Phó Tư Điềm nhìn đến không thể rời mắt.
Bóng đêm thâm trầm, xung quanh yên tĩnh, quạt điện đối diện giường giống như bị hỏng, tiếng vù vù biến thành tiếng lạch cạch kỳ quái, từng tiếng từng tiếng một, lớn đến khác thường.
Phó Tư Điềm nghe đến khó chịu, từ trong mơ vẫy vùng mở mắt ra.
Dưới ánh trăng sáng, một người phụ nữ trẻ dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi bên giường của cô, một con thỏ bông lông xù đặt trên đùi bà ấy.
"Mẹ?" Phó Tư Điềm mơ màng bật ra tiếng, bỗng cô giật mình, lăn một phát ngồi dậy muốn nhào vào trong lòng người phụ nữ.
Thế nhưng trong chớp mắt người phụ nữ lại dịch chuyển, đứng cách bàn học vài bước, lặng lẽ nhìn Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm chụp hụt, chật vật ngã trên giường, nhìn người phụ nữ.
"Con sống có tốt không?" Người phụ nữ cười hỏi cô, giọng nói mang theo một chút xa cách.
Phó Tư Điềm cắn môi không dám trả lời thẳng, chỉ lẩm bẩm nói: "Mẹ, con thi lên đại học rồi."
"Lai Lai..." Người phụ nữ mang theo bất đắc dĩ, "Con sống có tốt không?" Bà vẫn chấp nhất với câu hỏi này, vừa dịu dàng lại vừa tàn nhẫn.
Phó Tư Điềm không thể tránh được, nước mắt thấm đẫm vành mắt. Cô đi chân trần xuống giường, cùng với tiếng khóc nức nở nhận lỗi, "Con sống không tốt, mẹ ơi, con sai rồi, con sống không tốt..."
Cô vươn tay muốn ôm lấy bà, nhưng dù cho cô có chạy về phía trước như thế nào, người phụ nữ vẫn luôn cách cô vài bước.
Con đường phía trước càng lúc càng tối đen, khuôn mặt không rõ ràng mang theo chút trào phúng của người phụ nữ càng lúc càng trôi xa, càng trôi càng mờ...
"Mẹ ơi, con sai rồi, mẹ đừng đi mà... đừng đi..." Cơ thể Phó Tư Điềm run rẩy kịch liệt, bừng tỉnh.
Cửa sổ trong phòng đang mở, rèm cửa nhẹ nhàng bay bay, màu trắng của ngày mới đang dần dần hiện lên ngoài cửa sổ.
Lại là mơ.
Nhưng mà cảm giác đau thắt trong lòng lại chân thật đến thế. Một tay Phó Tư Điềm che trên mắt, một tay ôm chặt chú thỏ bông trong lòng. Một lúc lâu sau, cô hít hít mũi, lau khô nước mắt, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức.
Năm giờ mười lăm phút.
Phó Tư Điềm ngồi dậy, trở chiếc gối đã ẩm ướt sang mặt khác, đặt chú thỏ bông lên trên gối, vừa đeo đồng hồ vừa bước ra ngoài.
Rửa mặt thay quần áo xong xuôi cũng chỉ vừa tới năm giờ ba mươi. Cô cầm chìa khóa, nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi cửa đến chợ mua đồ ăn. Đây là công việc mà cô được Vương Mai phân giao cho kể từ khi mười hai tuổi.
Đợi đến lúc cô mua thức ăn, nấu cơm, xào thức ăn xong, Phó Kiến Đào và Vương Mai phân cũng vừa vặn vệ sinh cá nhân xong, đi ra ăn cơm.
Phó Kiến Đào là công nhân thủy điện, tính toán khoảng cách đến công trường, bình thường sẽ ra khỏi nhà lúc bảy giờ hơn. Vương Mai Phân làm việc ở một cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ, nếu hôm nào có ca sáng thì trễ nhất là bảy giờ rưỡi cũng đã ra khỏi nhà.
Lúc ra khỏi cửa, Phó Kiến Đào dặn dò Phó Tư Điềm: "Tra cứu được điểm thi thì gọi điện báo cho chú liền, biết chưa?"
Phó Tư Điềm gật đầu đáp ứng.
Đã đến tám giờ là thời gian công bố điểm, cô trở về phòng lấy giấy dự thi sau đó gõ cửa phòng Phó Tư Du: "Tiểu Ngư, mở cửa cho chị được không? Cho chị mượn máy tính tra cứu điểm được không?"
Bên trong phòng không có phản ứng, Phó Tư Điềm do dự gõ cửa thêm lần nữa.
"Ôi, phiền chết đi được." Âm thanh gắt gỏng của Phó Tư Du từ xa rốt cuộc cũng truyền đến, giây tiếp theo cửa phòng có tiếng mở lạch cạch.
Phó Tư Điềm đẩy cửa ra, Phó Tư Du đã ném mình lên giường lại, chôn đầu vào gối.
Phó Tư Điềm sợ làm ồn đến Phó Tư Du, động tác thật nhẹ ngồi vào trước máy tính, bật máy tính truy cập vào trang web tra cứu điểm thi.
Cô vẫn luôn cho rằng mình không hồi hộp chút nào, mãi cho đến khi nhập xong những thông tin quan trọng rồi bấm tra cứu, đột nhiên cô phát hiện, đầu ngón tay của mình đang run rẩy —— Hóa ra cô vẫn có hồi hộp.
Thế nhưng sau khi ấn vào nút tra cứu, bồn chồn nửa ngày, trang web lại... báo lỗi?
Phó Tư Điềm hơi lờ mờ, nhanh chóng làm lại một lần nữa, vẫn y như vậy. Cô quay đầu nhìn Phó Tư Du, cắn môi, tiếp tục thao tác lại.
Mười phút trôi qua, Phó Tư Du mất kiên nhẫn hỏi: "Chị vẫn chưa tra xong à?"
Phó Tư Điềm vừa bấm tra cứu vừa ngượng ngùng trả lời: "Ừa, chắc là do nhiều người tra quá nên hệ thống phát sinh vấn đề rồi."
Vừa dứt lời, cô bỗng phát ra âm thanh thở nhẹ: "Ah, ra rồi!"
Phó Tư Du cầm lòng không đậu trở mình đứng dậy nhìn màn hình máy tính. Đợi nhìn rõ điểm với số 6 đầu tiên cùng với hai số khác đi kèm phía sau trên màn hình, Phó Tư Du nhỏ giọng mắng một câu: "Đệch..."
Phó Tư Điềm nhẹ nhõm, lúm đồng tiền nơi khóe môi lại ẩn hiện. Vừa mới đóng trang web và máy tính lại, Phó Kiến Đào đã gọi điện về hỏi thành tích.
"Chú, tra được rồi, dạ con vừa mới tra..." Cô còn chưa nói xong, Phó Tư Du đã lên tiếng đuổi: "Gọi điện thoại thì đi ra ngoài cho tôi còn ngủ."
Phó Tư Điềm gật đầu xin lỗi cô bé, nhanh chân ra ngoài, đóng cửa cẩn thận xong mới tiếp tục báo thành tích với Phó Kiến Đào.
Phó Kiến Đào mừng rỡ, "Tôi đã nói Điềm Điềm nhà chúng tôi làm được mà." Dường như ông đang chia sẻ tin vui với người bên cạnh, hào hứng vô cùng, một lúc lâu sau mới tiếp tục dặn dò Phó Tư Điềm: "Chú gọi điện báo với thím con một tiếng. Con gọi điện cho bà nội chưa? Mau gọi cho bà nội một cú đi."
Ý cười trên mặt Phó Tư Điềm nhạt đi một chút, nhẹ nhàng nói: "Dạ."
Nhưng cú điện thoại này, cho đến tận khi ra khỏi cửa cô cũng chưa hề gọi.
Chín giờ bốn mươi sáng, cô đến nơi thường dùng để đỗ xe phía trước quán trà sữa. Trên đường cái phía ngoài phố đi bộ, xe cộ như nước chảy, sau khi Phó Tư Điềm đếm xong chiếc xe thứ một trăm, không thể không lấy di động ra gọi cho bà nội.
"Bà nội, cháu là Điềm Điềm đây."
Thanh âm lạnh lùng nhàn nhạt ở đầu dây bên kia, "Ừm."
"Cháu có điểm thi đại học rồi, 652, chắc là sẽ học ở Thân Đại."
Giọng nói của bà cụ không nghe ra chút vui vẻ nào, chỉ trầm mặc hai giây, nói: "Biết rồi. Thân Đại, ở Thân Thành đúng không? Ba mày..."
Tim Phó Tư Điềm thắt chặt, chỉ sợ bà ấy lại nói, gần chỗ ba mày, tới lúc đó nhớ đi thăm ba.
May mắn thay bà ấy chỉ nói, "Ba mày cũng biết đọc sách, hừ, mày giống ba ở điểm này. Có học bổng không? Học phí bao nhiêu?"
"Cháu không biết có học bổng hay không, học phí một năm năm nghìn tư." Phó Tư Điềm thật thà trả lời.
Bà cụ mắng một câu: "Mắc vậy, đồ tốn cơm, chỉ biết tiêu tiền." Mắng xong bà tức giận nói: "Tao nuôi mày tốn nhiều tiền như vậy, sau này tương lai xán lạn phải hiếu thảo với ba mày có biết chưa?"
Phó Tư Điềm rũ mắt, đáp ứng: "Cháu biết rồi ạ, bà nội."
Cúp điện thoại, giữa hè tháng sau gió thổi qua, thế nhưng cô lại thấy có chút lạnh lẽo muốn run lên.
Vẫn còn đang thẫn thờ thì có người vỗ lưng cô một cái, ôm vai cô.
Cô quay đầu, là Trần Hi Trúc mặt mũi hớn hở: "Sao sao? Điểm?" Đến khi thấy rõ biểu cảm của Phó Tư Điềm, nụ cười của Trần Hi Trúc lập tức thu về, có chút thắc thỏm: "Cậu... sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Là... là không tốt hả?"
Phó Tư Điềm lắc đầu, điều chỉnh cảm xúc, đột nhiên cười phì một tiếng.
Trần Hi Trúc ngẩn người, nghĩ đến Phó Tư Điềm là đang cố tình trêu mình, nhất thời bất mãn đánh lên tay cô: "Cậu được lắm, học hư từ bao giờ vậy, cố ý trêu mình đúng không?!"
Phó Tư Điềm xoa xoa cánh tay bị đánh, cười nhẹ trả lời: "Nhìn tâm trạng cậu tốt như vậy, xem ra tụi mình nhất định là bạn cùng trường rồi?"
Trần Hi Trúc nhướng mi, kéo tay cô cùng nhau đi về phía quán trà sữa, đắc ý nói: "Sao? Vui không? Chị đây có thể che chở cho cưng rồi."
Phó Tư Điềm tính tình vô cùng tốt nhận lời cô.
Quán trà sữa ngược sáng, Phó Tư Điềm bị ánh mặt trời làm chói mắt. Cô vô thức nghĩ, ánh mặt trời ở Thân Thành sẽ ấm áp hơn so với nơi này chứ?"
Hẳn là sẽ đi.
Ít nhất trong trí nhớ của cô là sẽ.
Giữa trưa học sinh khối 12 có lớp xuất hiện trước quán trà sữa càng lúc càng đông, kỳ nghỉ hè của Phó Tư Điềm cũng dần đi đến hồi kết.
Ngày 30 tháng 8, là ngày báo danh của học viện quản lý công thương.
Khoảng thời gian này công trường của Phó Kiến Đào đang phải đẩy nhanh tốc độ, không rời đi được, kêu Vương Mai Phân xin nghỉ phép đưa Phó Tư Điềm đi. Lông mày Vương Mai Phân vừa mới nhíu nhẹ lại một cái, Phó Tư Điềm lập tức cướp lời, thức thời nói: "Không cần đâu chú, con tự đi được rồi. Con lớn như vậy rồi cũng nên rèn luyện khả năng tự lập của mình thôi. Huống chi cũng không xa lắm, ngồi xe chỉ mất hơn một tiếng mà thôi."
Cô từ chối khéo ý tốt để mẹ mình cùng đi với cô của Trần Hi Trúc, một mình lên xe buýt đi tới ga tàu tốc hành hướng về Thân Thành.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi tàu tốc hành, trong lòng thắc thỏm không yên, may thay từ lúc lấy vé đến lúc soát vé cô học theo những người đi phía trước, không phát sinh sai lầm gì, thuận lợi lên tàu.
Một tiếng rưỡi sau, tàu tốc hành đã đến điểm cuối là trạm Thân Thành, Phó Tư Điềm đi theo dòng người xuống xe. Cô đứng trên sân ga, ngẩng đầu nhìn nắng gắt treo phía trên bầu trời, xa xa nhìn thấy thành phố đông đúc, đáy mắt dần hiện lên hoài niệm.
Người trên sân ga dần dần ít đi, cô thu lại tâm trạng, đẩy hai rương hành lý, lưng đeo balo to gần bằng nửa người mình khó nhọc đi đến cửa ra nhà ga.
Quảng trường ngoài cổng ra có các đội ngũ đón tân sinh của các trường học. Phó Tư Điềm ra khỏi trạm, vẫn còn do dự đứng tại chỗ, có ba nam sinh mặc áo tình nguyện tiến đến hỏi thăm: "Bạn học, là tân sinh phải không? Trường nào?"
Phó Tư Điềm đọc tên Thân Đại, một trong những nam sinh đó liền nhiệt tình vẫy tay, gọi một nam sinh khác lại, hai người giúp cô lấy hành lý, dẫn cô đến xe đưa đón tân sinh của Thân Đại.
Đường từ trạm xe đến nơi điểm đăng ký của học viện, nhờ có sự trợ giúp của các đàn anh đàn chị đón tân sinh, Phó Tư Điềm đi cũng không mấy vất vả.
Đàn anh hỗ trợ cầm hành lý giới thiệu, năm nay khoa kế toán của Thân Đại tuyển sinh nhiều, tính luôn cả hệ công thương quản lý bên trong, tổng cộng có mười bốn lớp, sáu chuyên ngành. Phó Tư Điềm đứng trước bảng thông báo tìm tên của mình, vất vả lắm mới tìm được tên mình ở cái tên thứ năm lớp 6. Lại nhịn không được mang theo chút mong đợi, tiếp tục dò tìm xuống dưới.
Rất nhanh, ở giữa danh sách, cô tìm được hai chữ "Thời Ý" màu đen.
Đáy lòng Phó Tư Điềm như có pháo hoa nở rộ —— Hai người họ vậy mà lại cùng lớp!
Niềm vui sướиɠ của cô thể hiện quá rõ ràng, đàn anh nhìn đến con mắt tỏa sáng, "Tìm được rồi sao?"
Phó Tư Điềm gật đầu cười.
Hai người lại tìm danh sách xếp ký túc xá, đi đến điểm đăng ký nhận thẻ sinh viên, cùng nhau đi về phía tòa ký túc xá.
Ký túc xá là một tòa cao tầng, tổng cộng 15 tầng, có thang máy để lên lầu. Phó Tư Điềm ở phòng số 1317, Thời Ý cách cô một phòng, ở phòng 1315.
Khi đi ngang qua phòng 1315, Phó Tư Điềm cố ý nhìn vào trong phòng, phòng 1315 trống không, giống như không có ai ở đó.
Đàn anh đưa cô đến cửa ký túc xá, lau mồ hôi nói: "Chỗ các em là ký túc xá nữ, anh không vào."
Phó Tư Điềm nhìn anh ta mồ hôi đầm đìa, vô cùng ngại ngùng, lấy nước từ trong túi ra đưa cho anh ta. Đàn anh xua tay từ chối, sau đó hỏi xin QQ của cô, nói là sau này có thắc mắc gì có thể hỏi anh ta, cuối tuần nếu có thời gian sẽ làm hướng đạo cho cô, dắt cô đi làm quen một chút với trường học.
Phó Tư Điềm nghe lời.
Cô đẩy cánh cửa đang đóng hờ của ký túc xá tiến vào, vừa đi chưa được hai bước đã nghe một tiếng cười truyền đến từ trên đầu: "Mình nghe được hết rồi nha."
Phó Tư Điềm giật mình, ngẩng đầu nhìn lên trên mới phát hiện giường tầng trên có một nữ sinh mặt tròn tóc búp bê đang ngồi, thò đầu ra ý cười trong trẻo nhìn cô: "Chào cậu, mình là Trương Lộ Lộ, lớp công quản 6, bạn cùng phòng với cậu."
Phó Tư Điềm cảm thấy dáng vẻ cô ấy hiền lành, cũng thả lỏng ra nhiều, cười đáp: "Chào cậu, mình là Phó Tư Điềm, cũng là lớp 6 luôn."
"Trông cậu thật là xinh đẹp." Trương Lộ Lộ đột nhiên khen cô, "Bảo sao vừa mới tới đã có đàn anh để ý đến."
Mặt Phó Tư Điềm lập tức đỏ đến tận mang tai, lúng túng nói: "Không có không có, đàn anh chỉ là có lòng tốt."
Trương Lộ Lộ cười cười, cũng không làm cô khó xử, chuyển đề tài hỏi cô đến một mình sao, nói với cô cô ấy đến đây trước một ngày, trong ký túc xá vẫn còn hai người khác cũng đã đến, hiện tại đang đi ra ngoài, nói cho cô biết vị trí giường ngủ, bố trí ngăn tủ, còn chỉ cho cô phải đi chỗ nào để mua chiếu nệm cùng với các loại vật dụng sinh hoạt hằng ngày.
Phó Tư Điềm ghi nhớ từng cái một, sau khi cảm ơn Trương Lộ Lộ liền đi xuống dưới lầu ký túc xá để mua chiếu nệm, sau đó dựa theo bản đồ trường học mà đàn anh đưa cho, đi đến khu mua sắm đối diện cổng lớn phía Đông để mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Trên đường, Phó Tư Điềm bung dù, vừa đi vừa mở mục ghi chép trong điện thoại tính toán xem phải mua cái gì. Bởi vì buổi tối một ngày trước khi rời đi, nghe thấy Phó Kiến Đào và Vương Mai Phân vì chuyện cho cô tiền sinh hoạt bao nhiêu mà cãi nhau, vì vậy Phó Tư Điềm không dám nhận tiền sinh hoạt mà Phó Kiến Đào cho thêm nữa. Cô là top 2 khoa học xã hội của huyện, phía bên huyện và trường học đều có trao học bổng, nhưng học bổng bị bà nội giữ làm học phí và tiền sinh hoạt cho bốn năm. Hiện tại trong túi cô chi có 1800 tiền lương hồi hè và 600 tiền sinh hoạt bà nội chi ra.
Tiền sinh hoạt có hạn, vừa mới khai giảng chi tiêu tương đối nhiều, cô chỉ dám mua trước một vài vật dụng quan trọng.
Trong siêu thị tiếng người rôm rả nhộn nhịp, đứng trước mỗi quầy hàng đều là bóng dáng sinh viên cùng với ba mẹ của họ.
Phó Tư Điềm đứng ở quầy vật dụng phòng tắm, so sánh giá tiền, chọn một chai dầu gội và sữa tắm giá rẻ. Cô xoay người, chuẩn bị di chuyển sang khu khác, bỗng nhiên nhìn thấy một nữ sinh cao gầy đứng ở quầy bột giặt nước xả cách đó không xa.
Tim Phó Tư Điềm bất ngờ đập dồn dập.
Nữ sinh tóc dài qua vai, một bên tóc vén ra phía sau, lộ ra lỗ tai mịn màng trắng trẻo.
Chỉ cần một cái sườn mặt, Phó Tư Điềm đã nhận ra cô ấy —— đó là Thời Ý.
Là Thời Ý mà cô ngày nhớ đêm mong.
Cô ấy chỉ mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, quần jean màu xanh da trời nhạt, trên cổ tay trắng trẻo khoát lên tay vịn xe đẩy đeo một chiếc đồng hồ tinh xảo cùng với vòng tay bạc mỏng xinh xắn, như trúc như lan, sạch sẽ đến nỗi tạo cảm giác không hòa hợp với không khí phố phường ồn ào náo nhiệt xung quanh mình.
Cao hơn, trắng hơn, gầy hơn cả so với nhìn trên màn hình.
Cũng xinh đẹp hơn rất nhiều.
Phó Tư Điềm quên mất động tác, nhìn đến không thể dời mắt.
Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực cách đó không xa, Thời Ý bỗng nhiên xoay người, chuẩn xác nhìn vào ánh mắt của Phó Tư Điềm.
-------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ý: Để tôi xem xem là ai đang nhìn lén tôi.
Lỗ tai thỏ của Phó Tư Điềm bẽn lẽn nhúc nha nhúc nhích: Là tiểu khả ái của cậu trong tương lai nè 1. 1
Thời Ý nhướng mày: 1. 1? Mình thấy biểu cảm 0. 0 hợp với cậu hơn đó.