Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

🍄Chương 75🍄 Chu Minh Phong thế mà lại thích loại người điệu đà.

Sau khi mua vé xong, Chu Minh Phong đưa Khương Tân Tân vào công viên.

Hôm nay là ngày làm việc, lúc này lại là xế chiều, nên trong công viên giải trí không có nhiều du khách, dọc đường đi thấy không ít cặp đôi, bởi vậy tổ hợp kỳ quái là Chu Minh Phong với Khương Tân Tân, ở trong công viên giải trí cũng không bất ngờ lắm.

Sau khi vào công viên, thì thấy một số nhân viên mặc trang phục nhân vật hoạt hình.

Khương Tân Tân nhất thời cao hứng, đưa điện thoại di động cho Chu Minh Phong, bảo anh chụp cho mấy tấm.

Kết quả khi cô nhìn điện thoại một cách mong đợi, rồi cả người không còn từ gì để nói.

Đây là một bức ảnh sao?

Không đợi Khương Tân Tân phàn nàn về kĩ thuật chụp hình kém, chính Chu Minh Phong mở miệng trước: "Chụp cũng không tệ lắm."

"Nơi nào không tệ lắm a?" Khương Tân Tân hít sâu một hơi: "Được thôi, hiện tại tôi tin cái gì anh cũng biết, chỉ là riêng chụp ảnh là không, trình độ của anh còn không bằng Chu Diễn."

Không so sánh thì không đau thương, mặc dù trình chụp ảnh của Chu Diễn cũng kém, nhưng so với Chu Minh Phong, phải nói là hơn rất nhiều.

Chu Minh Phong nghe lời này cũng không giận, cười nhạt nói: "Tôi đích thực không có kinh nghiệm chụp ảnh cho người khác."

Một câu nói kia, đã làm Khương Tân Tân không mở miệng phàn nàn nữa.

Khi một mối quan hệ vừa mới bắt đầu, thì rất đẹp. Một câu nói của đối phương, có thể tùy lúc làm mình tức giận, đương nhiên cũng có thể dỗ mình.

Khương Tân Tân không còn là trẻ con muốn đến công viên vui chơi nữa rồi.

Ngoại trừ những trò chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạo hiểm ra, như mấy trò đu quay ngựa, đu quay loại khác, cô đều tự động bỏ qua.

Nhất là đu quay, nghe rất lãng mạn, nhưng trên thực tế khi ngồi trên nó, với tốc độ xoay tròn chậm của nó, rất dễ khiến người ta chóng mặt.

Chu Minh Phong cùng Khương Tân Tân ngồi tàu lượn siêu tốc, tiếp theo là trò con lắc.

Khương Tân Tân một chút cũng không sợ những thứ này. Chỉ là muốn mượn cơ hội này bộc lộ hết cảm xúc ra, cô bắt đầu hét lớn.

Vì mình, cũng vì nguyên chủ.

Mặc dù đã quen Chu Minh Phong, biết Chu Diễn, Tôn Văn Thanh còn có bọn Từ Tòng Giản, nhưng cô cũng nhớ bạn bè, khuê mật của mình.

Còn nguyên chủ thì sao?.

Cô ấy ở nơi nào. Sống hay chết, vấn đề này, Khương Tân Tân căn bản không dám nghĩ tới, không phải cô không tim không phổi, mà là không dám.

Bởi vì cô cũng không có biện pháp nào khác.

Ngay cả khi Chu Minh Phong lên tàu lượn siêu tốc, hai thanh niên ngồi đằng sau cũng la hét, ánh mắt của anh vẫn rất bình tĩnh, cho nên lúc Khương Tân Tân hứng thú bừng bừng đi đến quầy phục vụ nhìn ảnh chụp, một mặt không thể tin, cô còn chuẩn bị mua hai tấm ảnh thích hợp, kết quả, tấm hình nào cũng thấy cô biểu lộ quá khoa trương, mà Chu Minh Phong ngồi ở bên cạnh cô vẫn bình tĩnh như vậy. . . Mà mình lại như con ngốc vậy.

Không có ý nghĩa!

Lão đàn ông này thật không có ý nghĩa!

Bất quá rất nhanh Khương Tân Tân đã xuất hiện ý nghĩ mới, bởi vì động tác Chu Minh Phong bắn bóng bay rất soái, lại còn nhận được con gấu bông siêu lớn.

Hai người coi như có chút lương tâm, đang chơi tận hứng, nhưng vẫn không quên Chu Diễn đang múa bút thành văn ở trường học.

Khương Tân Tân mở điện thoại ra xem: "Chu Diễn chắc sắp tan học rồi."

Trường học của Chu Diễn cũng có nội trú, bình thường tự học buổi tối hầu như chỉ có học sinh nội trú tham gia, đối với học sinh ngoại trú tương đối buông lỏng, buổi chiều sau khi tan học là có thể về nhà.

Sở dĩ thoải mái như vậy, vì hơn một nửa học sinh trong trường này, không thi đại học.

"Nếu không. . ." Khương Tân Tân đưa ra chủ ý: "Nếu không chúng ta bảo Chu Diễn tới nơi này đi? Nghe nói buổi tối ở đây cũng rất náo nhiệt."

Chu Minh Phong đương nhiên không có ý kiến: "Vậy cô nói với nó đi."

Khương Tân Tân vừa cúi đầu nhắn tin, vừa nói: "Cái gì cũng là tôi nói, tôi là ống truyền tin sao."

Chu Minh Phong trông rất tự mãn: "Tôi nói với nó, đáp án chỉ có một."

Khương Tân Tân quay đầu đi che giấu nụ cười trên mặt, nhắn tin cho Chu Diễn, thuận tiện gửi định vị.

Ở trường học, chuông với thông báo đồng thời reo.

Chu Diễn từ trong túi lấy điện thoại ra, vừa mở ra đã thấy tin nhắn của Khương nữ sĩ.

Chu Diễn: 【? 】

Khương Tân Tân: 【 Tới chơi. 】

Chu Diễn: 【 Vé vào cửa, tiền tiền tiền. 】

Khương Tân Tân dứt khoát nhân cơ hội này, tạo nhóm gia đình.

Tên nhóm là —— JJJ National Support Club.

Chu Diễn nhắn tin đầu tiên: 【? ? Tên nhóm là cái quái gì vậy. 】

Khương Tân Tân: 【@ Chu lão bản, anh mau gửi tiền cho con trai mình đi, để nó mua vé vào cửa. 】

Chu Diễn: 【. . . 】

Chu Minh Phong ngồi bên cạnh Khương Tân Tân, hai người ngồi trên ghế dài trong công viên, đầu tháng chín, thời tiết đã không quá nóng, thậm chí nắng chiều chiếu xuống mặt đất đã tạo nên một khung cảnh dịu dàng.

Hai người đều cúi đầu xem điện thoại.

Quả nhiên Chu Minh Phong gửi một hồng bao, Chu Diễn tay mắt lanh lẹ, trong vòng năm giây đã nhận, tuyệt đối không cho Khương Tân Tân có cơ hội "Trượt tay".

Chu Diễn: 【OkOk, con lập tức tới. 】

Cái người nói lập tức đến, mà qua một tiếng vẫn không thấy đâu.

Khương Tân Tân không thể nhịn được nữa, nên xem vị trí của người nào đoa, kết quả phát hiện gia hỏa này đang ở bên ngoài công viên!

Khương Tân Tân thoát khỏi giao diện chia sẻ vị trí, lại đợi một lúc, vẫn không thấy bóng dáng Chu Diễn đâu, liền chọc người ta một chút: 【? Còn không mau tiến vào? 】

Chu Diễn: 【 Chờ một chút. 】

Khương Tân Tân: 【 ? 】

Chu Diễn: 【 Đợi qua hai mươi phút nữa, là tôi có thể trực tiếp mua vé buổi tối, vé buổi tối tiện hơn nhiều. 】

Khương Tân Tân mặt không thay đổi nắm chặt điện thoại, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Minh Phong ở bên cạnh, thoải mái nhàn nhã ngửa đầu nhìn trên không, nói: "Hiện tại Chu Diễn càng ngày càng keo kiệt!"

Nam chính tiểu thuyết vườn trường sao có thể keo kiệt? Có thể sao?

Chu Minh Phong cười nhạt: "Nó đối với cô rất hào phóng."

Khương Tân Tân kinh ngạc:"Nào có!"

"Lần trước đi siêu thị, nó nói cho cô hạn mức đến 52 tệ, kết quả cô mua hết hơn 100 tệ, nó không nói cái gì chỉ trả tiền."

Khương Tân Tân: ". . ."

Có chuyện như thế sao, nhưng. . .

"Tôi đã gửi cho nó 200 tệ, chúc mừng nó trở thành học sinh cao tam."

Chu Minh Phong cuối cùng cũng thu tầm mắt lại, nhìn về phía cô, anh duỗi tay dài khoác lên trên ghế, từ đàng xa nhìn giống như là khoác lên bờ vai cô vậy.

"Cho nên, hai người đều hào phóng với nhau." Anh còn nói: "Đối với người ngoài thì keo kiệt, cũng không phải là chuyện xấu."

Khương Tân Tân: Cho nên, cô là người một nhà rồi?

Qua hơn hai mươi phút sau, Chu Diễn rốt cục cũng đã đến, một đường chạy chậm tới đây. Nhìn ra được, cậu đang cao hứng.

Trò chơi ở công viên này hơn phân nửa đều là trò mạo hiểm, Chu Diễn chơi một vòng, cũng không tiếp tục vịt con mạnh miệng nói "Thật là trẻ con thật nhàm chán" nữa, khóe môi cậu giờ đây điên cuồng giương lên.

Ba người dựa theo bản đồ chỉ dẫn đi tới nhà ma.

Đây là hạng mục Khương Tân Tân mong đợi nhất.

Chu Diễn đứng trước cửa, nhìn thoáng qua thấy bên trong rất u ám, đã sinh ra tâm lý sợ hãi, ngoài miệng nói: "Thật nhàm chán, loại trò chơi mang tên nhà ma này, tiểu học con đã không chơi nữa rồi."

Khương Tân Tân đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cậu, dắt cậu đi cùng Chu Minh Phong tiến vào nhà ma.

Kỳ thật nhà ma trong công viên cũng không đáng sợ, địa phương nhỏ, đám NPC đã buôn bán cả ngày, cũng đã sớm mệt mỏi chỉ muốn làm cá ướp muối, nhìn thấy có du khách tiến đến, biểu diễn không còn cảm giác chân thực giống lúc sáng. Bất quá cho dù là như vậy, Chu Diễn đã bị hù dọa đến mức bị nấc.

Bầu không khí đột nhiên chuyển sang một hướng khác.

"Khặc khặc khặc. . ."

"Nấc! !"

NPC: ". . ."

Đi vào nhà ma được tầm mười phút. Khương Tân Tân cảm thấy rất thất vọng, bởi vì một chút cũng không đáng sợ, điều cô mong đợi nhất liên quan tới bệnh viện bị bỏ hoang, NPC nằm trên giường bệnh chán tới mức cào tường còn bị cô nhìn thấy.

Sau khi đi ra, Chu Diễn vẫn còn đang nấc, Chu Minh Phong vẫn như cũ một mặt bình tĩnh.

Khương Tân Tân nghĩ đến lúc đi được nửa đường, có một NPC đi bên cạnh Chu Minh Phong muốn dọa anh, kết quả Chu Minh Phong ấm giọng nhắc nhở người ta một câu: "Trên mặt đất có nước, cẩn thận trượt chân."

NPC này cũng rất chân thành, sau khi trầm mặc mấy giây, rất thành tâm thật ý nói: "Cám ơn."

. . .

Khương Tân Tân nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Chu Minh Phong, hỏi: "Anh một chút cũng không sợ sao?"

Chu Minh Phong cười cười, ba người chuẩn bị đi nơi khác, nhà ma vì muốn đạt hiệu quả chân thật nhất, nên đường mòn nhỏ đi ra bên ngoài đều có ánh đèn màu xanh lục.

"Không sợ." Chu Minh Phong nói: "Khi còn bé tôi nghe rất nhiều câu chuyện nửa thật nửa giả."

Sau đó, anh kể lại một câu chuyện ngày còn bé được nghe kể từ người lớn.

Chu Diễn bị dọa sợ, đến mức không ngừng nấc lên.

Dù Khương Tân Tân thường xuyên xem phim kinh dị, nhưng nghe Chu Minh Phong dùng ngữ khí nhẹ nhàng kể lại, cũng không khỏi tê cả da đầu, rùng mình một cái.

Chu Diễn lặng lẽ nhích lại gần Khương Tân Tân.

Khương Tân Tân cũng không có cự tuyệt, cánh tay hai người sát gần bên nhau, tìm ra một cảm giác an ủi.

Mà Chu Minh Phong, biểu lộ bình tĩnh, phảng phất như không phải anh đang kể chuyện câu chuyện rùng rợn, mà là đang thảo luận về thời tiết.

Khương Tân Tân: "Thật hay giả?"

Chu Minh Phong buồn cười, kéo tay cô về phía anh: "Là giả."

Chu Diễn thấy Khương Tân Tân cách mình khoảng tầm một mét, vội vàng đuổi theo.

"Vậy anh phải bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng tôi." Khương Tân Tân giơ cánh tay lên: "Anh xem đi, tôi nổi hết da gà rồi này!"

Chu Diễn cũng tiếp lời: "Đúng vậy."

Cậu không muốn để ba cảm thấy cậu nhát gan, lại rất tận lực giải thích một câu: "Tôi là thành viên hội hỗ trợ, ủng hộ việc đi ăn."

Khương Tân Tân: ". . . ?"

Chu Minh Phong: "Tốt, vậy thì đi ăn cơm?"

Cuối cùng Khương Tân Tân với Chu Diễn đã hung hăng làm thịt nhà tư bản không có lương tâm.

*

Không đến vài ngày sau, Khương Tân Tân từ Trần Tuyết biết một sự kiện.

Doãn Quan Lâm bị người khởi tố, lúc đầu công ty đó chỉ có một nhân viên nữ muốn kiện hắn, không có cơ hội thắng lắm, kết quả phong hồi luân chuyển, đột nhiên trong công ty có thêm vài nhân viên nữ cùng nhau lên tiếng. Nữ nhân viên đó đã đăng toàn bộ nội dung sự việc lên Weibo, rồi một chủ blog có danh tiếng chia sẻ lại, công ty Doãn Quan Lâm vì danh dự với ảnh hưởng, tạm thời buộc hắn thôi việc.

Trần Tuyết tựa hồ đã nhìn ra Khương Tân Tân còn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, vì muốn lấy lòng cô nên đã nói ra: "Buồn cười nhất là Tôn Hội Linh, chuyện này của Doãn Quan Lâm, chắc chắn sẽ đưa vào trong hồ sơ, về sau hắn. . . Chậc, dù sao thì công việc này khẳng định sẽ bị mất, hiện tại tất cả mọi người đều biết chuyện hắn làm, thời điểm này, Tôn Hội Linh mà vẫn không muốn chia tay với hắn, còn muốn cùng hắn kết hôn, cậu nói cô ấy đang nghĩ cái gì a. Cảm giác hoàn toàn bị Doãn Quan Lâm tẩy não."

Khương Tân Tân rất lạnh lùng.

Chuyện này thì có quan hệ gì tới cô chứ.

Tôn Hội Linh có tỉnh ngộ hay không, có một cước đá văng tên heo kia không, đây không phải là điều cô quan tâm, chắc là do trong con người cô không có cái gọi là đồng cảm đi.

Mặc dù Doãn Quan Lâm là kẻ đầu têu bắt nạt bạn học, nhưng Tôn Hội Linh cũng ngầm đồng ý, còn giúp hắn nữa mà.

Cô sẽ không bỏ đá xuống giếng nói Tôn Hội Linh đáng đời đâu.

Nhưng cô cũng sẽ không đồng tình với một người như vậy.

Khương Tân Tân biết, thời gian trôi qua đã lâu, đồng thời chứng cứ cũng sẽ không đầy đủ, khả năng thắng kiện cũng rất nhỏ, nhưng mà cô vẫn phải làm, nếu như thắng kiện dĩ nhiên là niềm vui ngoài ý muốn, nếu như thua kiện cũng không sao, mục đích chủ yếu của cô chính là muốn người nào tham dự vào chuyện bắt nạt đó đều phải sống suốt quãng đời còn lại trong sợ hãi.

*

Trường học cũ của Chu Minh Phong tổ chức kỷ niệm ngày thành lập trường.

Khương Tân Tân cảm thấy hứng thú với vòng bạn bè của anh, nhất là, muốn cùng anh đi dạo quanh trường học một chút, muốn gặp một lần những người bạn học cũ đã chứng kiến năm tháng thanh xuân của anh.

Kỷ niệm ngày thành lập trường quả nhiên mười phần náo nhiệt. Chu Minh Phong hiện tại thuộc dạng nhân vật nổi tiếng, chỉ là anh tương đối ít nói và chưa bao giờ nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào. Bạn học cùng trường anh không thiếu người nổi bật trong các lĩnh vực khác nhau, có người đã trở thành nhà nghiên cứu khoa học, cống hiến hết mình cho tổ quốc, có người thành tích ưu tú nên ở lại trường làm giáo sư, còn có mấy người thì đánh bậy đánh bạ tiến vào giới giải trí, thành người làm việc sau màn ảnh, tóm lại, nhìn nhóm học bá hai mươi năm trước, Khương Tân Tân cũng có rất nhiều cảm khái.

Quả nhiên nhiều người có bản lĩnh, mặc kệ là làm ngành nghề nào, đều sẽ tỏa sáng.

Đương nhiên, trong nhóm bạn học thời đại học. . . Cũng có vài người. . .

Bạn cùng phòng bốn năm đại học của Chu Minh Phong, đưa cả nhà tới đây, một cặp nữ song sinh đặc biệt đáng yêu.

Chu Minh Phong trong nhóm người này rất dễ thấy.

Khương Tân Tân nghĩ nghĩ, đại khái là do anh chưa có mập ra, cũng không bị rụng tóc. . .

Những bạn học cũ đối với cô cũng rất khách khí. Bình thường nhìn không lớn, đột nhiên Chu Minh Phong ở cùng một chỗ với họ, Khương Tân Tân từ cách nói chuyện của anh, cũng tưởng tượng ra bộ dáng anh thời đại học.

Sau khi kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, Chu Minh Phong tổ chức một bữa tiệc với bạn cùng phòng.

Tính cả Chu Minh Phong, tổng cộng là ba người, ba người đàn ông đều có người nhà đi theo, bởi vậy cực kì náo nhiệt.

Khương Tân Tân đếm lại số, có chút hiếu kỳ hỏi: "Lúc đấy trong ký túc xá chỉ có ba người sao?"

Chu Minh Phong dừng lại: "Không phải, là bốn người, người nhỏ nhất hiện đang định cư ở nước ngoài."

Sau khi nói xong liền cười kéo cô qua: "Không cần quá câu lệ, bọn họ đều là người rất tốt."

Hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường, rất nhiều bạn học cũ cũng tổ chức gặp mặt, đi vào bên trong nhà hàng, còn gặp phải nhóm khác.

Bất quá, thời đại học quan hệ tốt nhất, trên cơ bản đều là người cùng một ký túc xá.

Bởi vậy tất cả mọi người đều rất ăn ý, sau hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường, đều đặc biệt tổ chức một buổi tụ họp.

Khương Tân Tân nửa đường đi đến phòng rửa tay, còn nghe được hai người phụ nữ thảo luận nhỏ, lúc đầu cô không hề nghiêm túc nghe, cho đến khi cái tên—— Chu Minh Phong này xuất hiện trong nội dung nói chuyện.

"Chu Minh Phong thật đúng là có tiền liền thay lòng đổi dạ, Chung Phỉ đáng thương biết bao, sinh cho hắn con trai rồi mà vẫn bị bỏ đấy thôi."

"Hình như không phải. . . Nghe nói cuộc sống hiện tại Chung Phỉ trôi qua rất tốt, chồng cô ấy cũng rất có bản lĩnh."

"Chung Phỉ kết hôn mấy lần rồi, phải ba đến bốn a? Ách. Bất quá, hôm nay Chung Phỉ có tới đây không?"

"Không có đâu, hẳn là rất bận đi, tôi cũng không rõ lắm, Chung Phỉ ít liên hệ với chúng tôi, mấy ngày trước tôi thấy trên vòng bạn bè của cô ấy, hình như là đang đi du lịch trên hải đảo."

Khương Tân Tân: ". . ."

Chuyện gì xảy ra! Chung Phỉ rõ ràng là mục tiêu phấn đấu của phụ nữ a!

Tại sao trong miệng của mấy người nàu lại trông rất thê thảm.

Nếu như này mà gọi là thảm, vậy cô sẽ mạnh dạn nói to: Loại khổ này tôi cũng muốn nếm thử.

"Uông Tú Hương thế mà cũng không đến, làm tôi cao hứng chờ mong. Nếu như Uông Tú Hương cũng tới, đó mới là trò hay, cũng không biết Chu Minh Phong sẽ như nào, một bên là vợ mới cưới, một bên lại là ánh trăng sáng với mối tình đầu."

Khương Tân Tân khẽ giật mình: Cái quỷ gì? Ánh trăng sáng? ?

Bất quá loại lời đồn này chưa được chứng thực, vẫn nên nghe một chút liền quên đi.

Khương Tân Tân căn bản không biết xấu hổ là gì, cũng lười ở chỗ này chờ hai người phụ nữ này nói xong, cô trực tiếp từ bước vào, đi đến bồn rửa tay, mỉm cười nói: "Nhường một chút, tôi muốn rửa cái tay."

Hai người phụ nữ nhìn mặt nhau, có chút không được tự nhiên.

Đang bát quái gặp ngay chính chủ là trải nghiệm, cái kia tất nhiên cực kỳ không dễ chịu!

Khương Tân Tân từ trong túi lấy son môi ra chậm rãi trang điểm lại, rồi nén giọng nói: "Cám ơn nha."

Hai người kia: ". . ."

Chờ Khương Tân Tân làm ra vẻ lắc mông rời đi, cái người phụ nữ cảm thấy Chung Phỉ rất thảm, mới hạ giọng cảm khái: ". . . Chu Minh Phong thế mà lại thích loại người như vậy?"

Thích người điệu đà?

A ——

Vỡ mộng.

Khương Tân Tân trở lại phòng bao, phát hiện trong phòng bao nhiều thêm một người phụ nữ. Người phụ nữ này ngũ quan ôn nhu, mái tóc đen dài thẳng, mặc váy màu trắng, trên mặt cơ hồ không dấu vết trang điểm, mắt sắc của Khương Tân Tân chỉ vội vàng đánh giá qua, liền nhìn ra nữ nhân này có tỉ mỉ chọn cách ăn mặc.

"Tú Hương, cậu chưa gặp qua vợ của Minh Phong a?"

Người này mới mở miệng, Khương Tân Tân liền biết đây là thần thánh phương nào.

Ánh trăng sáng hư hư thực thực của Chu Minh Phong? ?

Cô không chút dấu vết nhìn Chu Minh Phong một cái.

Chu Minh Phong thần sắc tự nhiên, chỉ đơn giản giới thiệu cho cô: "Đây là bạn học thời đại của tôi."

Uông Tú Hương sững sờ một chút.

Khương Tân Tân cũng không phải là không muốn chiến đấu, nhưng mấu chốt là, cô tình huống như thế nào cũng đều chưa có làm rõ ràng đâu, thế nên cô tiếp tục ngồi bên cạnh Chu Minh Phong không nói chuyện, chỉ đối với ánh trăng sáng hư hư thực thực này tươi cười gật đầu.

Uông Tú Hương người này, tướng mạo ôn nhu, nói chuyện cũng thế, như sợ làm ồn đến người khác vậy.

Khương Tân Tân phải vểnh tai mới có thể nghe được lời của cô ấy.

"Ôn Hàng, lần này tôi tới cũng không mang theo cái gì, nghe nói mẹ cậu bị ho lâu rồi, nhà tôi có lão Trung y tổ tiên là ngự y, tôi có một toa thuốc của ông ấy, cậu cứ thử một chút?"

"Tú Hương cậu cũng quá khách khí! Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, mà chuyện này cậu còn nhớ rõ?"

Uông Tú Hương nhu nhu cười một tiếng: "Hẳn là."

"Văn Trạch, chị dâu mang thai phải không a? Nghe nói không có gì khẩu vị?" Uông Tú Hương nhìn về phía người phụ nữ cạnh người vừa nhắc tên: "Chị dâu, ông ngoại tôi đi trên núi nhặt được rất nhiều táo dại, làm thành bánh táo ngọt, chị thử một chút đi ạ, cũng không phải lễ vật gì quý giá."

Vợ Văn Trạch nghe xong kinh hỉ cực kỳ: "Đúng lúc tôi đang thèm ăn đấy, cám ơn cô a!"

Khương Tân Tân liền lẳng lặng, một tay chống cằm nhìn Uông Tú Hương tam hạ lưỡng hạ cùng những người khác thân nhau.

Không đầy một lát, Uông Tú Hương nhìn về phía bọn họ.

Nói chính xác, là nhìn về phía Chu Minh Phong.

Khương Tân Tân còn đang suy nghĩ có phải là ảo giác của cô hay không, cô luôn cảm thấy, ánh mắt của Uông Tú Hương đột nhiên trở nên triền miên lại lưu luyến.

"Minh Phong, trước kia cậu thích uống trà, chính tôi thỉnh thoảng cũng đến đồi trà, đi theo người dân bản xứ hái trà, cứ như vậy mà hái được một bình." Uông Tú Hương từ trong túi xuất ra một cái bình sắt: "Cậu thử xem có hợp khẩu vị hay không."

Chu Minh Phong nghiêng đầu nhìn Khương Tân Tân một chút.

Khương Tân Tân cười hỏi: "Cái gì trà?"

Uông Tú Hương mấp máy môi, lộ ra lúm đồng tiền nói: "Trà xanh."

Khương Tân Tân nhịn không được, nở nụ cười.

Thế giới này tạm thời chưa có người được ví như trà xanh, cho nên những người khác không hiểu sao cô lại cười. . . vui vẻ như thế.

Chu Minh Phong bất đắc dĩ nhìn cô, ánh mắt của anh thực dịu dàng. Anh đưa tay ra, giữ chặt cô dưới gầm bàn, như thể đang trấn an.

Khương Tân Tân liếc mắt nhìn anh.

Chu Minh Phong lúc này mới nhìn về phía Uông Tú Hương, ánh mắt lãnh đạm rất nhiều: "Cám ơn, nhưng mà vợ tôi bị dị ứng với trà xanh, tôi đã không còn uống nữa rồi."

Uông Tú Hương kinh ngạc nhìn qua.

Đừng nói là Uông Tú Hương, ngay cả những người khác ở trong phòng này cũng đều kinh ngạc.

Ai mà nghĩ tới trong cuộc đời nàu họ có thể nhìn thấy Chu Minh Phong như này chứ?

Khương Tân Tân: Mặc dù người đàn ông này tung tin đồn nhảm nói cô bị dị ứng, nhưng mà, nhìn thấy phản ứng của anh như vậy, vẫn là nên phối hợp đi.

Cô ngay lập tức ngả vào lòng Chu Minh Phong ngay trước mặt Uông Tú Hương, vẻ mặt yếu ớt nói: "Đúng vậy, sức khỏe tôi không được tốt, bị dị ứng với rất nhiều thứ, nhưng mà, nếu anh thích uống thì cứ uống đi, không nên quá cân nhắc đến em."

Câu tiếp theo là nói với Chu Minh Phong.

Chu Minh Phong hoài nghi, nếu như hôm nay anh nhận bình trà này, thì về nhà chỉ sợ cô sẽ cho bay nóc nhà.

"Tôi không uống."

Hai người bạn cùng phòng của anh muốn rơi con mắt ra ngoài.

Lão Chu chuyện gì xảy ra với cậu vậy, vợ cậu trẻ tuổi nên yếu ớt là chuyện rất bình thường, nhưng sao trông dáng vẻ của cậu như rất hưởng thụ vậy? ?