Nguyễn Tương không lên tiếng, cô hiện giờ đang cực kỳ hưởng thụ côn ŧᏂịŧ lớn của Trần Thạc. Hung khí này thô to hơn bạn trai cũ của cô rất nhiều, mỗi lần cắm vào đều lấp đầy khe huyệt đói khát đã lâu, mỗi lần nhổ ra gân xanh nổi trên gậy thịt lại quét qua hết thảy điểm mẫn cảm trong vách thịt.
Đồng thời Nguyễn Tương cũng cực kỳ bất an, lo lắng Trần Thạc phát hiện ra cô không phải Chương Kỳ. Rõ ràng người bị gian da^ʍ là cô, cuối cùng người nơm nớp lo sợ vẫn là cô.
Cô nhiệt tình khát vọng kẻ gian da^ʍ tiếp tục làm mình.
Trần Thạc không nghe thấy Nguyễn Tương đáp lại, côn ŧᏂịŧ lớn thao lộng càng mạnh mẽ, nặng nề nghiền nát hoa tâm bằng những góc độ không giống nhau.
“Ưm… ưm ha… A… Nơi đó… Không muốn…”
Nguyễn Tương cuối cùng không nhịn được yêu kiều lên tiếng. Trần Thạc nghe được giọng nói ngượng ngùng của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, côn ŧᏂịŧ cứng rắn như sắt nung nặng nề cắm vào nơi mà cô kêu không muốn.
Một lần, hai lần… Mười lần… Một trăm lần…
Bên dưới lớp lông mao thưa thớt, một côn ŧᏂịŧ to dài màu đen tím điên cuồng cắm vào trong.
Trong phòng tối, ngoại trừ tiếng Nguyễn Tương khó chịu hừ rên, chỉ sót lại tiếng va chạm bành bạch, còn có tiếng nước da^ʍ òm ọp trong huyệt thịt, chứng minh Nguyễn Tương bị cưỡиɠ ɖâʍ có bao nhiêu thoải mái.
Đám lông mao thưa thớt đã ướt đẫm, nước da^ʍ trào ra trắng xóa hai bên mép huyệt, thuận theo tiết tấu cắm rút của côn ŧᏂịŧ bắn tung tóe ra ngoài.
“Da^ʍ phụ! Sao tối nay mυ'ŧ giỏi như vậy! Thực là thiếu thao! Làm chết em!”
Mật dịch chạy từ trong da^ʍ huyệt đỏ hồng, thấm ướt ga giường. Khe huyệt càng bị Trần Thạc thao mạnh càng thêm hút chặt, côn ŧᏂịŧ lớn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cắm càng hăng, cứ như vậy lặp một vòng tuần hoàn.
Trần Thạc sướиɠ đỏ hai mắt, vừa cắи ʍút̼ đầṳ ѵú cô vừa phun ra những từ thô tục: “Cắm chết em, chó mẹ thiếu thao. Nước chảy ra càng nhiều, thao chết em! Ừm… Càng nói lại càng hưng phấn mυ'ŧ chặt… Làm chết em! Đồ kỹ nữ dâʍ đãиɠ!”
Nguyễn Tương chìm trong kɧoáı ©ảʍ ngập chìm, tự nhắc nhở bản thân đang bị bạn trai bạn cùng phòng cưỡиɠ ɖâʍ thật thoải mái, là cô cam tâm tình nguyện…
Hai phòng chỉ cách nhau một bức tường, cô không nhịn được kêu dâʍ đãиɠ như vậy, chẳng lẽ Chương Kỳ không nghe thấy sao? Hay là Chương Kỳ đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi?
Người đang hưởng thụ bị Trần Thạc gian da^ʍ là Nguyễn Tương không còn tâm trí để quản nhiều như vậy.
Váy áo cô mở rộng, áσ ɭóŧ treo hờ trên cánh tay ngọc, Nguyễn Tương chủ động ưỡn ngực đến miệng Trần Thạc để anh ăn. Nửa người dưới Trần Thạc liên tục đong đưa làm huyệt cô với tần suất cao, đồng trên miệng trên ngậm lấy đầṳ ѵú mềm mại, hai tay nắm chặt vòng eo nhỏ, phòng ngừa cô bị anh thao đập đầu lên thành giường.
“A!”
Người đàn ông cắm nhổ càng lúc càng nhanh như máy đóng cọc, Nguyễn Tương rêи ɾỉ từng trận, từng đợt vui sướиɠ chồng chất lên nhau, kéo cô lêи đỉиɦ. Tiểu huyệt co giật, mật dịch tranh nhau trào ra ngoài, phủ mắt ngựa khiến dươиɠ ѵậŧ hưng phấn nảy lên.
“Ừm.”
Trần Thạc thở dài một tiếng đầy hưởng thụ, tiểu huyệt Nguyễn Tương cắn nuốt quá chặt khiến anh không giữ được tinh quan, dươиɠ ѵậŧ co rút bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đặc vào nơi sâu nhất trong nhục động căng chặt.
Nguyễn Tương bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm bỏng, huyệt mềm đang cao triều không chịu được, kɧoáı ©ảʍ tê dại đánh úp khiến cô hôn mê bất tỉnh.
Trần Thạc vốn đã uống say, lần này vô cùng mệt mỏi, ôm lấy Nguyễn Tương chìm sâu vào trong giấc ngủ.
…
Nắng ấm chiếu lên sườn mặt Nguyễn Tương, cô mệt mỏi khẽ rên một tiếng, cơ thể cựa quậy, mở mắt nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, gương mặt đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu.
Hung khí của Trần Thạc đang chôn sâu trong khe huyệt cô, có thể do chào cờ vào sáng sớm nên vẫn cương cứng, đỉnh lên hoa tâm Nguyễn Tương.
Trần Thạc nghe thấy động tĩnh cũng chậm rãi mở mắt.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Trần Thạc vội đứng lên nhổ dươиɠ ѵậŧ ra khỏi người Nguyễn Tương.
Phốc một tiếng thanh thúy đã phá vỡ sự im lặng trong căn phòng.
Nguyễn Tương mặt nóng bừng bừng, Trần Thạc lúng túng há miệng, tựa như nhất thời không biết nói thế nào.