Hỏa Tinh Hoán Địa Cầu

Chương 4: Thân phận mới

Hôm sau tỉnh lại, hai người chạm mặt nhau.

Trần Hạo Vĩ thô bạo vò mái tóc dài của Tống Tuệ Trí: “Không phải cậu tự nhận mình có chỉ số IQ 160 sao? Không phải cậu bảo cậu có cách sao? Không phải cậu tự tin có thể giải quyết hết mọi thứ sao? Tại sao tới giờ tôi vẫn còn ở trong cơ thể của cậu!”

Tống Tuệ Trí ngơ ngác ngồi trên giường, chỉ biết cúi đầu ngậm chặt miệng.

Chả hiểu tại sao hình ảnh này lúc lọt vào mắt Trần Hạo Vĩ lại có chút cảm giác đáng thương.

Hừ, coi như tại vì đó là gương mặt của anh thôi!

Qua hồi lâu, Tống Tuệ Trí ngẩng đầu, con ngươi đen láy tràn đầy sự quật cường: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách. Cho tôi thêm chút thời gian nữa đi. Thật sự xin lỗi cậu.”

Trần Hạo Vĩ hơi bối rối khi thấy cô xin lỗi, sau đó cậu mạnh miệng nói: “Bao lâu?”

“Tôi cũng không biết… Trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ sinh hoạt thay đối phương.”

Tống Tuệ Trí hơi mông lung, sau một phút im lặng, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt trở nên thông suốt.

“Chúng ta đặt ra ba quy tắc…”

“Thứ nhất, chăm sóc cơ thể của đối phương, thứ hai, thay thế đối phương sinh hoạt, thứ ba, lúc tôi nghĩ cách hoán đổi lại, cậu phải phụ giúp tôi.”

Nói xong, Tống Tuệ Trí vuốt nếp quần nhăn nheo, đứng dậy sải bước ra ngoài: “Lên lớp thôi.”

Trần Hạo Vĩ đứng đằng sau trợn mắt: “Này! Cậu nói hai câu thì đi à? Tống Tuệ Trí! Cậu đứng lại đó cho tôi! Anh đây còn chưa cho cậu đi đâu…”

“Ui da…”

Trần Hạo Vĩ xoa trán, mái tóc lượt thượt làm cậu khó chịu: “Sao tự nhiên dừng lại! Lưng của anh toàn là cơ bắp săn chắc không đấy! Đâu giống cậu toàn thịt mỡ thôi!”

Tống Tuệ Trí tỏ vẻ vô tội: “Cậu bảo tôi dừng mà…”

“Tôi bảo cậu dừng thì cậu…” Cậu hơi nóng nảy, sau đó lại thản nhiên nhếch khóe miệng. “Mấy cái đó, cụ thể là gì, chúng ta nói lại một chút được không?”

Tống Tuệ Trí chau mày khó hiểu: “Thì cứ theo ba quy tắc đề ra thôi, cụ thể thế nào tùy cậu. Còn chuyện gì nữa không?”

“Ờ thì…”

Trở thành Tống Tuệ Trí thật sự quá khó khăn mà.

Có điều, không thể để cô ta biết được!

Trần Hạo Vĩ ôm chiếc bụng tròn vo, giọng nói hùng hồn: “Chẳng có gì hết!”

Tống Tuệ Trì gật đầu, quay lưng dời bước.

Trần Hạo Vĩ nôn nóng bước từng bước nhỏ theo, bỗng dưng thấy hối hận vì hồi nãy đã hơi mạnh miệng.

Ngẫm nghĩ xong, cậu quyết định nói: “Tôi cắt tóc của cậu nhá, lộn xộn quá!”

“Tùy cậu.” Tống Tuệ Trí khoát tay, không quay đầu mà đi mất tăm.

“Tôi cũng không đến lớp thường xuyên đâu…”

“Tùy cậu luôn.”



Cậu nói một lèo mấy vấn đề, thế mà Tống Tuệ Trí chỉ nhún vai, thờ ơ xua tay.

Trần Hạo Vĩ gấp đến độ vò đầu bứt tai, đầu óc trống rỗng, cuối cùng mới nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc: “Ba mẹ cậu không nhận ra à?”

Lúc này Tống Tuệ Trì mới dừng bước, cô nhướng mày nhìn cậu, mỉm cười nói: “Không, họ không nhận ra đâu. Ngay cả tôi cũng chưa tin chuyện này, làm sao ba mẹ tôi tin được.”

Chết tiệt!

Anh mà tự tin thì cười lên đẹp trai vãi.

Cơ mà đối tượng bị cười nhạo lại là bản thân mình, nhìn kiểu nào cũng thấy đắng lòng.

Trần Hạo Vĩ cắn môi dưới, hai gò má tròn tròn, nghiêm túc đề nghị: “Ngày nào cũng gặp nha, có chuyện gì thì cùng bàn bạc.”

Tống Tuệ Trí ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Ý kiến hay.” Cô đánh giá cậu lần nữa: “Làm khó cậu phải nhọc công suy nghĩ cẩn thận rồi…”

Không chịu nổi nữa!

Anh đây không thể nhịn!

Bị cười nhạo không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là Tống Tuệ Trí không dùng giọng điệu cười nhạo, cậu ta đang suy nghĩ nghiêm túc thật.

Trần Hạo Vĩ cúi đầu, hai tay siết chặt hơn, tóc mai rối bời che lấp khuôn mặt bầu bĩnh, cơn tức càng ngày càng lớn, cuồng phong bão táp ập đến…

“Tống! Tuệ.Trí…”

Lúc cơn tức giận bốc lên tới đỉnh đầu, cậu ngẩng mặt lên định xổ ra một tràng thì Tống Tuệ Trí đã biến mất tăm mất dạng từ đời nào.

Giống như trái bóng bị xẹp, khí ồ ạt trào ra, Trần Hạo Vĩ cảm thấy vô cùng ấm ức!

**

Chiều tan học, Tống Tuệ Trí đi đến lớp 12-1 dưới ánh nhìn của bao nhiêu người, toàn thể học sinh vô cùng sửng sốt nhìn Trần Hạo Vĩ cắp bước theo sau.

Cả hai tránh thoát đám đông bước tới sân vận động, Trần Hạo Vĩ ngồi trên khán đài cao nhất.

Tống Tuệ Trí nhìn cậu từ trên cao, thò tay vào túi quần lấy ra vài thứ: “Chúng ta trao đổi thẻ căn cước, ví tiền với chìa khóa nhà. Từ nay về sau, cậu là Tống Tuệ Trí, còn tôi là Trần Hạo Vĩ… Ơ!”

Trần Hạo Vĩ ngơ ngác nhìn cô thọc sâu vào túi quần, hồi lâu mới nhớ ra một chuyện, khuôn mặt trắng trẻo thoáng chốc đỏ bừng: “Cậu… cậu… Hai ngày nay cậu đi vệ sinh như thế nào?”

Tống Tuệ Trí xoay chiếc chìa khóa trên tay mình: “Đây là chìa của cửa chống trộm… Éc, vệ sinh à, yên tâm, tôi đi nhà vệ sinh nam, không nhầm đâu.”

“Khụ khụ…” Trần Hạo Vĩ quay đầu, cực kì xấu hổ, cậu nhìn xa xăm về phía sân bóng, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Cậu không được làm bậy bạ trên cơ thể của anh, nếu không…”

Tống Tuệ Trí quái lạ lườm cậu: “Làm bậy bạ gì? Chẳng phải chỉ có ăn, ngủ với đại tiện thôi sao!” Dừng một giây, cô lại nói tiếp: “Ồ, cậu muốn nói cách con trai đi vệ sinh à. Yên tâm, tôi có học Sinh lí rồi, chả ai biết đâu.”

Trần Hạo Vĩ há hốc mồm, muốn nói lại thôi, chuyện này quá mức xấu hổ, cậu gục đầu xuống: “Thôi quên đi.”

Tống Tuệ Trí giao đồ cho cậu, từ chiếc ví phồng rộp lấy hết tiền mặt ra: “Cái này, cậu giữ đi.”

Nghĩ một lát, cô lại nhắc nhở thêm: “Có chuyện này phải nói với cậu, “bà dì” của tôi thường nằm trong chu kì từ 35 tới 40 ngày, đôi khi không chuẩn lắm, nhiều lúc có thể tới sớm hơn 1 – 2 ngày. Tới lúc đó mà vẫn chưa đổi về được thì cậu ráng mà giải quyết cho tốt.”

Trần Hạo Vĩ mơ mơ hồ hồ, theo không kịp tiến độ cuộc đối thoại, chỉ hoang mang hỏi: “Dì của cậu tới thì tôi phải giải quyết như thế nào? Thu xếp cho dì ấy ở đâu?”

Tống Tuệ Trí nhìn gương mặt đần thối của cậu: “Tôi không quen nhìn bản mặt ngu ngơ của mình! “Bà dì” là kinh nguyệt đấy! Bình thường cậu làm gì ở trong lớp vậy hả? Đầu óc cậu không phải chỉ chứa mỗi bã đậu thôi đó chứ?”

Trần Hạo Vĩ đỏ mặt, phản bác theo bản năng, lắp bắp nói: “Cậu đừng có lấy khuôn mặt của anh mà, mà, mà khinh bỉ anh! Kinh, kinh nguyệt ai mà chả biết! Tôi cứ tưởng bà, bà, bà dì gì đó là người thân của cậu thôi chứ!”

Chàng trai tsundere quay phắt sang một bên, trong lòng tá hỏa.

Cái này giải quyết thế nào! Anh đây làm éo gì có kinh nghiệm!

Không được, không được để cô ta khinh thường tiếp, không thể hỏi cô ta!

Tống Tuệ Trí thở dài, cảm giác như kiếp này phải lệ thuộc vào Trần Hạo Vĩ rồi.

Bỏ đi, vẫn nên tự thân vận động trước thì hơn.

Trần Hạo Vĩ, đúng là đầu óc bã đậu mà…

**

Ở một diễn biến khác, tin đồn bắt đầu lan rộng toàn trường.

“Ê, biết gì chưa? Trần Hạo Vĩ với Tống Tuệ Trí hình như đang cặp bồ á?”

“Bồ bịch gì đâu! Chỉ có Trần Hạo Vĩ suốt ngày đeo bám Tống Tuệ Trí thôi! Lần trước cậu ta còn đến lớp 12-1 tìm Tống Tuệ Trí nữa đó!”

“Không thể nào! Anh Hạo Vĩ ghét Tống Tuệ Trí lắm mà? Hồi trước còn choảng nhau trên sân vận động!”

“Đó là mấy hôm trước thôi! Bây giờ hai người đó kè kè nhau suốt, có người còn thấy bọn họ bước ra từ phòng y tế, đầu tóc rối bù!”

“Hức hức, đau lòng quá! Lẽ nào không đánh không quen! Không lẽ tôi phải bắt chước Tống Tuệ Trí đi mời đòn để thu hút sự chú ý của anh ấy sao?”

“Không! Tôi không tin, làm sao anh Hạo Vĩ có thể để mắt đến Tống Tuệ Trí được chứ, chắc anh ấy đang có kế hoạch gì đó thôi.”

“Nè nè, sao mấy người không nghĩ là Tống Tuệ Trí không hề có hứng thú với Trần Hạo Vĩ! Tôi thấy cô ấy toàn ngó lơ Trần Hạo Vĩ không mà.” Một nam sinh thấp bé lên tiếng.



Mọi người đều xì mũi coi thường.

Không thể nào!

Trần Hạo Vĩ đẹp trai sáng sủa, người người nhà nhà đều ái mộ.

Dù Tống Tuệ Trí có cao giá đến đâu cũng sẽ không phớt lờ anh ấy!

**

Thứ sáu.

Trần Hạo Vĩ lôi mái tóc dài lê thê tới tiệm làm tóc.

Nhìn thấy một cô gái béo tức giận lao vào cửa, anh thợ gội đầu tươi cười chào đón: “Hi người đẹp, em muốn cắt, uốn hay dưỡng tóc?”

Người đẹp?!

Trần Hạo Vĩ hừ một hơi lạnh qua lỗ mũi, nheo mắt nhìn anh chàng tóc vàng, tự hỏi liệu anh ta có cần thảo mai đến vậy không?

Tống Tuệ Trí thế này mà cũng được hưởng cái danh xưng người đẹp đó à?!

“Gọi Jacky ra đây! Tóc của tôi để anh ta xử lí.” Trần Hạo Vĩ ngạo mạn nói, đáng tiếc là chất giọng trong trẻo làm giảm bớt phân nửa khí thế.

Chàng trai gọi nhà tạo mẫu tóc tên Jacky kia đến, lúc nhìn thấy cơ thể béo múp của Trần Hạo Vĩ trên ghế xoay, anh ta nghi ngờ cười hỏi: “Đã lâu không gặp, em gầy hơn trước rồi! Sắp nhận không ra luôn.”

Ha ha ha ha!

Trần Hạo Vĩ ngoác miệng cười đến nỗi xém xíu nữa đã té xỉu do hụt hơi.

Gặp Tống Tuệ Trí hồi nào vậy cha? Còn nói con nhỏ gầy nữa!

Diễn, diễn tiếp đi!

Jacky thấy Trần Hạo Vĩ cười mà nổi da gà, anh giả bộ thản nhiên, lịch sự hỏi: “Hôm nay em muốn tạo kiểu nào?”

Trần Hạo Vĩ cười phủ phê, ôm bụng ngồi xuống, mắt híp thành một đường chỉ, phán như đinh đóng cột: “Cắt ngắn! Càng ngắn càng tốt!”

Tóc layer cắt đến cổ, vài sợi tóc mai rủ xuống hai bên tai, Jacky hài lòng đứng sau lưng Trần Hạo Vĩ, anh ta cầm gương soi dịu giọng giải thích: “Hiệu quả khá tốt. Em xem, tóc mai hai bên giúp khuôn mặt trông cân đối hơn nhiều.”

Trần Hạo Vĩ nhìn mình trong gương, cậu hài lòng, quả thật trông hoạt bát hơn trước rất nhiều.

Hóa ra khuôn mặt của Tống Tuệ Trí không tệ, mặt trái xoan, đáng tiếc là hơi thừa thịt mỡ. Bây giờ có tóc mai phủ xuống, che bớt đi phần đầy đặn. Thoạt nhìn trông khá có khí chất ngự tỷ.

Ờm, chắc nhờ vào linh hồn của anh đây thôi.

Trần Hạo Vĩ hiên ngang trở về nhà với quả đầu mới của Tống Tuệ Trí.

Vừa đến nhà, Trần Hạo Vĩ hống hách chợt mềm nhũn xuống, cậu cúi đầu lén mở cửa, muốn che giấu cơ thể béo tròn của Tống Tuệ Trí.

“Ơ! Tuệ Tuệ, sao con cắt tóc vậy?”

Lúc bước vào, Trần Hạo Vĩ nghe thấy giọng của mẹ Tống truyền đến bên tai.

Cậu bất giác ngẩng đầu, nhưng lập tức chột dạ nhìn về hướng khác, không dám lên tiếng.

Nào ngờ mẹ Tống chạy tới xoa đầu cậu: “Con hợp kiểu này lắm.”

Bà niềm nở nói: “Tuệ Tuệ nhà ta thích là được, hồi trước con còn lười đi cắt tóc nữa cơ đấy.”

Trần Hạo Vĩ để mặc mẹ Tống xoa đầu mình, muốn tránh mà không dám tránh.

Mẹ Tống thần thần bí bí sáp lại gần cậu: “Tuệ Tuệ, khai nhanh cho mẹ, con để ý đứa nào rồi phải không? Sao tự dưng lại cắt tóc? Hôm nay cũng không thèm mặc đồng phục. Con nhìn đi, che hết bụng mỡ luôn rồi.”

Trần Hạo Vĩ lắc đầu nguầy nguậy, nhấc chân bỏ chạy.

Mẹ Tống không níu kéo cậu, chỉ hờn trách nói: “Con bé này! Ngại cái gì? Được rồi được rồi, mẹ không nhiều chuyện nữa. Con rửa mặt thay đồ rồi xuống ăn cơm. Hôm nay ba xào đậu đó, đúng món con thích luôn.”

Mười phút sau, mẹ Tống hối thúc Trần Hạo Vĩ xuống ăn cơm, cậu ngồi chen chúc vào chiếc bàn chật hẹp.

Chiếc bàn chỉ lớn bằng một góc bàn ăn nhà cậu nhưng bày biện đủ thứ món ngon.

Trên bàn có một tô canh sườn hầm, thịt heo xào đậu xanh, khoai tây thái sợi chua cay, tôm xào hành tây, bên cạnh mỗi người còn có chén súp rong biển trứng gà, mâm cơm trắng sốt dẻo và đĩa bánh hấp thơm phức.

Bao lâu rồi cậu mới được ăn một bữa cơm đạm bạc như vậy?

Trần Hạo Vĩ nhịn không được cầm lên một cái bánh hấp: “Ui da! Nóng quá!” Sau đó cậu lại cuống quýt bỏ xuống.

Mẹ Tống cười tủm tỉm nhìn cậu: “Đừng gấp, nóng quá không ăn được đâu con.” Bà vừa nói vừa lấy chiếc bánh hấp cậu mới bỏ xuống, bẻ gập làm đôi, đưa lên miệng thổi thổi, rồi đưa cho cậu phân nửa: “Ăn nào.”

Trần Hạo Vĩ nhìn chiếc bánh hấp bị bẻ nửa kia, đờ đẫn ba giây, sau đó cúi gầm đầu, hận không thể chôn mặt mình trong mái tóc rũ rượi để che giấu biểu cảm xúc động.

Mãi đến khi mẹ Tống dúi chiếc bánh vào tay cậu, cậu mới cúi thấp đầu nhận lấy, miệng rầm rì một câu mơ hồ: “Cảm ơn, mẹ.”

Có lẽ do bình thường Tống Tuệ Trí cũng có thói quen gấp đồ ăn lúc còn nóng hổi, nên mẹ Tống vẫn chưa nhận ra điều gì kì lạ. Tuy nhiên khi quan sát thấy biểu hiện đặc biệt trầm lắng hôm nay của con gái, mẹ Tống không khỏi nháy mắt với ba Tống vài lần.

Con gái có tâm sự.

Đổi kiểu tóc và cách ăn mặc, chắc là suy nghĩ thông suốt rồi!

Trần Hạo Vĩ im lặng ăn cơm, hương vị mằn mặn vừa phải rất thơm ngon.

Ừm, đây chính là hương vị của mẹ.

Thừa lúc ba mẹ Tống không để ý, cậu lén lau khóe mắt ươn ướt.

Ban đêm, Trần Hạo Vĩ nằm trên chiếc giường đơn của Tống Tuệ Trí, trằn trọc mãi không ngủ được.

Suốt nguyên buổi tối mẹ Tống đều ân cần hỏi han, từ quần áo đến ăn uống, từ ăn uống đến cân nặng, từ cân nặng đến cơ thể, từ cơ thể đến tâm sinh lí. Chi tiết nào mẹ Tống cũng muốn hiểu rõ, toàn tâm toàn ý muốn quan tâm đến cuộc sống của con gái.

Mẹ Tống luôn yên tâm vào chuyện học hành của con gái nên chưa từng hỏi kết quả kiểm tra tháng trước hay tháng này gì cả.



Ba Tống ngồi trên ghế sofa xem TV nhưng hơi lơ đãng, chỉ dỏng tai lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con, buổi tối cuối tuần cứ thế trôi qua thật êm đềm.

Trần Hạo Vĩ bị hỏi đến lú lẫn, chỉ đành dạ dạ vâng vâng cho qua chuyện.

Thâm tâm cậu lúc này như được một dòng nước ấm áp tưới nhuần.

Mặc dù cảm kích trước sự quan tâm của mẹ Tống nhưng cậu sợ để lộ sơ hở, cũng sợ cướp mất mẹ của ai đó, cho nên vẫn không thể thoải mái hưởng thụ tình yêu thương của mẹ được.

Trần Hạo Vĩ trở mình bước xuống giường, men theo ánh đèn xanh leo lét để lục tìm manh mối có liên quan đến sinh hoạt hằng ngày của Tống Tuệ Trí.

Anh đây chỉ giúp cậu làm con gái ngoan của ba mẹ trong khoảng thời gian này thôi, đừng trách anh lục lọi quá khứ của cậu nhá, anh có trách nghiệm đến vậy rồi còn gì!

Cơ mà sau khi lục tung mọi ngăn tủ, Trần Hạo Vĩ chỉ thấy một chồng sách giáo khoa cũ được xếp ngăn nắp cùng với vài ba quyển sách hướng dẫn nấu ăn.

Mấy thứ đồ chơi con gái đâu, card, hình dán, poster của thần tượng… Tất cả đều không có!

Ngay cả quyển nhật kí mà Trần Hạo Vĩ đang nghĩ đến cũng chả có!

Trần Hạo Vĩ mệt lả mồ hôi, cậu ngã xuống giường, thế mà chiếc giường đơn lại phản ứng kêu cót két vài tiếng.

Đột nhiên Trần Hạo Vĩ nghĩ ra điều gì đó, cậu giở gối lên.

À há! Xem tôi phát hiện cái gì này?

Một quyển sổ da màu đen dày cộm!

Bên trong chắc chắn chứa bí mật của Tống Tuệ Trí!

Trần Hạo Vĩ hào hứng mở quyển sổ ra, ngay trang đầu tiên đã đập vào mắt một dòng tiêu đề đỏ rực…