Cô lại đang mơ.
Khi Tô Nặc phát hiện mình đã trở lại căn phòng đó, nằm trên giường không nhúc nhích được, cô đã bớt hoảng sợ hơn đêm qua.
Cô khó nhọc vặn mình, cố gắng nhìn rõ hơn cách bài trí của căn phòng. Cửa sổ ở bên phải giường, rèm cửa cũng giống như trong phòng cô, hai bên đầu giường có hai chiếc bàn đầu giường, bên cạnh gối của cô là một chiếc áo khoác vest màu đen, bộ mà Tô Mẫn mặc trong ngày.
Vậy là vừa rồi anh ấy vào, bây giờ anh ấy đang ở đâu? Chỉ nghĩ tới đây, người đàn ông cao gầy đã đẩy cửa đi vào. Khi bước vào, anh ta kéo cà vạt, chiếc áo sơ mi tỉ mỉ ban đầu của anh ta được cởi vài cúc, và thấp thoáng một chiếc rương màu đồng.
Anh ngồi xuống bên cạnh giường cô, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay đặt ở hai bên đầu rồi cúi đầu thở ra một hơi dài. Tô Nặc không thể nhìn rõ mặt anh, nhưng cái cúi đầu của anh khiến cô cảm thấy u sầu không thể giải thích được.
Cô có thể thoang thoảng mùi rượu trên người anh. Phải, anh ấy uống rượu vào ban đêm, tại sao giấc mơ của anh ấy lại có thật như vậy?
Anh ngồi một lúc rồi quay người lại, Tô Nặc có thể nhìn thấy hai mắt anh đỏ bừng vì mùi rượu, trên mặt thanh tuấn nhìn có chút quỷ dị, Tô Nặc hơi ngẩn ra, cô thật sự chưa từng thấy như vậy Tô Mẫn, làm thế nào mà cô ấy lại mơ về anh ấy như thế này?
Ngạc nhiên, anh bất ngờ cúi xuống và phủ lên môi cô. Tô Nặc không thể động đậy, ngơ ngác nhìn lên mái nhà, đầu lưỡi thọc vào miệng cô như một con rắn, con búp bê này giống như người thật, ngoại trừ giống như một con búp bê bằng gỗ không thể cử động.
Tô Mặc đột nhiên thở dài thườn thượt, tựa trán vào môi cô, sống mũi cao xoa nhẹ lên mũi cô, anh nhắm mắt nhíu mày, trên môi cô phả hơi rượu, bàn tay ở giữa chăn ôm lấy cô. Đây không phải là thái độ mà một người cha nên có đối với con gái mình, mọi thứ tối nay quá kỳ lạ.
Hồi lâu, anh cố gắng đứng dậy, nhưng không biết có phải do anh uống quá nhiều hay do duy trì tư thế này quá lâu khiến anh loạng choạng khi đứng dậy, bị anh đè lên người cô.
Với một nam nhân nặng nề, Tô Nặc có thể cảm nhận được toàn bộ sức nặng của hắn. Có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt qua lớp chăn bông.
Mặt anh vùi ở bên cạnh cổ cô, hồi lâu cũng không nhúc nhích, Tô Nặc vừa nghĩ sắp ngủ say, tay anh thật sự chui vào chăn bông xoa ngực cô. Bàn tay to sạch sẽ vòng qua bầu ngực đầy đặn của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, ngón tay cái vuốt ve đầṳ ѵú mềm mại của cô qua lớp quần áo, hơi thở phả vào tai cô càng lúc càng nặng nề.
"... Chà ... Đêm nay uống quá nhiều ..." Anh khịt mũi và nâng người lên, đôi mắt dịu dàng vốn có của anh đã đỏ lên, anh chống nửa thân trên của mình lên và nâng chăn bông đang phủ trên người cô xuống đất.
Hơi thở nóng bỏng từ bên cổ truyền đến l*иg ngực, quần áo trên người đều bị anh khéo léo lột ra, Tô Nặc vừa khẩn trương vừa hoảng sợ, hoàn toàn không tự chủ được mà phản ứng lại.
Quần áo trên người búp bê bị anh lột sạch, thân thể trắng như tuyết lộ ra trên không, Tô Mạt quỳ giữa hai chân cô, anh ném khăn tắm buộc ngang hông xuống đất. Giữa đám lông rậm rạp trên đũng quần của anh nổi lên một bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© dày, dài, màu tím đen, lúc này cậu đã cương cứng hoàn toàn, cái gốc to lớn nhô lên khỏi hai chân cậu.
Tô Nặc bây giờ thực sự hoảng sợ, con búp bê này không phải búp bê tìиɧ ɖu͙© đúng không? Cô biết nam nhân sẽ mua vài món đồ chơi nhỏ để bày tỏ du͙© vọиɠ, vậy Tô Mẫn thường dựa vào con búp bê này để giải tỏa du͙© vọиɠ sao? Nhưng con búp bê này có khuôn mặt giống hệt cô ấy, nhưng những điều này dường như không phải là điểm đáng chú ý.