Ngây Thơ Câu Dẫn

Chương 1: Tân sinh viên

Lại là một năm trường đại học A đón tân sinh viên nhập học, không khí ngày hè tràn ngập tiếng ve, từng dòng tân sinh viên tươi trẻ tràn đầy sức sống vơi vẻ mặt háo hức chờ mong, nghênh đón một bước ngoặt mới trong cuộc đời.

Phụ trách tiếp đón tân sinh viên lần này gồm Ôn Viễn Khanh cùng các sinh viên ưu tú đang học năm hai năm ba. Những sinh viên cũ sớm trong vườn trường dựng lều trại, trên lều trại đêu dán đầy đủ thông tin tiêu chí các ngành ban; ban quản lý, ban công nghệ... Người tiếp nhận ý kiến, ngườvườn trường tạp nạp phí lưu trình sớm đã chuẩn bị có tự, chờ đợi đại vừa vào học tân sinh.

Nhìn không khí xung quanh nhiệt tình như lửa, các học trưởng học tỷ khóa trên cùng các gương mặt non nớt của các tân sinh viên, không khỏi khiến người ta hoài niệm.

Ôn Viễn Khanh ghĩ đến mình năm nay đã 36 tuổi, năm tháng thanh xuân như vậy sớm đã lùi xa. Nửa cuộc đời từng trải quá có thể nói là thuận buồm xuôi gió, đúng chuẩn "Con nhà người ta", thời kì đi học thời kỳ thành tích ưu tú, thi đại học đạt điểm thủ khoa trường đại học A. Học xong đại học tiếp tục học lên thạc sĩ, đến khi hắn tốt nghiệp tiến sĩ đã trực tiếp được lưu lại làm giảng viên của trường, tính đến nay hắn đã có 12 năm giảng dạy. Sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, vợ hiền thục nết na, con ngoan ngoãn thông minh, nghiễm nhiên trở thành đối tượng người ngoài ngưỡng mộ, bản thân Ôm Viễn Khanh cũng thực thỏa mãn, nhưng khi nhìn những gương mặt tràn đầy thanh xuân cùng tươi cười, nhớ tới tuổi trẻ mình trôi qua bình đạm không có mới mẻ hay ấn tượng , vẫn là sẽ có chút cảm khái tiếc rẻ.

Ngay khi Ôn Viễn Khanh đang chìm trong hồi ức những năm tháng thanh xuân, không nhận thấy được có tiếng bước chân cách hắn càng ngày càng gần, hắn cảm giác tay áo bị nhẹ nhàng kéo một chút, rất nhẹ nhàng như là một trận gió thổi qua, còn chưa chờ hắn phản ứng lại một giọng thiếu nữ mềm mại truyền đến

"Bạn học tốt, xin hỏi lều của ban ngành tin tức truyền thông đi hướng nào?"

Thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt, quần áo vừa vặn tôn lên vẻ ngoài hoàn mỹ như phác họa, mái tóc đen dài như thác nước nhu thuận xõa trên vai, da thịt lộ ra trắng hồng như tuyết, gương mặt thanh thuần, đôi mắt trong trẻo như pha lê với đuôi mắt thượng kiều, có lẽ là bởi vì thời tiết nóng, trên chóp mũi nhợt nhạt có một tầng mồ hôi mỏng, tuy là mấy năm nay gặp qua ngàn vạn học sinh nhưng Ôn Viễn Khanh cũng không khỏi ngẩn ra một hồi, chớp mắt một cái nhưng cũng thực nhanh định thần, ôn hòa nói.

"Tôi là giảng viên ban tin tức truyền thông của đại học A, tên là Ôn Viễn Khanh. Để tôi dẫn em đi điền thông tin nhập học."

Thiếu nữ hình như có một tia khϊếp sợ, mắt trợn to, miệng nhỏ đỏ thắm trong suốt cũng hơi hơi mở ra, hoảng loạn mà nói.

"A, thầy... Thầy Ôn.. Thật thất lễ, em chào thầy. Em là sinh viên năm nhân của ban, em tên là Lâm An".

Nói xong, cung kính mà cúi đầu vuông góc 90 độ hướng về phía Ôn Viễn Khanh. Không có đáp lại, Lâm An chậm rãi ngẩng đầu, nam nhân đứng dưới ánh mặt trời, mặt mày thanh tuấn, nhìn cô cười ôn hòa cười, như quen từ trước, khác biệt chính là lúc này hắn đã rút đi vẻ ngây ngô của thiếu niên, nhiều nét thành thục cùng thong dong khí độ của người đàn ông trưởng phòng. Sai lầm này khiến Lâm An thẹn thùng cúi đầu, ngụy trang giống nữ sinh 19 tuồi bình thường nhìn giàng viên, nhưng ai đều không có thấy dưới ánh mặt trời thiếu nữ hơi cong khóe miệng.

Ôn Viễn Khanh, anh là của em.

Ôn Viễn Khanh dẫn theo Lâm An điền xong thông tin, hai người liền cùng đi nhận đồn phục cùng đóng học phí. Ôn Viễn Khanh đi ở phía trước lôi kéo rương hành lý màu hồng nhạt của thiếu nữ, Lâm An ngoan ngoãn theo phía sau, tân sinh viên vốn nhiều, hơn nữa cùng học trưởng học tỷ, cùng với người thân không ngại đường xa đưa con nhập học, khiến sân trường huyên náo như chợ bán thức ăn, nhận xomh đồng phục cùng đóng xong học phí liền đi dự lễ chào mừng tổ chức ở giảng đường, hai người vừa đi vừa nói chuyện, chỉ chốc lát liền đến cửa giảng đường.

"Nhường một chút, nhường một chút, anh gì phía trước anh dẫm lên giày tôi rồi"

"Ai, bạn đừng chen ngang a, đây là chỗ của mình"

Nhóm sinh viên tình nguyện cực lực duy trì trật tự, hận không thể có cái loa, kêu đến khàn cả giọng.

"Mọi người đừng chen chúc, mời xếp hàng trật tự".

Nhưng mặc kệ kêu gào trước các sinh viên, cũng không có tác dụng gì. Ôn Viễn Khanh nhìn cảnh tượng trước mắt không tự giác nhíu mi, quay đầu nhìn Lâm An nói.

"Trước đem biên lai cùng giấy chứng nhận chuẩn bị tốt, đợi lát nữa theo sát tôi".

"Vâng"

Nói xong tay nhỏ duỗi ra nhẹ nhàng bắt được tay áo Ôn Viễn Khanh, nhìn đến thấy lông mày hắn hơi hơi nhếch lên, giải thích nói.

"Em sợ, thật nhiều người"

Giọng mềm mại nghe như đang làm nũng. Ôn Viễn Khanh hơi hơi mỉm cười.

"Được, nắm chặt vào"

Nói xong liền mang theo Lâm An chen vào đám người, cho nên không có nhìn thấy biểu tình si mê trên mặt thiếu nữ. Chờ bọn họ nhận xong đồng phục đi ra sân trường đã là chuyện của phút sau, ở trong đám người thoát ra cả hai người đều có chút mệt mỏi, Lâm An có Ôn Viễn Khanh che chở nên khá hơn, chỉ là đầu tóc có chút hỗn độ.