Chìa khóa xe vẫn còn chút nhiệt độ cơ thể của Chu Minh Phong.
Trong phòng, dù Nghiêm Chính Phi hay Vân Hinh đều không muốn về nhà vào lúc này. Một người là bạn chơi cùng từ nhỏ đến lớn của Chu Diễn, người còn lại thì yêu thầm Chu Diễn, lúc này đều cho rằng, bây giờ chú Chu tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như biểu hiện của chú ấy, chú ấy cố ý đẩy bọn họ ra, chẳng lẽ muốn đánh Chu Diễn sao? Nghĩ đến chuyện đang xảy ra liền lo lắng.
Nhưng bọn họ có lo lắng như thế nào, thì hai người họ vẫn không dám mở miệng.
Nghiêm Chính Phi vẫn còn tốt, mỗi bước chân Vân Hinh đi ra ngoài phòng đều rất cẩn thận, mặt tràn đầy sự lo lắng.
Giống như Chu Minh Phong không phải là ba Chu Diễn, mà là kẻ thù của Chu Diễn vậy.
Sau khi ra ngoài, không còn áp lực mà Chu Minh Phong mang tới, thần kinh căng cứng của hai người đều đã buông lỏng, Nghiêm Chính Phi đi có chút bất ổn, Vân Hinh hạ giọng nói "Tớ có vài lời muốn nói với cô ấy."
Khương Tân Tân đi trước bọn họ.
Nghiêm Chính Phi uống rượu, nên đầu óc bây giờ chưa nhảy số kịp "Nói cái gì?"
Vân Hinh gấp gáp "Tớ muốn nói chuyện riêng với cô ấy."
Chuyện gì xảy ra a, tại sao nghe không hiểu ám hiệu của cô, nếu như Nghiêm Chính Phi lên xe, thì cô biết nói như thế nào chứ?
Sau khi Nghiêm Chính Phi đi ra ngoài thang máy, lúc này mới đầu cậu mới nhảy số "Vậy tôi đi về kiểu gì?"
Cái giờ này, gọi xe tới đón thì không tốt, mặc dù bình thường công việc của cha mẹ cậu đều bận nên không có quá nhiều thời gian quản cậu, nhưng nếu như gọi lái xe tới đón, lái xe phát hiện cậu đi quán bar uống rượu, cái này không hề nghi ngờ, ngày mai cha mẹ cậu khẳng định đều sẽ biết. . .Nghĩ tới chuyện này lỗ tai bắt đầu thấy đau.
Vân Hinh không hề cân nhắc đến vấn đề này, nói rất đương nhiên "Chính cậu tự đi mà nghĩ biện pháp."
Nghiêm Chính Phi ". . ."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vân Hinh, Nghiêm Chính Phi không tự giác mà mềm "Được rồi, tớ sẽ gọi cho anh trai đến đón tớ."
Đi ra bên ngoài quán bar, bước chân của Nghiêm Chính Phi rất nặng nề, bước nhanh đến bên cạnh Khương Tân Tân, cười nói "A di, cái kia, anh trai sẽ đến đón cháu, ngài đưa Vân Hinh trở về đi, anh trai cháu sẽ tới ngay."
Khương Tân Tân kinh ngạc, rồi cúi đầu nhìn thời gian "Vậy cũng được, chờ anh trai cháu tới thì dì đi."
Nghiêm Chính Phi cười không ngừng "Không cần đâu, nhà Vân Hinh có gác cổng, nếu như cậu ấy không trở về, thì khẳng định chú Vân sẽ đi tìm cậu ấy."
"Cái này sao." Khương Tân Tân nhìn thoáng Vân Hinh đứng bên cạnh đang cúi đầu không nói lời nào, nói "Vậy được rồi, chính cháu cẩn thận một chút, nếu không cháu quay lại quán bar chờ đi, quản lý Trương ở quần rượu là người không tệ lắm."
"Vâng." Nghiêm Chính Phi khôi hài vỗ ngực một cái "Yên tâm đi! Cháu có thể dùng một quyền đánh chết lão hổ, không có chuyện gì đâu!"
Khương Tân Tân đành phải đưa Vân Hinh lên xe, ngồi ở chỗ điều khiển, một lúc sau cô mới thích ứng được rồi nổ máy.
Trước khi xuyên sách cô từng mua một chiếc xe cũ giá rẻ, là xe mới nhưng giá chỉ tầm 15 vạn đổ xuống.
Bỗng nhiên được lái chiếc xe sang trọng này, nói trong lòng không hoảng hốt thì không đúng, nhưng sau khi bối rối đi qua, thì có một chút kích động nhỏ, chiếc xe này còn đắt hơn so với căn nhà to mà cô mua kia nha.
"Vân Hinh, nhà cháu ở đâu?" Khương Tân Tân vừa lái xe vừa hỏi.
"Sơn trang Hạo Nguyệt."
"Được."
Mục tiêu là tiến đến sơn trang Hạo Nguyệt, Khương Tân Tân xem đường đi, lái xe đến đấy cũng phải mất nửa giờ.
Trong lòng an ổn không ít, một lần đi mất tận 1 giờ, cho dù Chu Minh Phong muốn dùng nắm đấm, vẫn nên am hiểu tình huống mà làm, lúc này vừa đúng thời điểm.
Chờ đến lúc cô trở về, khẳng định chuyện này đã giải quyết xong.
Ngay từ đầu Khương Tân Tân lái vẫn chưa quen thuộc, đến khi đi ra đường to, thì cô càng thuận tay, nếu không phải Vân Hinh đang ngồi ở bên cạnh, cô sẽ huýt sáo tán dương một câu xe tốt.
Khương Tân Tân thích cùng người khác giao lưu, lúc này thấy Vân Hinh uống rượu, hơn nữa cách nhau độc một thập niên, trò chuyện chắc không đến mức đi vào ngõ cụt, cho nên ngay từ lúc lên xe, cô đã có tâm tư muốn lảm nhảm việc nhà với vị nữ phụ hoa khôi này.
Đừng nói là nữ phụ, dù là nữ chính còn chưa ra sân, thì vẫn là đứa trẻ 16, 17 tuổi thôi, cô cũng chỉ cách bọn họ một thế hệ thôi.
Mà nữ phụ hoa khôi này cũng không muốn buông tha cô.
Vân Hinh chủ động phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe, ngữ khí có chút bi thương "A di, ngài ghét Chu Diễn sao?"
Khương Tân Tân "?"
Không đợi cô trả lời, Vân Hinh lại nói "Ngài khẳng định không biết đi, có lẽ chú Chu với Chung a di không hề hiểu rõ cậu ấy. Trước đây cậu ấy không giống như hiện tại, thời điểm sơ trung, thành tích của cậu ấy luôn thuộc tóp đầu trong lớp, không, là học sinh có thành tích tốt nhất cả trường, thế nhưng, cậu ấy phát hiện, cho dù cậu ấy có thi tốt bao nhiêu, thì chú Chu đều sẽ không vì cậu ấy mà cảm thấy kiêu ngạo, cho dù là chú Chu hay là Chung a di, thì trong lòng hai người bọn họ, đều không coi Chu Diễn là người quan trọng nhất, bọn họ là người đưa cậu ấy tới thế giới này, nên không cần phụ trách chăm sóc cậu ấy sao?"
"Sau khi sinh con, chỉ cần cho cậu ấy ăn no mặc ấm, cho cậu ấy đầy vật chất, vậy đã đủ sao? Chu Diễn vì sự chú ý của chú Chu, mà cậu ấy không thèm học tập nữa, có một đoạn thời gian cậu ấy thường xuyên đánh nhau gây sự, cậu ấy nghĩ rằng chú Chu sẽ quan tâm cậu, nhưng mà chú Chu không hề. . ."
Khương Tân Tân phát hiện, chính mình thật sự cách bọn nhóc này một thế hệ.
Cô là một người trưởng thành, bị xã hội đánh rất nhiều lần, nên suy nghĩ hoàn toàn khác xa với đám nhóc này.
Cô cảm thấy. . . Chu Diễn một chút cũng không hề thảm, ngẫm lại Chu Diễn được trời ưu ái điều kiện, cô đây còn vô cùng hâm mộ ý.
Nếu hôm nay cô giống như Vân Hinh, có gia cảnh ưu việt, có cha mẹ yêu thương, vô ưu vô ưu, nhân sinh được an bài là thiên kim đại tiểu thư, khả năng cô cũng sẽ đồng tình với Chu Diễn. Có thể mấu chốt nàng không phải a, cho nên cái đề tài này, cô thật sự không có cách cùng hướng với Vân Hinh được.
Cô đây cũng rất phúc hậu, dù có tuyệt vọng nằm ngửa nhìn giá phòng, thì vẫn phải nói một câu: Ăn nhiều chết no! Kẻ có tiền khổ đến mấy tôi cũng muốn nếm thử!
Khương Tân Tân trầm mặc, nhưng không hề ảnh hưởng Vân Hinh kể chuyện.
"Chu Diễn thật sự rất quan tâm chú Chu, trong lòng của cậu ấy rất khao khát được chú Chu quan tâm. . ." Vân Hinh nghiêng đầu, nước mắt vô ý tràn ra, có thể nhìn ra, cô gái này rất thích Chu Diễn, cũng rất đau lòng cho cậu "A di, cậu ấy sẽ không tranh với dì."
Khương Tân Tân ". . . ? ?"
Tại sao chủ đề lại đột nhiên chuyển hướng trên người cô rồi?
Nhảy vọt không khỏi quá nhanh!
Còn có cái gì mà gọi, cậu ấy sẽ không tranh với dì? ?
"Cậu ấy không phải là người như vậy, một năm sau chúng ta sẽ xuất ngoại, tương lai chắc sẽ định cư ở nước ngoài, sẽ không quấy rầy dì với cùng chú Chu. Cái khác cháu không dám nói, nhưng Chu Diễn không phải là người lòng dạ hẹp hòi, cậu ấy tuyệt đối sẽ không làm tổn thương người trong lòng chú Chu." Vân Hinh thấp giọng nói "Chúng ta đều biết chú Chu rất thích dì, mặc dù chúng ta không hiểu rõ dì, nhưng cũng biết, người nhất định rất tốt, nếu không thì chú Chu sẽ không như vậy."
"? ?" Chờ chút. . .
Vân Hinh ngẩng đầu lên, một mặt tha thiết nhìn Khương Tân Tân "Cho nên cháu có một yêu cầu hơi quá đáng."
Khương Tân Tân quả quyết "Khả năng ta làm không được, chuyện của hai cha con bọn họ, không phải là chuyện mà ta có thể dính vào."
Cái cô hoa khôi này sẽ chuyên làm khó người khác, lần trước xin nhờ cô tham gia hội phụ huynh, nếu không phải vì 45 vạn kia, thì cô lười phản ứng.
Lần này lại nói mình có một yêu cầu quá đáng, có thể thấy được trình độ làm khó người đã được đổi mới.
Bảo cô làm hòa hoãn quan hệ hai cha con, cô đây là quá nhàn sao? Sao không nói với cha ruột mà lại nói với người mẹ kế này làm gì?
"Cháu không có ý tứ này." Vân Hinh cũng biết thỉnh cầu của mình rất vô lý, nếu như không nhờ có rượu, thì cô sẽ không dám nói ra, bởi vậy cô rất do dự "A di, một năm nay, ngài có thể không muốn. . ."
"Không muốn mang thai."
Giờ phút này Khương Tân Tân giống như người da đen mặt đầy dấu chấm "A? ? ?"
Vân Hinh lại nói xin lỗi "Thật xin lỗi thật xin lỗi, cháu biết thỉnh cầu của cháu rất không có đạo lý, nhưng một năm này rất quan trọng, chờ sau khi cháu với Chu Diễn đi ra nước ngoài, cách xa rồi cháu tin rằng cậu ấy có thể tiếp nhận được."
"Ngài không cảm thấy để cậu ấy trơ mắt nhìn ba của mình chờ mong một đứa trẻ sinh ra, thậm chí sau khi đứa trẻ kia được sinh ra, ba mình còn phá lệ yêu thương, chuyện này đối với cậu ấy quá tàn nhẫn sao?"
Hiện tại Khương Tân Tân chính là, rất im lặng, phi thường im lặng.
Cô căn bản không hề có ý định mang thai sinh con, tuyệt đối không có kế hoạch này, sau khi nghe được lời này, nên không đáp lại.
Tay cô nắm lấy tay lái, chỉ lạnh nhạt nói "Sinh con hay không sinh, hay là lúc nào sinh, thì đây là chuyện của ta, ta không có nghĩa vụ đáp ứng cháu."
Vân Hinh khẽ giật mình "Thế nhưng. . ."
"Vân Hinh, Chu Diễn nếu như cũng có ý nghĩ này, nó có thể đi nói với ba mình." Khương Tân Tân cười "Hoặc nếu như cháu nhất định phải nhúng tay vào chuyện này, thì cháu không cảm thấy cháu nên tìm ba Chu Diễn để nói sao? Đến ngày hôm nay chúng ta cũng chỉ gặp nhau được độc hai lần."
Bởi vậy có thể thấy được, dù là học sinh chưa trưởng thành, nhưng vẫn biết tìm quả hồng mềm để bóp.
Cô dùng đầu ngón chân cũng biết, Vân Hinh tuyệt đối không dám tìm Chu Minh Phong để nói loại lời này.
Vậy thì dựa vào cái gì, mà tìm cô để nói chứ, các cô mới gặp nhau được vài lần nha.
Người khác coi cô là quả hồng mềm, vậy thì cô sẽ để cho bọn họ nhìn xem, liệu cô có phải là quả hồng mềm hay không.
"Tốt." Khương Tân Tân ôn thanh nói "Cháu uống nhiều rồi, vẫn nên nghỉ ngơi đi, đợi đến nhà cháu ta sẽ gọi."
Sắc mặt Vân Hinh trắng nhợt.
Khả năng cũng ý thức được chính mình phạm sai lầm, cô lo lắng hơn là mẹ kế Chu Diễn sẽ vì chuyện này mà trách Chu Diễn, nếu như cô lại cùng chú Chu nói. . .
Xoắn xuýt một đường, xe đã dừng ở sơn trang Hạo Nguyệt, Vân Hinh chuẩn bị xuống xe, nhưng trước khi xuống xe, cô vẫn cắn môi, rất thành tâm nói xin lỗi "A di, thật xin lỗi, cháu không nên yêu cầu ngài như vậy."
Khương Tân Tân: Sau khi biết cô không phải là quả hồng mềm, thì từ "Dì" đổi thành "Ngài".
Cô cười một tiếng, không thèm để ý.
Vân Hinh nói tiếp "Chuyện ngày hôm nay, có thể đừng nói cho chú Chu biết được không? Chuyện này cháu sẽ không nói, thực ra Chu Diễn không hề có ý nghĩ này, đều do cháu, đều là chủ trương của cháu."
Ngươi cũng biết đây là chủ trương của chính mình nha?
Khương Tân Tân nói khẽ "Kỳ thật. . ."
Cô dừng một chút, dáng vẻ thần bí.
Vân Hinh khẩn trương nhìn về phía cô.
Khương Tân Tân chỉ chỉ một nơi nào đó trong xe, vô tội cười nói "Cái này ta không thể cam đoan, trên xe còn có máy ghi âm nữa."
Vân Hinh ngây ra như phỗng "... ..."
Khương Tân Tân hài lòng lái xe nghênh ngang rời đi.
Mang thai? Không tồn tại.
Cô không nghĩ mang thai là một chuyện, người khác bắt cô hứa hẹn trong một năm không được mang thai. . . Rất không để ý đến thoải mái của cô a.
Bình thường có thể cô khiêm tốn nói ngoại hình của mình cũng bình thường, nhưng nếu như người khác phụ họa nói cô thực sự không tính rất đẹp, như vậy đúng là không có ánh mắt.
Cứ việc cho rằng mình là trẻ vị thành niên, nên có thể mày dày mạnh dạn muốn nói một câu, đều là người, đều là bảo bối, dựa vào cái gì mà phải cho nữ phụ mặt mũi.