Lạy Ossa vĩ đại trên cao, xin hãy cứu lấy chúng con! Thảo nguyên Nemo đã 3 năm không có mưa. Sông cạn, giếng cạn, con dân của bộ lạc Ukuru cũng đang chết dần; mà đứa con gái tội nghiệp của con, nó cũng sắp qua đời rồi.
...
Lạy Ossa vĩ đại, ngài chắc hẳn đã nghe thấy lời cầu nguyện của con. Cuối cùng, mẹ đã đồng ý đưa gia tộc chúng con rời khỏi thảo nguyên Nemo. Mượn danh tiếng của mẹ, cả nhà chúng con chỉ phát sinh xung đột đúng một lần trên quãng đường băng qua hàng chục bộ lạc giữa thảo nguyên Nemo. Trong lần đυ.ng độ ấy, mẹ đã gϊếŧ chết tộc trưởng của đối phương, sau đó giáng đòn trừng phạt bằng cách bắt lấy người phụ nữ xinh đẹp nhất của bộ tộc đó. Cô ta sẽ trở thành người vợ mới của con đấy.
...
Chúng tôi đã đến vương quốc Yoruba, một vương quốc hùng mạnh nhất ở phía Nam lục địa Saha. Mọi thứ ở đây đều rất tốt đẹp. Mẹ đã bán đi một viên đá quý; gia tộc chúng tôi đã có thể sở hữu một ngôi nhà tiện nghi. Rốt cuộc, người vợ mới của tôi cũng mang thai.
...
Đám Yoruba chết tiệt! Bọn chúng phát hiện ra sự tồn tại của mẹ. Bọn chúng uy hϊếp chúng tôi phải rời đi, không thì sẽ bắt mẹ lên giàn hỏa thiêu. Foska điên lên; gã gϊếŧ một vài cảnh sát Yoruba. Chúng tôi bị bao vây, vợ mới và con gái của tôi đều bị gϊếŧ. Tôi bị thương ngay chỗ hiểm, không thể nào sinh con nối dòng nối dõi cho gia tộc nữa.
...
Một gã đầu rắn xảo quyệt đã tìm đến chúng tôi. Tên đó hứa hẹn sẽ đưa chúng tôi ra khỏi Yoruba, đến Liên bang Condor - một thiên đường trong truyền thuyết. Mẹ đã trao cho gã viên đá quý cuối cùng.
...
Rốt cuộc, chúng tôi cũng đến được Liên bang Condor. Mẹ muốn gϊếŧ gã đầu rắn để đoạt lại viên đá quý, để rồi tự nhận thấy rằng sức mạnh của bản thân đang suy yếu nhanh chóng. Bà không thể tiếp tục gϊếŧ người nữa. Chúng tôi cũng không thể mưu sinh thông qua sự trợ giúp đến từ sức mạnh của mẹ nữa. Nơi đây cũng chẳng phải thiên đường, mà là địa ngục của dân nghèo.
...
Vì lợi ích của gia tộc, tôi đi bán thân. Một tên môi giới đê hèn đã giới thiệu tôi đi làm quản gia cho một cặp vợ chồng nọ. Vụ làm ăn này rất lời, nhưng phải chia một nửa số tiền cho tay môi giới. Bất quá, số tiền còn lại đủ để nuôi cơm cả gia tộc, Balagon cũng có tiền đi học việc tại một sạp bán thịt.
...
20 năm sau, mẹ đột nhiên liên lạc với tôi. Bà có thể cảm nhận được rằng, sức mạnh của bà đang hồi phục nhanh chóng và thế giới này dường như đang trải qua những sự thay đổi mơ hồ nào đó. Những bùa phép thần kỳ đến từ Vu thuật ngày xưa không chỉ có tác dụng trở lại, mà còn có hiệu quả mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mẹ bảo rằng, bà đã chạm đến một đẳng cấp cao hơn. Bà muốn đi du lịch ở nhiều nơi, thế nên đặt trọng trách chăm lo cho gia tộc vào tay tôi.
Vừa lúc ấy, đôi vợ chồng chủ cả qua đời vì tai nạn xe cộ, để lại một gia sản kếch sù và một thằng con ngu ngốc.
Tôi cần một cơ thể sống trẻ trung; tôi cũng cần phần gia tài đó. Cuối cùng, tôi đã có thể tiếp tục đóng góp to lớn cho gia tộc mình. Xem ra, tôi phải bắt đầu chuẩn bị cho nghi thức kia rồi; tôi nhất định sẽ thành công.
- Đây là trang cuối cùng.
Trong quyển nhật ký của lão Morgan, nửa đầu ghi lại một số Vu thuật, trong khi nửa sau mới thực sự là nhật ký của lão ta.
Qua những lời lẽ mô tả ngắt quãng của lão, cũng không khó để nhận định rằng: lão Morgan đã nhập cư trái phép từ lục địa Saha xa xôi đến đây từ 20 năm trước. Trong quá trình đó, vợ và con của lão đã chết. Nhằm duy trì cuộc sống, lão đã bán mình cho nhóm môi giới ngoài luồng nào đó.
Tất nhiên, những thứ này đều không quan trọng; điều thực sự khiến Đường Kỳ quan tâm chính là:
Còn một gia tộc nào đó đứng sau lão Morgan.
Và có thể thấy thêm một điều từ cuốn nhật ký rằng, chủ nhân của gia tộc này cũng không phải là lão Morgan, mà là mẹ của ông ta - một mụ Vu bà trông có vẻ khá nguy hiểm.
Hiển nhiên, bà ta cũng là người đã dạy Vu thuật cho lão Morgan.
Thế nên tình huống hiện tại chính là, tuy tôi đã có được thân thể của một cậu công tử nhà giàu, nhưng cũng gây thù chuốc oán với một gia tộc người da đen biết sử dụng Vu thuật.
Xét theo nội dung bên trong quyển nhật ký, rõ ràng là gia tộc này rất thành thạo chuyện gϊếŧ người, không phân rõ thiện ác.
Lão Morgan và gia tộc này có thể ẩn nấp hơn 20 năm là do sau khi tiến vào Liên bang Condor, Vu thuật đã mất đi tác dụng vốn có. Nhưng bây giờ, bọn họ lại chuẩn bị lộ diện, vì Vu thuật sắp được phục hưng.
Mặc dù chỉ là một vài chi tiết nhỏ, nhưng không khó để suy đoán rằng: Thế giới này tuy trông giống như Trái đất ở kiếp trước, nhưng thật ra là có sức mạnh siêu phàm. Chỉ là, mụ Vu bà kia chỉ vừa mới bắt đầu hồi phục sức mạnh, hay là đã bắt đầu hồi phục từ lâu...?
Bất kể những điều trên, điều đầu tiên mà mình phải xem xét là làm thế nào để tiếp tục một kiếp sống mới - thứ mà phải khó lắm mình mới giành giật được - dưới sự trả thù của gia tộc biếи ŧɦái đó.
Nhưng bản thân mình chính là kẻ lẻ loi, không thân không thích, cũng chỉ là một người bình thường... Mình phải làm sao để có thể đối đầu với một mụ phù thủy biết Vu thuật, cộng thêm cả một gia tộc sau lưng nữa?
Báo cảnh sát ư?
Đây chính là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Đường Kỳ - một người vốn dĩ đến từ xã hội văn minh. Đáng tiếc, hắn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận. Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, hắn dễ dàng nhận thấy rằng: tuy nơi đây vẫn có sự tồn tại của sức mạnh phi phàm, nhưng về cơ bản thì không có quá nhiều khác biệt giữa mặt ngoài của thế giới này và Địa cầu ngày xưa.
Có nghĩa là, nếu Đường Kỳ đi báo cảnh sát, hắn rất có thể sẽ bị coi là kẻ điên, hoặc bị buộc tội gϊếŧ lão quản gia trong nhà.
Phương pháp này không ổn; và Đường Kỳ hiểu rằng mình phải tự tìm một biện pháp xử lý khác.
Chỉ là khi vừa suy nghĩ đến đây, Đường Kỳ nhìn thẳng vào cuốn nhật ký trong tay và mấy món chế phẩm Vu thuật kém chất lượng kia, bất lực nói: “Cho dù mình có tài năng bẩm sinh và nhanh chóng học được những món Vu thuật này, vậy cũng không thể chống lại một mụ Vu bà độc ác, rốt cuộc vẫn là một con đường chết.
Mình phải làm sao đây? Bằng không, hay mình nên bán hết tài sản và trực tiếp trốn khỏi thành phố Moses này nhỉ? Có lẽ nhờ đó mà trốn khỏi sự trả thù của gia tộc biếи ŧɦái kia?”
Đường Kỳ biết rất rõ rằng, phương pháp cuối cùng mới là chính xác đấy. Chỉ là, phải chạy trốn trước khi chưa kịp đối đầu, bản năng của hắn có chút không cam tâm.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ mà vẫn không xác định được được biện pháp hay ho nào, Đường Kỳ khẽ thở dài, vô thức nhìn về vật phẩm cuối cùng. Đây cũng là thứ được tìm thấy trên thi thể của lão Morgan - một cuộn sách da cừu cũ kỹ, kỳ quái.
Nhật ký của lão Morgan ghi rằng, quyển giấy da cừu này là do người vợ thứ hai quá cố của lão để lại. Cha của cô ta là vị tù trưởng của một bộ lạc nào đó, người từng bị mẹ của lão Morgan gϊếŧ hại. Mà cuộn giấy da cừu này chính là thánh vật thiêng liêng mà bộ lạc ấy đã thờ phụng mấy trăm năm qua.
Đường Kỳ đặt cuốn nhật ký xuống, cầm cuộn giấy da lên, từ từ mở ra.
Trong lòng hắn cũng không có mấy hy vọng gì về cuộn giấy da này. Dù sao đi nữa, thứ này đã nằm trong tay lão Morgan, tương đương với nằm trong tay mụ Vu bà kia một thời gian rất dài. Nếu đây thật sự là một thánh vật thần kỳ, e rằng cũng đã bị mụ Vu bà ấy mang theo từ lâu rồi.
Hình ảnh sau khi mở ra cũng khẳng định linh cảm của Đường Kỳ, vì không có chuyện gì xảy ra sau đó cả.
Cuộn giấy da cừu này có cảm giác về xúc giác rất thoải mái, màu sắc hỗn tạp, mang theo chút hơi thở cổ xưa. Có một điều hơi kỳ lạ rằng, mặc dù đang là đêm khuya nhưng khi sờ tới sờ lui, hắn lại có cảm giác vật này khá ấm áp, tựa như đang được phơi nắng dưới ánh mặt trời vậy.
Trùng hợp thay, sau khi mở bung ra hết cả cuộn giấy da, bên trong chỉ có một hình vẽ Vật tổ (Tô-tem) duy nhất.
Một vầng mặt trời, một vầng mặt trời ánh vàng.
Đường Kỳ nhìn chằm chằm vào hình vẽ Vật tổ một hồi, nhưng ngoại trừ hoa mắt ra thì hắn cũng chẳng có bất cứ thu hoạch nào cả.
“Chán thật, thôi thì chạy trốn vẫn là cách tốt nhất.”
Lẩm bẩm xong một câu, khi Đường Kỳ vừa định đặt cuộn giấy da sang một bên và tiếp tục nghiên cứu quyển nhật ký, thì...
... Một hiện tượng bất ngờ đã xảy ra.
Con ngươi trong mắt của Đường Kỳ đột nhiên co rút lại, một giao diện quen thuộc hiện ra trước mặt hắn.
Đó là một bộ hình ảnh đặc thù.
Vật phẩm thần kỳ: Cuộn giấy da cừu cổ xưa.
Mảnh ghép thông tin 1: Vốn dĩ ghi chép lấy phương pháp thiền Lò Luyện hoàng kim - có thể giải mã ngay.
Mảnh ghép thông tin 2: Phương pháp giải mã: Đặt cuộn giấy da cừu dưới ánh sáng mặt trời vào thời điểm bình minh, thầm niệm “Mặt trời chính là lò luyện hoàng kim, nhiên liệu duy nhất chính là linh hồn.” Sau 10 giây, vật phẩm thần kỳ sẽ khôi phục lại hình dáng vốn có của nó.
Xuất hiện rồi, thật sự xuất hiện rồi.
Đường Kỳ cố nén nỗi kích động trong lòng, tập trung vào cảnh tượng trước mắt.
Đây là một khung cảnh vừa quen thuộc vừa khác lạ. Khi Đường Kỳ vẫn còn là một ác ma Phán Xét cấp thấp, hiện tượng này đã từng xảy ra. Hồi ban nãy, mỗi lúc Đường Kỳ nhìn vào bất cứ thứ gì, một hình ảnh giống hệt với mấy giao diện chú thích khi chơi game online vào kiếp trước đều sẽ xuất hiện, chỉ là ngắn gọn và thần bí hơn mà thôi.
Thời điểm đó, Đường Kỳ cho rằng đó là phúc lợi xuyên không của bản thân. Nhưng sau khi tái sinh, tất cả những hình ảnh đó đều biến mất. Điều này khiến Đường Kỳ nghĩ rằng, thân thể phải là ma quỷ thì mới có thể trông thấy loại phúc lợi này.
Bây giờ, có vẻ như hắn đã sai.
Có lẽ, hắn phải nhìn vào vật phẩm phi phàm thì giao diện thông tin này mới được kích hoạt.
Cán cân hoán hồn trong trạng thái đang hoạt động chính là một vật phẩm phi phàm. Bản thân hắn trong hình hài Ác ma Phán Xét cũng là một thực thể phi phàm, kể cả linh hồn của lão Morgan và cuộc giấy da cừu này cũng vậy.
Tất nhiên, cũng có thể do bản thân hắn quá yếu nên tỷ lệ kích hoạt năng lực sẽ bị suy giảm?
Ngoài ra, năng lực này có tên là gì?
Thông hiểu vạn vật ư?
Hay toàn trí, toàn năng?
Đường Kỳ vừa suy đoán về bàn tay vàng của bản thân, vừa nhìn chằm chằm vào hai mảnh ghép thông tin kia.
Theo các mảnh ghép ấy, diện mạo chân chính của cuộn giấy da cừu cổ xưa này phải là một bản tư liệu ghi lại “phương pháp thiền Lò Luyện hoàng kim”, mà phương pháp giúp vật này khôi phục nguyên trạng cũng đã trực tiếp bày ra trước mặt Đường Kỳ.
Phương pháp này không quá phức tạp; nhưng nếu không biết câu thần chú kia, thì dù bất cứ người nào có lấy được cuộn giấy da này qua hàng trăm năm, vậy cũng vô ích.
Tựa như bộ lạc quê quán của người vợ thứ hai trong quyển nhật ký mà lão Morgan từng đề cập đến, bọn họ đã thờ phụng vật này mấy trăm năm qua. Nhưng cuối cùng, cũng chẳng đạt được bất cứ lợi ích nào, thua xa một ánh nhìn của hắn.
“Phương pháp thiền Lò Luyện hoàng kim!”
“Bình minh!”
Đường Kỳ đứng dậy lẩm bẩm trong khi cầm theo cuộn giấy da cừu.
Đi thẳng đến bệ cửa sổ, hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy tấm rèm cửa lộng lẫy. Một tiếng “xoạt” vang lên, rèm cửa được kéo ra. Trong nháy mắt, ánh sáng nở rộ, xua tan đi bóng tối mịt mùng trong căn phòng này. Tia nắng ấm áp đầu tiên xuyên thấu qua cửa sổ, đáp xuống cuộn giấy da cừu trên tay hắn.
Đường Kỳ lập tức nâng cuộn giấy da lên, để dưới ánh sáng mặt trời, nhắm mắt lại, nói thầm từng chữ một: “Mặt trời chính là lò luyện hoàng kim, nhiên liệu duy nhất chính là linh hồn.”
Vừa đọc xong chữ cuối cùng, Đường Kỳ thầm đếm ngược.
10!
9!
8!
...
1!
“Đùng....!!!”
Đường Kỳ đột nhiên mở mắt ra, vừa lo lắng vừa mong đợi nhìn vào cuộn giấy da cừu lần nữa.
Thành công không nhỉ?
Hồi phục lại bộ dáng vốn có chưa?
Tuy Đường Kỳ không biết phương pháp thiền Lò Luyện hoàng kim là cái quái gì, nhưng vào lúc này, một vật phẩm thần kỳ chứa đựng một phương pháp tu luyện nào đó rõ ràng chính là một niềm hy vọng cứu cánh lớn nhất cho chính bản thân hắn.
Đường Kỳ dõi mắt nhìn vào, cũng lúc lúc 1 giây cuối cùng trôi qua.
Hắn thấy được, ánh nắng vàng rơi vãi trên cuộn giấy da cừu trông tựa như một dòng nước. Dòng nước này chảy dọc theo Vật tổ hình Mặt trời, đan xen thành những sợi kim tuyến nhỏ di chuyển về tâm điểm của Vật tổ.
Ầm!
Một vầng hào quang màu vàng bùng lên mãnh liệt, bao phủ cả Đường Kỳ và căn phòng hiện tại. Tuy hiện tượng này chỉ phát sinh trong vòng 1 giây ngắn ngủi, Đường Kỳ vẫn cảm nhận được sự ấm áp vô tận. Tâm trạng căng thẳng cực độ và nỗi sợ hãi phập phồng còn dư âm sau khi xuyên không thành ma quỷ và lừa gạt lão Morgan để rồi tái sinh thành nhân loại đã âm thầm biến mất vào khoảnh khắc này.
Trong thoáng chốc, Đường Kỳ đã bình tĩnh trở lại, sau đó nhìn vào lòng bàn tay mình.
Cuộn giấy da cừu đã biến mất.
Thay vào đó là một hòn ánh sáng màu vàng, trông như một Mặt trời sơ sinh, ấm áp và chói lọi, phà ra một làn hơi nóng rực. Tiếp theo, dưới cái nhìn chăm chú của Đường Kỳ, thứ này từ từ hòa tan vào bàn tay của hắn.
Trong một khoảnh khắc hoảng hốt, Đường Kỳ lại trông thấy thêm một vài mảnh ghép thông tin khác.
Vật phẩm thần kỳ đã được phục hồi!
Giám định ra phương pháp thiền Lò Luyện hoàng kim cổ xưa!
Có thể chuyển hóa thành kỹ năng!
Bắt đầu chuyển hóa!
...