Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 20

Màn 1: Biệt thự quỷ sơ sinh- Chương 19

Edit by: JaniceD – overfloral

- -------

Đỗ Toa duỗi cái cổ dài, cố sức chen mắt vào.

Cặp mắt kia như muốn lọt vào trong phòng tới nơi, đôi mắt xám trắng ác liệt nhìn vào phòng, màu sắc đồng tử chỉ nhạt một tầng tro xám.

Sau khi nhìn thấy Kỷ Vô Hoan, đồng tử bắt đầu chậm rãi chuyển sang trái.

Từng chút từng chút, đồng tử đã đến cực hạn, gần như muốn rớt ra khỏi khóe mắt!

Cô ta nhìn bên trái, cứ như thấy được Nhϊếp Uyên phía sau cánh cửa, vì phát hiện con mồi thú vị mà nụ cười dị hợm trên mặt càng vặn vẹo.

Thấy một màn như vậy, lông tóc cả người Kỷ Vô Hoan dựng đứng, rợn đến hoảng, sau lưng mướt mồ hôi lạnh.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn được gương mặt kia vẫn bị dọa run!

Ngày đó ở chân cầu thang không thấy rõ, lúc này có đèn pin dưới mặt đất chiếu thẳng lên mặt Đỗ Toa, làn da vốn đã tái nhợt trắng bệt dưới tia sáng yếu ớt càng âm trầm hơn, cô ta không ngừng muốn chen hai con mắt vào trong khe cửa, bóng tối vừa vặn che mất nửa mặt dưới.

Như một lỗ thủng cực lớn!

Cũng may tự Kỷ Vô Hoan hiểu rõ bây giờ không phải lúc để hoảng loạn, tay vịn tường mới miễn cưỡng đứng vững.

Thật ra gan Kỷ Vô Hoan cũng không lớn lắm, chỉ là tư duy rất nhanh nhẹn, nói dễ nghe một tẹo thì là lanh lợi thông minh, nói cục súc thì là trí tưởng tượng phong phú cho lắm vào.

Nên bây giờ sau một chốc bàng hoàng sợ muốn xỉu, cậu đột nhiên thấy đôi mắt trắng cong vυ't của Đỗ Toa hơi quen quen.

Giống cái meme trên mạng ấy…

Hài hước.jpg(*)

⊳ Chú thích

(*) Đây =)))choc-gheo-oan-gia-trong-tro-choi-kinh-di-20-0Cái ý nghĩ này trồi lên, cậu không còn thấy quá sợ nữa.

Nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, gương mặt trắng kia thế mà nhoáng một cái, biến mất.

Ơ?

Tuy Kỷ Vô Hoan nghi hoặc nhưng không buông lỏng cảnh giác.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, cửa phòng bị đẩy mạnh, kêu rầm một tiếng thật lớn, suýt nữa đập lên mặt Nhϊếp Uyên.

Cũng may phản ứng Nhϊếp Uyên nhanh, tay dùng lực mạnh hơn, đẩy cửa về được một chút.

Khuôn mặt trắng lại xuất hiện, cằm đầm đìa máu tươi nhét vào khe cửa, lần này Kỷ Vô Hoan nhìn rõ được cả mặt cô ta rồi.

Đỗ Toa có một cái miệng mở to, không có môi, chỉ có hàm răng trắng hếu!

Khuôn mặt kia một nửa xám trắng, nửa còn lại máu thịt mơ hồ, bên sườn mặt còn phất phơ một lớp da! Hệt như Lý Liên kể, đầu cô ta dị dạng, dài hơn nửa người bình thường, giống hình thang.

Ánh sáng vừa vặn từ phía dưới soi vào gương mặt cô ta, hiệu quả tương đương phim kinh dị 3D!

Kỷ Vô Hoan bỗng nhiên cảm thấy không nên gọi cô ta là quái vật, này mẹ nó là một con nữ quỷ sống nhăn răng!!

Bàn tay tái nhợt duỗi vào trong phòng, móng tay bén nhọn gắt gao ghim vào cạnh ván cửa.

“Soàn xoạt ——”

Cào một cái, âm thanh làm người ta sởn tóc gáy vang lên, ngón tay khô gầy dị dạng như nhện, từ trên mặt cửa dần dần bò về phía Nhϊếp Uyên.

Hai mắt Nhϊếp Uyên ngưng trọng, không có chút sợ hãi nào, thấy ngón tay khủng bố kia ngày càng gần, đã muốn đυ.ng đến chóp mũi, anh bỗng giơ chân đạp mạnh lên cửa.

Đổ Toa đau đớn kêu lên, cánh tay rụt về, lần nữa xuất hiện ở khe cửa, đôi mắt kinh dị trừng lớn, đồng tử xám tro liếc sang trái đến tận cùng, tay hung hăng đẩy cửa phòng ra, nửa khuôn mặt chen vào, cái đầu quỷ dị rũ trên cổ, ác ý nhìn chòng chọc Nhϊếp Uyên.

Góc độ của Nhϊếp Uyên bị ngược sáng, nhìn không rõ mặt cô ta, chỉ thấy cái miệng như bồn máu há to, khoảng cách mỗi lúc một gần, vậy mà anh vẫn lạnh nhạt vô cùng, thậm chí còn đạp thêm một cái.

Lần này Đỗ Toa hoàn toàn bị chọc điên, cô ta trợn mắt, bắt đầu phẫn nộ mắng chửi, đôi tay mạnh mẽ cắm sâu vào lớp gỗ, muốn vặn bung cửa ra!

Nhϊếp Uyên nghiến chặt răng, đầu gối cũng theo đà ép lên.

Sức lực con quái vật này lớn cực kì!

Lâm Cương nghe mấy tiếng rầm rầm đã sợ đến mức run rẩy cả người, thật sự không nén nổi kinh hoàng trong lòng, nhút nhát quay đầu, liếc thấy hai cái tay đang bám trên khe cửa, sợ tới mức suýt kêu lên.

Kỷ Vô Hoan lại đang lượn trái lượn phải, rướn cổ ngó ra ngoài, vì nguồn sáng ở sau lưng cậu, đứng gần thì chắn sáng mà đứng xa thì nhìn không tới, hơn nữa Đỗ Toa vẫn uốn éo không yên, tuy có vài lần cả mặt đều dán lên cửa nhưng không thấy được toàn thân của cô ta.

Bọn họ không thể để Đỗ Toa vào phòng, nhưng phải nhìn rõ bộ dáng cô ta.

Không được, vẫn không thể.

Tim Kỷ Vô Hoan đập cực kì nhanh, gần như đã quá khả năng chịu đựng của cơ thể, vậy mà đầu óc lại tỉnh táo không ngờ.

Thấy Nhϊếp Uyên đã sắp chống không nổi nữa, ngay thời khắc hung hiểm này, cậu khiến bản thân bình tĩnh lại.

Nếu cứ thế này, sức lực Nhϊếp Uyên hao mòn hết, quái vật vào được phòng là chuyện sớm muộn.

Từ bỏ ư? Đã vất vả lắm mới đến bước này mà…

Sau ba giây tự hỏi, Kỷ Vô Hoan nảy ra một quyết định rất mạo hiểm.

Kỷ Vô Hoan cầm cái đèn pin trên sô pha, vọt đến bên cạnh cửa, trước khi Nhϊếp Uyên kịp ngăn mình lại, thanh niên gạt cần chỉnh độ sáng đến mức cao nhất, rọi thẳng vào mắt Đỗ Toa. Cô ta hét lên, lui về sau một bước, Nhϊếp Uyên nhân cơ hội đè cửa, chỉ để hở một khe nhỏ, Kỷ Vô Hoan mau chóng dán cả mặt lên!

Dưới ánh sáng mạnh, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ toàn thân quái vật kia!

Cùng lúc đó, Đỗ Toa đã thích ứng được mức sáng, lại vọt đến bám lên cửa, cái mặt khủng bố kia trực tiếp kề sát trước mắt cậu.

Kỷ Vô Hoan gần như có thể thấy cơ bắp dưới làn da máu chảy đầm đìa kia khẽ nhúc nhích, lỗ chân lông trên da còn có lông tơ, giống một đám sâu rậm rạp, cậu còn ngửi được mùi máu tươi rỉ sắt, nhìn đến từng cái răng bén nhọn của cô ta.

Rốt cuộc cũng thấy rõ.

Đầu cô ta căn bản không phải bị dị dạng, mà đó là đỉnh của cái mũ!

Mắt thấy Đỗ Toa lại muốn đẩy cửa ra, Kỷ Vô Hoan trực tiếp cầm đèn pin nện một cái vào mặt cô ta.

Đỗ Toa thảm thiết thét lên, theo sau là tiếng rít gào phẫn nộ, Nhϊếp Uyên bộc phát sức lực lớn nhất, gắt gao chặn lại quái vật.

Kỷ Vô Hoan ngã lộn nhào mà vọt đến góc tường, chụp lấy di động trên mặt đất.

Cậu lật nó lên, màn hình vẫn sáng, ngay giây phút tay ấn xuống nút đánh bài.

Trên hành lang yên tĩnh bỗng từ đâu phát ra một tiếng vang dội-

“Vương tạc!” (*)

⊳ Chú thích

(*) Vẫn là trò Đấu địa chủ

Mọi người tham khảo lời giải thích của đồng bọn beta của tui nha chứ tui không hiểu luật chơi bài TvTchoc-gheo-oan-gia-trong-tro-choi-kinh-di-20-1choc-gheo-oan-gia-trong-tro-choi-kinh-di-20-2

Theo sau là âm thanh BGM pháo hoa hoan hô cùng tiếng vỗ tay vui sướиɠ.

Đỗ Toa nửa thân đã chen được vào phòng bỗng cứng đờ, sau đó như một pho tượng mà lùi về.

Gương mặt vốn đã dữ tợn càng vặn vẹo phẫn nộ hơn, cô ta tức điên mắng một câu rồi xoay người!

Lâm Cương chứng kiến toàn bộ quá trình đã sợ tới mức lòng mề xoắn cục, giờ thấy cô ta rời đi thì vừa ngạc nhiên vừa may mắn làm sao, nhưng không chờ hắn mở miệng xả giận, động tác tiếp theo của Nhϊếp Uyên đã khiến hắn thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

Khi tiếng bước chân biến mất ở hành lang, vào phòng cách vách, Nhϊếp Uyên vậy mà mở cửa chui ra ngoài!

Cậu ta không muốn sống nữa?! Lâm Cương không thể tin được, sao mà có người muốn tự dâng mình tới trước mặt quái vật vậy?!

Nhϊếp Uyên nhanh tay rút chìa khóa đang cắm ngoài cửa, bước vội hai ba bước trên hành lang.

Đỗ Toa vào phòng, phát hiện di động đặt ở góc tường, màn hình vẫn đang nổ pháo hoa tung tóe, không ngừng thông báo “Chúc mừng ngài chiến thắng!”

Cô ta giận điên dẫm nát di động, vừa quay đầu đã thấy người đàn ông đứng ngay cửa.

Cô ta lập tức vọt qua.

Miệng ngậm đèn pin, Nhϊếp Uyên mau chóng đóng cửa lại, từ cổ họng phát ra tiếng cười lạnh, cắm chìa khóa vào xoay một vòng.

Rắc, khóa lại.

Bên trong cánh cửa, Đỗ Toa phát rồ rít gào, hung tợn đập cửa, tiếng vang chói tai quanh quẩn trên hành lang.

Một đám người đang nằm trong phòng mình sợ tới mức ôm chăn run bần bật.

Cô ta càng điên Kỷ Vô Hoan càng yên tâm.

Họ đánh cược chính xác rồi.

Đỗ Toa cũng không giống u linh, có thể tùy tiện đi xuyên tường.

Không có chìa khóa, cô ta không ra ngoài được!

Nam nhân xoay người, đúng lúc thấy Kỷ Vô Hoan bước ra, vì thế ném chìa khóa sang: “Gọi baba nào?”

————

Tác giả có lời muốn nói:

Sao Viên Viên lại cố chấp với việc khiến Kỷ Lầy kêu baba vậy?

Nhϊếp Uyên: Làm sao? Stundere thì không được có sở thích tình thú đặc biệt à?

Kỷ Vô Hoan: Đoán xem người ta có kêu không nạ?

Jan có lời muốn nói:

Đã bảo chạy ngay đi mà không nghe….

Đỗ Toa: …. Tui phắc!