của Trần viện trưởng là..."
Trần Bình Bình nhìn vào nội điện chép miệng một cái: "Điện hạ không phải người gϊếŧ cha hại vua, chuyện kéo đến hôm nay lại vẫn chưa thể chấm dứt, Vinh Vương tất có hành động."
Ánh mắt quỷ dị của Tào Ninh lóe lên một cái.
Trần Bình Bình quay đầu nhìn Ngôn Băng Vân: "Đi đi."
Ngôn Băng Vân ngẩng đầu nhìn ông một lát, không hề nhúc nhích.
"Ta đã phản bội Giám Sát Viện, sẽ không nhận lệnh của người nữa, Trần viện trưởng."
Trần Bình Bình mặt không đổi sắc, thờ ơ nói: "Tộc nhân, phụ mẫu của con đều ở trên trời nhìn xuống, con muốn giữ lại tính mạng của kẻ thù, vậy thì cũng tùy con."
"..."
Ngôn Băng Vân trầm mặc nửa khắc, cuối cùng cũng quay người đi về phía nội điện.
Sở Thiên Quyền bỗng vô thức nhúc nhích, tựa hồ muốn ngăn cản, Tào Ninh im lặng đưa tay ngăn hắn lại.
Ngôn Băng Vân chưa đi được hai bước đã đến trước giường Tào Trọng Côn.
Bình sứ nhỏ đựng Thấu Cốt Thanh vẫn luôn ở trong ngực y, thậm chí còn được làm ấm bởi nhiệt độ trong cơ thể y. Ngôn Băng Vân dùng một tay gắt gao nắm lấy cằm Tào Trọng Côn, khiến cho lão mở miệng, tay còn lại cầm bình sứ nhỏ, dùng một ngón cậy nắp gỗ ra.
Tào Trọng Côn biết y muốn làm gì, nhưng căn bản là không thể kháng cự, khuôn mặt căng cứng đỏ bừng lên, không biết lấy khí lực ở đâu ra, đưa tay nắm lấy cổ tay Ngôn Băng Vân. Nhưng lực đạo kia thật sự quá yếu, lão tuyệt vọng đạp hai lần trên giường, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Ngôn Băng Vân thấy lão rơi lệ lại đột nhiên bất động.
Con người già nua lụi bại trước mặt y, từng vì quyền dục của bản thân mà gây ra họa loạn ngập trời; khiến cho hai triều Nam Bắc chia cắt hai mươi năm, khiến cho vô số người nước mất nhà tan.
Lão khiến gia trạch Ngôn gia trên phố dài phồn hoa biến thành hung trạch, đến nỗi ngay cả tên ăn mày cũng không dám vào trú mưa.
Tội nghiệt chồng chất như vậy, kết quả cũng là phải nhìn cảnh huynh đệ bất hòa của nhi tử, lòng người quỷ quyệt, tranh đấu không ngớt; giang sơn đổ nát, sinh dân lang thang, đều biến thành đại giới quyền dục. Vậy mà đối mặt với cái chết, lão vẫn sẽ sợ hãi đến rơi lệ.
Ngôn Băng Vân khẽ buông tay, Thấu Cốt Thanh cũng rơi xuống từ ngón tay của y, bình sứ vỡ nát trên mặt đất.
Hai cánh tay của y đều giữ trên cổ Tào Trọng Côn, gắt gao nắm chặt xương cổ của lão, cảm nhận được hơi thở đang yếu dần dưới tay y.
Ta không chờ được. Ngôn Băng Vân tàn nhẫn nghĩ. Có lẽ Phí đại nhân nói đúng, người như ngươi, đáng phải nhận cực hình tra tấn suốt sáu canh giờ, nhưng ta không chờ được sáu canh giờ.
Dưới ngón tay Ngôn Băng Vân phát ra một tiếng "cạch" giòn tan, thật sự đã bẻ gãy cổ Tào Trọng Côn. Đầu của lão rũ xuống một cách quỷ dị, đôi mắt vẫn trợn trừng, đồng tử đã dãn ra, khóe miệng cũng tuôn ra một đường bọt máu, hòa với nước miếng, tí tách rơi xuống bên giường.
Ngôn Băng Vân thu tay lại, lạnh lùng thoáng nhìn cỗ thi thể trên giường.
Ta muốn ngươi vào thời khắc này, hoàn toàn chết dưới tay ta.
Mùa thu năm Kiến Nguyên thứ mười bảy, Bắc triều Ngụy đế hoăng thệ, thứ tử Tào Ninh lên kế vị.
Ngôn Băng Vân đi theo Trần Bình Bình một đường quay về Kim Lăng, phàm là quán trà quán rượu cơ hồ đều đang nghị luận chuyện Tân Đế Bắc triều. Nhưng hai người họ cũng không bàn đến việc này, trên thực tế là một đường bọn họ đi với nhau cơ bản là không nói lời nào.
Ngôn Băng Vân cũng không có ý định chạy trốn Hiện giờ y không có chỗ nào để đi, thậm chí còn chẳng có chuyện mà làm. Ngôn Băng Vân cảm thấy mình sống nửa đời cũng chỉ vì muốn gϊếŧ Tào Trọng Côn để báo thù cho Ngôn gia. Còn ý định báo quốc, còn lấy lại Bắc đô, tựa hồ đã cách y rất xa. Trần Bình Bình ở ngay trước mặt y lập minh ước với Tào Ninh, sau khi trừ khử Vinh Vương hai triều liền ngưng chiến, rõ ràng là Bệ hạ thật sự đã chuẩn bị an phận một góc ở Giang Nam. Tất cả chí khí thiếu niên của y đều đã thành trò cười, Ngôn Băng Vân chỉ cảm thấy rất vô vị. Trần Bình Bình không cho y đi, vậy thì y cũng không đi nữa, ngay cả chuyện vì sao Trần Bình Bình không cho y đi y cũng chẳng muốn nghĩ đến nữa.
Y chẳng có giá trị gì đối với Nam triều, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là vì không muốn y ở bên cạnh Phạm Nhàn.
Cũng không thể là vì tình nghĩa sư đồ giữa hai người đi.
Ngôn Băng Vân hậu tri hậu giác, nghĩ tới khối lệnh bài Kích Sát lệnh lúc trước, cũng chẳng qua chỉ là đang dò xét thủ đoạn của Phạm Nhàn mà thôi.
Hiển nhiên, lúc trước Ngôn Băng Vân chống lại mệnh lệnh không gϊếŧ Ngô Phí, sau lại rơi vào tay Bắc triều, về tình về lý thì gϊếŧ y là tốt nhất. Nhưng nếu như Phạm Nhàn có mưu đồ, khẳng định là không nỡ hủy đi tình báo trong tay Ngôn Băng Vân, một khi hắn tha cho Ngôn Băng Vân, tất nhiên sẽ bắt đầu hành động. Vậy thì so với việc loại bỏ Phạm Nhàn, Ngôn Băng Vân có chết hay không đối với Trần Bình Bình mà nói cũng chẳng có gì quan trọng.
Ông hiểu rất rõ đồ nhi này, biết sở cầu cả đời của y đều đã tan biến rồi, dưới mắt chỉ còn là một thanh đao gãy mà thôi.
Thể nhưng đao gãy cũng có thể đả thương người, nhất là nếu thanh đao này rơi vào tay loại người như Phạm Nhàn.
Ngôn Băng Vân ngược lại là chẳng quan tâm. Y không thần phục Phạm Nhàn, cũng không quan tâm hiện giờ Phạm Nhàn sống hay chết, chỉ là khi nhớ đến Tạ Doãn mới cảm thấy Phạm Nhàn vẫn nên là đừng chết, nếu không sợ là Tạ Doãn lại phải đau lòng thêm nữa.
Hai người bọn họ cứ ai nghĩ phần người nấy như vậy, trầm mặc cả một chặng đường, những lúc dừng lại thỉnh thoảng sẽ có người đến đưa tin cho Trần Bình Bình. Giám Sát Viện sắp xếp mật thám ở khắp nơi, Trần Bình Bình cả đường đi đều lưu lại ám hiệu của Giám Sát Viện để truyền lại tin tức, càng đến gần Kim Lăng thì càng nhiều. Ngôn Băng Vân cũng từng là người của Giám Sát Viện, đương nhiên biết ám hiệu ở nơi này. Nhưng y tận lực không nghe, thời điểm có người đến liền giả câm giả điếc, ngồi qua một bên uống rượu. Trần Bình Bình cho người lui đi, sau đó cố ý ngồi xuống đối diện y, lại gọi thêm một chung rượu tới.
"Lần cuối cùng hai sư đồ chúng ta uống rượu cùng nhau là trước ngày con đến Bắc đô."
Ngôn Băng Vân nhìn ông một cái, phối hợp uống một chén, không để ý tới ông.
Trần Bình Bình đặt chung rượu vừa gọi về phía y: "Tứ Tuyên Tửu, ngày còn bé con thích uống cái này."
Ngôn Băng Vân dừng một chút, sắc mặt càng trầm hơn.
Y xác thực là thích loại rượu này, nhưng không phải dùng để uống. Tứ Tuyên Tửu là đặc sản một vùng của Kim Lăng, vô cùng nồng. Trước kia Ngôn Băng Vân luyện kiếm, thích dùng Tứ Tuyên Tửu để lau kiếm, y cảm thấy như vậy rất sạch, giống như cầm kiếm hơ trên lửa, có thể tẩy sạch hoàn toàn máu trên thân kiếm.
Trần Bình Bình: "Hôm đó nếu như con dùng kiếm thì đến chiêu thứ hai ta cũng không cứu nổi Tào Ninh nữa. Chủy thủ quá ngắn, con dùng không quen, cũng không đủ nhanh."
"Kiếm quá chói mắt, ta thường xuyên phải làm những việc không thể quá mức lộ liễu, hai năm gần đây liền đổi sang dùng chủy thủ." Ngôn Băng Vân gật gật đầu, giống như tán thành lời chỉ điểm của lão sư, "Nếu ta dùng kiếm, người sẽ không ngăn Sở Thiên Quyền gϊếŧ ta."
Trần Bình Bình từ chối cho ý kiến: "Bất luận thế nào thì đại thù phụ mẫu đã báo được, có thể uống một chén."
Ông nói những lời vẫn giống như ở trong Giám Sát Viện năm đó, Ngôn Băng Vân nghe vậy liền giật mình, lại lập tức lắc đầu, giống như nghe được một câu chuyện rất buồn cười.
Trong viện cấm rượu, uống nhiều quá tay sẽ run, con người sẽ trở nên hồ đồ. Đầu óc không tỉnh táo, khi khảo giáo sẽ phạm sai lầm, đây không phải chuyện có thể đùa cợt. Mặc dù các thiếu niên vẫn có cách lén uống rượu, nhưng khi ở bên ngoài mà muốn uống rượu thì đều phải đợi một cậu "Có thể" của Trần Bình Bình mới thật sự có thể uống.
Nhưng Trần Bình Bình đối xử với y không giống họ, không chỉ cho phép y uống rượu, còn từng cùng y uống một lần.
Năm đó y mười sáu tuổi, vừa bắt đầu biết gϊếŧ người vì Giám Sát Viện, khi trở về toàn thân dính đầy máu, lại gặp ngay hôm ấy trời đổ tuyết. Tuyết ở Kim Lăng thực sự rất hiếm thấy, hôm cho Trần Bình Bình làm ấm rượu cho y, y gọi Trần Bình Bình một tiếng lão sư.
Mười bốn tuổi Ngôn Băng Vân học kiếm pháp, mười lăm tuổi tập binh vụ, mười sáu tuổi thông hiểu ám khí, bàng môn tạp giá, một thân bản sự, đều là Trần Bình Bình một tay điều giáo. Nhưng y vẫn rất ít khi gọi Trần Bình Bình là "Lão sư", trước kia gọi Trần đại nhân, sau này gọi là Trần viện trưởng.
Sư đồ hai người bản tính xa cách, cũng không thân cận. Ở trước mặt Tạ Doãn y mắng Trần Bình Bình, mắng nhiều lần đủ kiểu, Ngôn Băng Vân cũng chưa từng cảm thấy có gì không thoải mái.
Nhưng ngày hôm đó y gọi ông một tiếng lão sư.
Ngôn Băng Vân nói với ông, lần trước thấy trận tuyết lớn như thế này là ở Lạc Dương. Ngôn Băng Vân rời Lạc Dương đã quá lâu, rất nhiều chuyện đều đã mơ hồ trong trí nhớ, y chỉ nhớ rõ nét mặt của phụ thân khi đưa y lên xe ngựa trong ngày tuyết hôm đó. Khi đó y mới bảy tuổi, còn chưa phải ở tuổi hiểu chuyện, thời điểm được lão nô bộc trong nhà ôm đi y còn kêu khóc ngọ nguậy, giãy giụa không chịu đi. Ngôn Khâm bỗng nhiên chạy đến, y cứ nghĩ là phụ thân đã hồi tâm chuyển ý, ai ngờ chỉ cảm nhận được hai cái tát rất mạnh.
Những chuyện còn lại y không nhớ rõ nữa.
Làm thế nào mà chạy được ra khỏi Lạc Dương, làm sao đến được Kim Lăng, lớn lên ở Kim Lăng như thế nào, đều đã biến thành một khoảng mơ hồ. Y áng chừng mình đã nếm qua rất nhiều đau khổ, nhưng trong số đó không có hai cái tát đau nhức trong ngày tuyết hôm ấy. Ngôn Băng Vân cũng không thật sự nhìn thấy máu của Ngôn gia chảy thành sông trên Lạc Dương, đến mức mỗi lần có người nhắc đến chuyện của Ngôn gia, trong đầu y kì thật chỉ còn nhớ được hai bàn tay của cha hằn trên má cùng thanh âm ong ong trong đầu.
Việc này y chưa từng nói qua với bất kỳ người nào, ngoại trừ Trần Bình Bình. Tựa như y đã hái xuống chút tình thương cuối cùng, giao cho người mà y tin tưởng nhất, mong ông hảo hảo giữ gìn.
Trần Bình Bình nhớ rất rõ chuyện này, sau đó ông biến nó thành công cụ để lợi dụng Ngôn Băng Vân.
Ngôn Băng Vân uống cạn chung rượu, hỏi ông: "Chân tướng sự tình chạy về phía Nam năm đó, người biết không?"
"Ta biết."
Ngôn Băng Vân: "Biết từ khi nào?"
"Năm Kiến Nguyên thứ mười, Lương Thiệu tự mình nói cho ta biết."
Ngôn Băng Vân gật đầu: "Năm đó Lương công rất tín nhiệm người."
Trần Bình Bình miễn cưỡng mỉm cười một cái: "Ông ấy đã tin lầm người."
Ngôn Băng Vân im lặng một lát, lại hỏi: "Người thật sự không chút để ý đến việc ai đang ngồi trên long ỷ sao?"
Trần Bình Bình nhìn thẳng vào mắt y: "Cái này có quan trọng sao?"
Ngôn Băng Vân cười khổ: "Nhiều năm như vậy rồi, mỗi khi người dạy ta những lời về đại nghĩa trung quân thể quốc kia, trong lòng không cảm thấy tức cười sao?"
Trần Bình Bình nhếch lông mày, đại khái là cảm thấy vấn đề này có chút nhàm chán, không đáp lời.
Ngôn Băng Vân không chịu buông tha cho ông, nhìn vào mắt ông hỏi: "Người tin vào những lời bản thân nói ra sao?"
Trần Bình Bình cười nhạo một tiếng: "Ngây thơ."
Sắc mặt của Ngôn Băng Vân bỗng nhiên lạnh đi. Trần Bình Bình lại rót rượu cho y: "Cái gọi là phụng tử long tôn, bất quá chỉ là dùng cái người bò lên vị trí ấy để lừa gạt bá tánh vô tri, kỳ thật cũng chẳng phải thứ gì cao quý."
L*иg ngực Ngôn Băng Vân thắt lại, mở miệng muốn nói lại không nói được gì.
Trần Bình Bình nâng chén đưa cho y: "Thứ con cần trung thành là Đại Chiêu, báo đáp cũng là vì Đại Chiêu. Ai ngồi trên long ỷ không quan trọng, đại cục mới là quan trọng nhất. Hiện giờ hai triều ngưng chiến, bách tính có thể an ổn yên vui, chẳng lẽ không tốt sao?"
Tay của Ngôn Băng Vân vô thức run lên, triệt để ngậm miệng lại. Y không nghĩ ra được lời nào để cãi lại.
Trần Bình Bình bình tĩnh nói: "Dung chúng tầm thường, cầu nhân cầu nghĩa, tất cả đều bị mê hoặc bởi lời nói của quân vương. Nhưng từ lần đầu tiên ta gặp con liền biết con khác với tất cả mọi người. Vân nhi, con là môn sinh khiến ta tự hào nhất, con nên hiểu rõ những thứ này."
Ngôn Băng Vân lãnh đạm cúi đầu: "Là ta ngu dốt, học không nổi."
Trần Bình Bình cũng không để tâm, trầm mặc một lát, lại nói: "Nếu con muốn tận trung với họ Triệu, cũng không phải là không có cơ hội."
Ngôn Băng Vân ngỡ ngàng nhìn ông.
Trần Bình Bình cười một tiếng, không nhanh không chậm uống cạn chén rượu Tứ Tuyên Tửu trong chén mình.
"Ta vừa nhận được tin tức, Bệ hạ đã định được người kế vị chính thống, ít ngày nữa sẽ cử hành đại điểm sắc phong Thái tử."
"Chính thống?" Tim Ngôn Băng Vân bỗng nhiên nảy một cái, "Người nào chính thống?"
Trần Bình Bình giương mặt nhìn y: "Đại Chiêu còn có người nào chính thống?"
"Đương nhiên là nhi tử của Thái tử Ý Đức, Đoan Vương Triệu Minh Doãn."
- -------------------
Cho ai không biết chút xíu nào về Hữu Phỉ thì tên thật của Tạ Doãn là Triệu Minh Doãn.
Ở chương 16 cũng đã có đoạn viết: "Thái tử Triệu Hồng, tam tử Minh Doãn, sinh năm Vĩnh Bình thứ ba mươi mốt." rồi đó.