Sau khi hội nghị kết thúc, Chu Minh Phong không vội vã rời đi.
Công ty Vị Mỹ là do anh với bạn cùng phòng hồi đại học hùn vốn mở vào mười mấy năm trước, quy mô lúc đó so với hiện tại nhỏ hơn rất nhiều. Lợi nhuận cũng không cao như mong muốn của bọn anh, về sau bạn cùng phòng nhận được thư mời của nước ngoài, liền cùng gia đình sang nước ngoài định cư luôn, lúc ấy trên tay anh cũng không có tiền, nên vay mượn khắp nơi, rồi mua hết cổ phần trên tay bạn học. Đối với anh thì lúc đầu cất bước luôn gian nan, mặc kệ là to hay nhỏ, đều có một phần tình cảm của anh, cho nên dù giờ này ngày này, anh đã không cần công ty này nữa rồi, lợi nhuận của công ty này đối với anh mà nói có cũng như không, nhưng anh vẫn kiên trì như cũ mở cửa.
Hiện tại tới nơi này vất vả của anh như rút sạch, tự nhiên Chu Minh Phong cũng có hào hứng nhìn bốn phía một chút.
Muốn nhìn một chút xem còn hình bóng của mấy năm trước không.
Chu Minh Phong muốn nhìn hoàn cảnh làm việc một chút, mấy lãnh đạo cầu còn không được, quy mô công ty không hơn trăm người, ở nơi cạnh tranh kịch liệt Yên Kinh này không đáng kể chút nào, nếu ông chủ xem trọng nơi này thì đối với bọn họ mà nói tuyệt đối không phải chuyện xấu. Vào lúc mấy người chen chen chúc chúc, Chu Minh Phong đã đi tới khu vực làm việc, cứ như vậy nhìn thấy Khương Tân Tân đang ngồi đánh chữ ở bàn làm việc.
Anh liếc mắt một cái liền nhận ra bóng lưng của cô.
Anh dạo bước đi, quản lý cùng trợ lý Lưu đi theo ở phía sau, anh giả bộ lơ đãng hỏi: "Vị này là người mới vừa rồi phát tư liệu?"
Trợ lý Lưu: "?"
Chu tổng sợ là buổi tối muốn ngủ ở phòng khách.
Thế mà lại dám xưng hô với phu nhân như vậy.
Trước đó quản lý chưa từng gặp qua Chu Minh Phong, đương nhiên cũng không biết quan hệ của Khương Tân Tân với Chu Minh Phong.
Hiện tại toàn bộ công ty, ngoại trừ Chu Diễn ở bên ngoài ra, cũng chỉ có trợ lý Lưu biết thôi.
Quản lý vội vàng đáp: "Đúng thế."
Chu Minh Phong biểu lộ ấm áp đi đến trước bàn làm việc của Khương Tân Tân.
Khương Tân Tân đã sớm nghe được động tĩnh, lúc này ngẩng đầu lên, một mặt bất đắc dĩ: Người đàn ông này có phải diễn kịch đến nghiện rồi hay không? Không sợ cô gọi một tiếng chồng, phá hủy mất sân khấu của anh ngay ở đây sao?
"Chu tổng." Cô đành phải gọi như vậy.
Chu Minh Phong trong nháy mắt có tia mỉm cười, nhưng rất nhanh liền biến mất trả lại biểu cảm bình thường, phảng phất như mới vừa rồi chỉ là ảo giác của Khương Tân Tân.
Anh ừ một tiếng, đặt tư liệu trong tay mình ở trên mặt bàn của cô: "Cái này trả lại cho cô."
Khương Tân Tân rất không hiểu a.
Vì cái gì mà muốn trả lại cho cô? Loại tài liệu này vốn dĩ mỗi người một phần, cho dù không cần nữa cũng có thể đặt trên mặt bàn phòng họp, đương nhiên sẽ có người thu dọn.
Anh còn cố ý tới đưa cho cô.
"Vất vả rồi." Anh lại bổ sung một câu, muốn thái độ ôn hòa bao nhiêu thì có bấy nhiêu ôn hòa, mỗi tế bào toàn thân anh đều viết là một ông chủ vô cùng tốt.
Khương Tân Tân nhìn hai con mắt của anh, lộ ra nụ cười kinh doanh: "Hẳn là, ngài khách khí quá."
Quả nhiên, khi Chu Minh Phong nghe được cô xưng hô với anh là "Ngài", thần sắc hơi ngưng lại, ánh mắt dừng lại mấy giây trên bàn làm việc của cô, rồi lại khôi phục tự nhiên. Anh tiếp tục điềm nhiên như không có việc gì đi về phía trước, khúc nhạc dạo ngắn này cơ hồ không làm người để ở trong lòng. Quản lý cũng đã nhìn, chỉ liếc qua tư liệu để ở trên bàn, thấy phía trên không hề có chữ gì, lại đuổi theo.
Khương Tân Tân bình tĩnh cầm một xấp văn kiện che tư liệu đi.
Chờ sau khi Chu Minh Phong được mọi người mang đi thật xa, cô mới rũ mắt xuống, di chuyển văn kiện, quả nhiên đằng sau tư liệu có một dòng chữ quen thuộc của người nào đó.
Trong nháy mắt tim Khương Tân Tân đập nhanh hơn.
Nói ra điều gì đó không phù hợp, vậy mà cô cảm nhận được cảm giác lén lút có bao nhiêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
【 Chưa thông báo, xin đừng tức giận. 】
Khương Tân Tân nhanh tay nhanh mắt, gấp tư liệu lại, thấy không có ai chú ý tới cô, bằng tốc độ nhanh nhất bỏ tư liệu vào trong túi, trong lòng có chút hãi hùng.
Sau khi bình tĩnh lại, cô không khỏi ảo não: Cô khẩn trương cái gì a.
Bất quá, nhớ tới anh lặng lẽ viết mấu chữ kia, nhớ tới dòng chữ dỗ dành đó, vốn tâm tình Khương Tân Tân có chút vi diệu, nhưng thời điểm này mọi sự vi diệu đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả.
Tâm tình Khương Tân Tân cũng không tệ lắm.
Cô sẽ không tức giận, cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy.
Đây là công ty của anh, anh là ông chủ lớn nhất, anh muốn đến lúc nào thì đến lúc đó, chẳng lẽ còn phải chờ tâm tình cô tốt rồi chọn thời gian đến sao?
Với trình độ nào đó mà nói, Khương Tân Tân rất tự hiểu lấy mình. Không nên sinh khí mà mãi mãi không xảy ra cũng được, sợ sau khi cô tức giận, người khác không để ý tới hoặc là không thèm để ý, vậy kết quả chẳng phải là mình bị mất mặt sao? Nhưng bây giờ, cô không có tức giận, anh ngược lại còn viết giấy nhắn cô.
Mỗi người, đều thích cảm giác "Được quan tâm được thiên vị" a.
Đương nhiên cô sẽ không ngoại lệ.
————————
Chu Minh Phong đang thị sát công ty này.
Trước trước sau sau đều nhìn thật cẩn thận, bỏ ra gần một giờ, vừa vặn thời gian chuẩn bị tới cuộc họp sau cũng đủ, quản lý giải thích vẫn chưa thỏa mãn. Chu Minh Phong đi ra khỏi công ty, mặt trời chói chang chang trên đỉnh đầu, anh giống như vô tình nhìn một vòng, liền nhìn thấy mấy người đang chuyển hàng cách đó không xa, anh ngừng chân dừng lại.
Quản lý thấy anh nhìn sang, đuổi theo vội vàng nói: "Đây là mấy công nhân bốc vác do công ty thuê."
Chu Minh Phong mỉm cười gật đầu, anh đeo kính mắt gọng vàng, liếc mắt một cái liền nhận ra đứa con trai Chu Diễn của mình.
Lúc mới đầu Chu Diễn không thích ứng được, nhưng tới bây giờ cậu chuyển hàng đã không thở gấp nữa, hoàn toàn chứng minh khả năng tôi luyện của cậu. Ánh mắt Chu Minh Phong thâm trầm, anh nhìn con trai mình từ nhỏ đến lớn, nó chưa bao giờ phải làm công việc gì vừa mệt mỏi vừa bẩn, là người khác có lẽ sẽ đau lòng con trai, nhưng anh thì ngược lại —— sẽ không.
Anh chưa hề nghĩ tới chuyện con đường mà mình bước qua, thì nhất định con trai mình phải đi một lần, cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ để con trai nếm thử một chút khổ.
Nhưng nếu là do con trai muốn tự mình nuôi sống mình, thì anh sẽ không ngăn cản.
So với dự đoán của Khương Tân Tân không giống nhau, Chu Minh Phong chưa hề nghĩ rằng Chu Diễn đang nói đùa. Thậm chí trong lòng anh, đối với yêu cầu duy nhất của con trai mình thì phải nói được làm được.
Chu Diễn đã mở miệng, thì trong mắt Chu Minh Phong, Chu Diễn sẽ không có chỗ hối hận.
Chu Diễn mồ hôi đầm đìa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cũng nhìn thấy ba ba của mình.
Nhất thời, để chứng minh chính mình rất tài giỏi, Chu Diễn chuyển càng hăng say hơn, một người chuyển hai hoặc ba rương cũng không có vấn đề gì.
Chu Minh Phong chỉ nhìn vài lần liền thu hồi mắt lại, đưa tay nhìn đồng hồ, lại khách khí tạm biệt quản lý: "Quản lý Tôn, vất vả cho cậu rồi, tôi còn có cuộc họp, lần sau nếu rảnh thì lại tới, đến lúc đó phải tâm sự thật tốt."
Nụ cười trên mặt quản lý Tôn càng thêm phần chân thành: "Chu tổng ngài quá khách khí, đây đều là việc tôi phải làm."
Sau khi hàn huyên vài câu, Chu Minh Phong liền ngồi lên chiếc xe Maybach rời đi.
Quản lý Tôn vẫn đứng nguyên tại chỗ cảm khái không thôi, rồi nói với trợ lý ở bên cạnh: "Thật không ngờ tới hôm nay tôi có thể nhìn thấy Chu tổng."
Trợ lý cũng một mặt kích động: "Tôi cũng không ngờ Chu tổng thế mà lại bình dị gần gũi như vậy!"
. . .
Chu Minh Phong ngồi ở phía sau xe, nhớ tới cái gì đó, trầm giọng hỏi: "Mấy tháng này nhiệt độ có cao hay không?"
Trợ lý Lưu nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Ân, nhiệt độ gần đây khá cao."
Chu Minh Phong gật đầu.
Trợ lý Lưu ngược lại đoán không được, Chu tổng đây là cũng đau lòng cho con trai sao?
Cái kia?
Trợ lý Lưu dò hỏi: "Cần thông báo cho quản lý Tôn để tăng lương cho mấy nhân viên làm việc ngoài trời hay không?"
"Không cần." Chu Minh Phong nói: "Năm nay không nóng bức như năm ngoái."
Trợ lý Lưu: Quấy rầy rồil.
Còn tưởng rằng Chu tổng đang đau lòng cho con trai.
Kỳ thật trợ lý Lưu đi theo Chu Minh Phong cũng nhiều năm rồi, lại còn hay xử lý công việc, rồi đến cả chuyện riêng tư nữa. Cậu cũng biết Chu tổng với Chu Diễn có mâu thuẫn, cậu cũng đã nghĩ qua, thật sự không có biện pháp giải quyết nào cả.
Chu Diễn hi vọng có thể thu hút sự chú ý của Chu tổng, nhưng Chu Diễn lại có tính cách "Ngươi không nói chuyện với ta, ta cũng sẽ không nói chuyện với ngươi".
Chỉ có thể nói, hai cha con nhà này tính cách thật sự không khác biệt mấy.
Chu Diễn không nói nhiều, Chu tổng thì càng ít nói hơn, phương diện tán gẫu của hai người đều ở trạng thái bị động.
Mẫu thuẫn của hai cha con không phải là không thể hòa giải, đầu năm nay, cái gọi là mâu thuẫn cái gọi là hiểu lầm, hoàn toàn có thể dùng miệng đến giải quyết! Nếu như không có ý định giải quyết hiểu lầm, vậy khẳng định nên đem miệng quyên tặng cho người nào cần đi.
Hiện tại xuất hiện một thay đổi đó là —— cuối cùng Chu gia cũng đã có một người siêu siêu nói nhiều!
Không chỉ có nói nhiều, còn rất biết trò chuyện!
Trợ lý Lưu cũng đã an lòng, cậu càng ngày càng cảm thấy, chỉ cần phu nhân vẫn ở Chu gia, vậy thì chuyện kia cũng không tính là chuyện khó!
——————
Thời gian Khương Tân Tân làm việc rất tự do, ba giờ chiều đã chuẩn bị tan tầm. Cô cùng với khuê mật vừa mới ra lò —— Tôn Văn Thanh đã hẹn đi làm móng tay rồi ăn thịt nướng, hai người hẹn nhau ở trung tâm mua sắm giữa thành phố, Khương Tân Tân dừng xe xong liền tìm được Tôn Văn Thanh đang ở siêu thị tầng 1.
Cái giờ này người đến siêu thị cũng không nhiều, Tôn Văn Thanh đẩy xe mua sắm, mang giọng áy náy nói ra: "Tôi còn nói hôm nay mời cô đi làm móng tay, lúc đầu tôi đã hẹn với ông chủ kia rồi, nhưng ông chủ bảo tạm thời hôm nay có việc bận, để hôm nào khác đi."
"Không có việc gì a." Khương Tân Tân kéo tay Tôn Văn Thanh: "Cái này không vội, bất quá lần sau cô vẫn đừng tùy tiện nạp thẻ, hiện tại kinh tế không phải khá giả lắm, tôi nghe a di nhà tôi nói, ba tháng trước bà ấy có làm thẻ ở phòng tập gym, kết quả tháng này ông chủ phòng tập gym chạy trốn, thật sự mất cả chì lẫn chài."
Trước khi xuyên sách cô cũng gặp phải những chuyện tương tự vậy, nạp tiền vào tiệm nước trái cây, kết quả tiền bên trong còn chưa dùng hết, tiệm trái cây đã đóng cửa, đi đâu nói lí lẽ đây?
Tôn Văn Thanh cũng hối hận: "Tôi cũng không muốn nạp thẻ, lần đó là bị ma quỷ ám a, nhìn ông chủ làm móng tay rất đẹp, với cả nhân viên cửa hàng chào hàng khiến đầu óc tôi phát sốt, sung quá vung tay luôn một ngàn tệ, kết quả không đợi tôi đến đó làm, tiệm này đã chuyển nhượng, nghe nói là do hai ông chủ cãi nhau đi, một ông chủ khác đã rút vốn. Bất quá, ông chủ Lý là người rất tốt, anh ta nói vẫn làm cho tôi, vẫn rất chính trực a."
"Vậy là tốt rồi. Không tính là thua thiệt." Khương Tân Tân cười nói: "Vậy thì lần sau đi."
Hai người đi dạo quanh siêu thị một lát, lại đi dạo quanh cửa hàng nữ trang trên tầng hơn một giờ, trong tay hai người đều cầm không ít thứ, cũng coi như thu hoạch không nhỏ, rồi tìm nhà hàng thịt nướng để ăn. Hai người ở chung một chỗ liền nói chuyện phiếm, Khương Tân Tân nhớ tới bữa tiệc từ thiện mà Chu Minh Phong nói tối qua, liền hỏi: "Văn Thanh, cô biết tập đoàn Nguyên Thịnh không?"
Nghe Chu Minh Phong nói đến mấy lần rồi, cô suy đoán bữa tiệc từ thiện của tập đoàn Nguyên Thịnh rất quan trọng.
Lúc đấy cô muốn lên mạng tra một chút thông tin, ai ngờ trên mạng căn bản không có tin tức gì hữu dụng.
Tôn Văn Thanh vừa nướng thịt vừa trả lời: "Tập đoàn Nguyên Thịnh? Cái này tôi biết, trước kia chị họ tôi có làm ở cái công ty này. Làm sao vậy?"
"Ba ba Chu Diễn muốn tôi với anh ấy tham gia bữa tiệc từ thiện tối, là do tập đoàn Nguyên Thịnh tổ chức, tôi đối với mấy cái này không hiểu rõ, còn muốn tập một chút để lúc đến đó không làm ra chuyện gì buồn cười."
"Đáng tiếc chị họ tôi bây giờ đang đi công tác ở nước Anh, tôi không muốn quấy rầy chị ấy, nếu như chị ấy ở trong nước thì tốt, tôi còn có thể hỏi chị ấy một chút." Tôn Văn Thanh nghĩ nghĩ: "Bất quá, tôi nghe chị họ tôi nói qua, tập đoàn Nguyên Thịnh phân tranh rất nhiều, đổng sự trưởng có hai đứa bé, một người là em trai, một người là chị gái, vốn để em trai làm người thừa kế, không may em trai bị bệnh gì đó nên đã qua đời dù tuổi rất trẻ, hiện tại là chị gái cầm quyền. . . Chị họ tôi còn nói, em trai là một người rất tuyệt, năng lực mạnh lại còn thông minh, là một thiên tài a, bọn họ đều cảm thấy rất đáng tiếc. Kỳ thật trước đó cũng đã nghe đồn qua, hình như quan hệ hai chị em này không phải rất tốt, khi đó trong công ty còn có người nói cái gì mà chị gái rất âm mưu, bất quá lời này không biết là thật hay giả. . . Ai cũng khó nói được."
"Dạng này a." Khương Tân Tân không khỏi cảm khái: "Hào môn chính là như vậy, nước đặc biệt sâu. Cái gì mà anh em ruột chứ, một khi đã tranh nhau thì không phân biệt người thân."
Cô không khỏi may mắn, may mắn Chu gia là một mảnh đất thái bình, thành viên gia đình thì ít, Chu Minh Phong trầm mê công việc, Chu Diễn trầm mê tự mình kiếm sống, bọn họ ở chung vẫn rất hài hòa.
Vốn dĩ cô muốn thêm Wechat của vài người phục nữ giàu là khách quý của bữa tiệc, để mai sau họ là khách hàng thân thiết với cô a, hiện tại nghe Tôn Văn Thanh nói như vậy, cô ngẫm lại vẫn là quên đi.
Chút tiền đấy vẫn nên không kiếm đi, mấy người như vậy không phải là loại người cô có thể khống chế được.
Nếu không cẩn thận có khi bị cuốn vào vòng tranh đấu của người ta ấy chứ, vậy thì chẳng ổn chút nào.
——————
Con gái mà một khi đã hẹn gặp nhau thì rất có ý tứ.
Dạo phố mua quần áo mới, lại mua ốp điện thoại đẹp còn mua kẹp tóc thịnh hành gần đây, rồi ăn thịt nướng thơm ngon, cuối cùng còn xếp hàng mua trà sữa ít đường. Lúc Khương Tân Tân đưa Tôn Văn Thanh về nhà, cũng nhịn không được nói ra: "Vẫn là ở cùng cô sướиɠ hơn a."
Tôn Văn Thanh bật cười: "Cô cùng ba ba Chu Diễn hẹn hò chẳng lẽ không có ý nghĩa gì sao?"
"Không có ý tứ như vậy a." Khương Tân Tân nói: "Cô cũng biết, anh ấy quá bận rộn, nói với cô a, đúng giờ mà anh ấy tan tầm thật sự rất đặc biệt a."
"Bận rộn như vậy sao?"
"Đúng a. Cho nên tôi cùng anh ấy căn bản không hề hẹn hò." Khương Tân Tân cười híp mắt: "Bất quá dạng này cũng tốt, nếu như anh ấy thật sự cùng tôi ăn cơm rồi xem phim, tôi sẽ rất gấp đấy. Tôi sẽ nhịn không được mà tính toán, thời gian dài như vậy tôi đã làm chậm trễ anh ấy kiếm tiền rồi."
Chu Minh Phong chính là người bận rộn như vậy đấy.
Chậm trễ, lãng phí thời gian của anh, thì thịt cô đau đau a.
Khương Tân Tân đưa Tôn Văn Thanh về nhà, rồi mới bình tĩnh đi về biệt thự Sâm Lâm, lái xe đi về nhà thôi.
Lúc cô về đến nhà, thì thấy Chu Diễn cầm sách xuống lầu.
Cậu thiếu niên chịu làn sóng đầu tiên trong xã hội này, hai ngày này không biết được ai chỉ điểm sai lầm, mỗi lần về nhà đều nằm ngửa hoặc là chơi game, hôm nay thế mà lại cầm sách giáo khoa cao nhất ra học. Khương Tân Tân lơ đãng thoáng nhìn quyển sách toán, trong lúc nhất thời sợ ngây người, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm, cô tiến tới nhìn thoáng qua nội dung, xác định là cô không nhức đầu nhìn lầm thành quyển toán, sau đó liền thốt ra: "Cậu đang làm gì?"
Chu Diễn có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn là nói: "Đọc sách."
Đây là sách của cậu, bất quá đây là sách năm cao nhất, hiện tại lấy ra giống như mới vậy.
Khương Tân Tân kinh ngạc không thôi: Xảy ra chuyện gì?
Trong nguyên tác, Chu Diễn một lần nữa làm người cầm quyển sách giáo khoa lên, là công lao của nữ chính a, cậu thích nữ chính muốn thi đỗ đại học với nữ chính.
Nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra? ?
Chu Diễn thấy bộ dáng Khương Tân Tân như là gặp quỷ vậy, thì càng là không được tự nhiên, cậu khép quyển sách lại giấu ở phía sau, bởi vì ngại ngùng, nên tai đỏ một chút: "Tôi đi tìm gì ăn đây."
Khương Tân Tân tưởng rằng kịch bản phát sinh sai lầm, cũng đi theo.
Trước kia đều là Chu Diễn đi đằng sau cô, hiện tại đang thay đổi rồi.
Khương Tân Tân một đường đi theo Chu Diễn tới tủ lạnh ở phòng bếp.
Chu Diễn thật sự không chịu nổi, mở tủ lạnh ra, đường hoàng cầm một lon nước có ga do Khương Tân Tân mua rồi uống, hỏi: "Làm gì mà cô phải đi theo tôi!"
Khương Tân Tân nhìn chằm chằm cậu: "Cậu không thích hợp."
Chu Diễn: "?"
Cô mới không thích hợp ý.
Ở trước mặt cô uống nước có ga của cô, vậy mà một chút phản ứng cô đều không có.
"Tôi lạ ở chỗ nào?"
Khương Tân Tân coi như là Chu Diễn đã sớm gặp nữ chính rồi, nên đánh giá cậu từ trên xuống dưới rất lâu, "Cậu thế mà đọc sách."
Chu Diễn: "? ?"
Cậu bó tay rồi, không muốn cùng cô nhiều lời, lại từ trong tủ lạnh cầm một que kem của cô, chuẩn bị lên lầu.
Vì cái gì đọc sách?
Có lẽ là bởi vì nghe được một vị đại ca chuyển hàng vô tình cảm khái "Nếu như người trong nhà có tiền để cho mình học cấp 3 thì tốt".
Hay có lẽ là bởi vì cô.
Rõ ràng là vợ của cha cậu, rõ ràng cái gì cũng không thiếu, nhưng vẫn muốn bị giày vò đi mở tiệm, muốn đến công ty làm kiêm chức, rồi chuẩn bị thi chứng chỉ tiếng Nhật.
Trong khoảng thời gian này cậu cũng nghĩ qua nhìn qua, ở cái xã hội này, nếu cậu không thành thạo một nghề nào đó hay không có trình độ, thì công việc phù hợp với cậu quá ít. Làm việc trong cửa hàng tiện lợi, cậu không tự tin mình có thể làm được như Từ Tòng Giản. Sau mười tám tuổi cậu ra sao, sau khi học xong cấp 3 thì cậu về đâu, cậu làm những gì? Nghe theo ba ba mình ra nước ngoài học? Cậu không phải đã khoác lác rằng sau mười tám tuổi sẽ không cần một phân tiền nào của cha mình sao?
Nếu như không muốn cha mình an bài, với năng lực của cậu, liệu cậu có thể đậu trường đại học trong nước không?
Cái này làm Chu Diễn cảm thấy mờ mịt.
Thời điểm mờ mịt, cậu lật sách giáo khoa cao nhất ra xem, bìa sách còn có bên trong đều mới tinh, lần đầu tiên cậu khó chịu cùng một lúc.
Khương Tân Tân nhìn Chu Diễn, cô cũng đang suy nghĩ, coi như kịch bản đi lệch hướng thì thế nào.
Nguyên tác là từ đồng phục đến áo cưới.
Sách là sách, hiện thực là hiện thực, cô không thể vì mình biết nữ chính là ai, thì nhất định người đó sẽ là người con gái mà Chu Diễn thích thậm chí là vợ tương lai a? Bất kể nói như thế nào, bây giờ Chu Diễn có thể cầm sách lên học, Khương Tân Tân cảm thấy cho dù là vì lý do gì, đây đều là một chuyện tốt. Nghĩ đến đây, cô không còn hiếu kỳ lý do cậu đọc sách nữa, ngữ khí có chút vui mừng nói: "Học tập cho giỏi a! Học kỳ sau,có lẽ tôi sẽ mở họp phụ huynh a!"
Sau đó là Chu Diễn im lặng, mặt cũng nhiễm ý cười.
Có ý tứ gì?
Nếu như kết quả thi của cậu đếm ngược từ dưới lên, cô sẽ thật mất mặt sao?
——————
Lúc Khương Tân Tân từ phòng tắm bước ra, Chu Minh Phong cũng đi làm về rồi.
Hai người đều không đề cập đến chuyện xảy ra ở công ty lúc sáng. Khương Tân Tân thừa dịp Chu Minh Phong rảnh rỗi, nhớ tới ngày ghi trên lịch, cô thuận miệng hỏi: "Cái kia, tiệc từ thiện tối của tập đoàn Nguyên Thịnh, có đi hay không nha?"
Nếu như đi, thì cô sẽ phải thu xếp.
Ví dụ như ngày đó mặc lễ phục gì, giày, rồi túi xách còn có đồ trang sức trang đều phải phối hợp thật tốt.
Chu Minh Phong đang cởi cúc ống tay áo, nghe vậy ngừng lại một chút, lập tức ngẩng đầu cười nói: "Cô muốn đi sao?"
Khương Tân Tân cảm thấy Chu Minh Phong người này thật đúng là không tệ.
Anh rất tôn trọng ý kiến của cô, chí ít sẽ hỏi cô có muốn đi hay không, cô đoán, nếu như cô nói không muốn đi, tuyệt đối anh sẽ không ép buộc cô.
Cho nên, đàn ông thành thục sẽ làm cho con người ta thấy dễ chịu.
Khương Tân Tân chính là người như vậy, người khác đối tốt với cô, cái kia cô cũng sẽ đối tốt như thế, thậm chí còn tốt hơn.
Chu Minh Phong đã tôn trọng cô như vậy, cô khẳng định cũng phải "Có qua có lại", lúc đầu cảm thấy loại tiệc tối như này có đi hay không vẫn thế, lúc này cô nói ra: "Đi, lần trước lúc đi tản bộ có nghe Hà tiên sinh cùng phu nhân nói buổi dạ tiệc này có chút quan trọng, tôi luôn có thời gian, đi cùng anh cũng được."
"Ân." Sau khi Chu Minh Phong cởi cúc ống tay áo, lại kéo cà vạt ra, ngữ khí bình thường: "Nếu cần gì, thì có thể nói với tôi, hoặc là nói với trợ lý Lưu hoặc quản gia đều được."
"Vậy tôi không khách khí nha." Khương Tân Tân nghĩ nghĩ lại hỏi: "Bất quá, anh có thể giảng cho tôi một số điều cần chú ý được không? Tôi sợ đến lúc đó nói điều gì đó không thích hợp, sẽ làm cho anh xấu hổ."
"Sẽ không." Chu Minh Phong nhìn về phía cô: "Cô muốn hiểu rõ về cái gì?"
"Về tập đoàn Nguyên Thịnh a, tôi tìm thông tin trên mạng mà không ra cái gì cả." Khương Tân Tân thuận miệng nói: "Chỉ nghe được một chuyện không biết là thật hay giả, người thừa kế tập đoàn Nguyên Thịnh chết khi còn rất trẻ, sau đó thì chị gái anh ta cầm quyền."
Chu Minh Phong nhìn chằm chằm hai con mắt của cô, hơi suy nghĩ một chút, rồi đi đến bên giường ngồi xuống: "Ân, hiện tại đúng thật là Tịch tổng —— Tịch Chỉ Nghi đang quản lý tập đoàn, cô ấy có năng lực cũng có tầm nhìn, cô cũng không cần quá áp lực, tập đoàn Chu thị với Nguyên Thịnh không có mối làm ăn nào đâu."
Anh dừng lại một chút, nhìn về phía cô, ôn thanh nói: "Không cần phải lo lắng, cô là Chu phu nhân, sẽ không có ai gây khó xử cho cô."
Khương Tân Tân nghe được lời này, chỉ có một cảm giác: Rất thoải mái.
Cái này chẳng lẽ là cảm giác thoải mái do vị trí phu nhân tổng tài mang lại sao?
Chu Minh Phong đã khắc chế uyển chuyển, nhưng Khương Tân Tân vẫn là nhận ra được trong lời nói đó chỉ có một nội dung đơn giản nhất, đó chính là —— ai dám làm phu nhân tôi không thoải mái?
. . .
Ban đêm, Khương Tân Tân đang hẹn hò với Chu công, Chu Minh Phong lại ngủ không được, đành phải tận lực thả nhẹ động tác.
Anh có chút phiền tâm.
Từ phòng ngủ đi đến sân thượng tầng hai. Đúng lúc Chu Diễn được Khương Tân Tân cổ vũ nhiệt tình, nên vẫn còn đang đọc sách, thật lâu rồi cậu chưa nghiêm túc nghe giảng, cho dù lúc học sơ trung là học thần, bây giờ cậu nhìn đống nội dung hoàn toàn xa lạ này –– cậu chịu không nổi. Bất tri bất giác đêm khuya đã đến, cậu duỗi lưng một cái, muốn xuống lầu ăn một chút gì đó, nào biết được vừa ra cửa liền nhìn thấy bóng lưng của cha mình, ba không đến thư phòng cũng không đi lên lầu, mà là đến sân thượng, cái này đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của cậu.
Cậu chần chờ một hồi lâu, mới hóp lưng lại như mèo đi theo.
Đứng cách đó không xa, cậu nhìn thấy ba mình đang ngồi trên ghế ở sân thượng hút thuốc.
Chu Diễn thật sự rất kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cậu, ba mình rất ít khi hút thuốc, bây giờ nhớ lại liền nghĩ đến khoảng thời gian ba ly hôn với mẹ, cậu chưa từng nhìn ba hút thuốc.
Hiện tại là thế nào?
Chu Minh Phong nghe được tiếng bước chân, hướng bên này nhìn qua, ánh mắt của anh luôn thâm trầm, giữa ngón tay vẫn còn kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc chợt sáng chợt tắt trong đêm tối.
"Có việc?" Thanh âm Chu Minh Phong khàn khàn.
Chu Diễn giật mình một cái, rồi nhìn phía dưới: "Không có việc gì."
Chu Minh Phong thu mắt lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời đêm, thỉnh thoảng sẽ có động tác lười biếng bắn khói bụi.
Có thể là do quá mức tò mò, Chu Diễn vẫn không rời đi, mà là đi tới đó, dựa vào cửa sổ sát đất trên sân thượng.
Nhìn dáng vẻ ba cậu giống như có chút phiền tâm.
Là chuyện làm ăn sao? Nhưng nhìn không giống lắm.
Hai cha con hoàn toàn không giao lưu gì, hút xong một điếu thuốc, Chu Minh Phong mới đứng dậy, để gió đêm thổi tan mùi thuốc lá trên người, anh hời hợt lườm Chu Diễn một cái: "Còn chưa đi ngủ? Ngày mai không phải đi làm sao?"
Chu Diễn: ". . ."
Cậu liếc mắt, quả quyết xoay người rời đi trở về gian phòng của mình.
Phiền chết ba cậu đi.
——————
Dù trên người không còn mùi thuốc lá, thì Chu Minh Phong vẫn tắm nước lạnh.
Một lần nữa trở lại trên giường, nhìn Khương Tân Tân đang ngủ say, dáng vẻ không có chút phiền não nào.
Anh nhớ tới tập đoàn Nguyên Thịnh tập đoàn, cũng nhớ tới Tịch Thừa Quang.
Thật kỳ quái, ngay từ đầu anh biết đây là một chuyện khó giải quyết, nhưng anh vẫn kết hôn với cô, bảo hộ cô dưới ở cánh của mình.
Thật tệ mà, hiện tại cũng biết rõ đây là chuyện phiền phức, nhưng vẫn hướng trái tim về phía cô.
Sống 39 năm cuộc đời, trong 39 năm này, anh chưa hề làm điều gì mà mình không có cách nào kiểm soát được, mặc kệ là chuyện gì, anh vẫn luôn luôn tự tin, thậm chí là tự phụ cho rằng mình có thể xử lý tốt.
Duy nhất chỉ có lần này.
Bất quá, anh đã sớm quyết định rồi không phải sao? Sống 39 năm cuộc đời, cũng nên làm một chút chuyện không có lý trí.