Chu Diễn không phải đi một mình đến quán bar, còn có Nghiêm Chính Phi cùng Vân Hinh.
Quan hệ của cả ba người vẫn luôn không tệ, Chu Diễn với Nghiêm Chính Phi không phải là lần đầu đến quán bar, nhưng Vân Hinh lại là lần đầu tiên, cô nhìn Chu Diễn uống một cốc rồi lại một cốc rượu nữa, trên mặt khó nén được lo lắng.
Nghiêm Chính Phi nhìn thấy ánh mắt của cô, đi đến bên cạnh cười nói "Yên tâm đi, nồng độ không cao, nó giống như là rượu trái cây, không làm say được, bà muốn uống nước cam hay là nước chanh?"
Vân Hinh muốn đẩy Nghiêm Chính Phi ra.
Chỉ có cô biết, nội tình làm Chu Diễn khổ sở, bởi vì là cô xin nhờ mẹ kế Chu Diễn, về tình về lý, hiện tại tâm tình Chu Diễn không tốt, cô phải khuyên bảo cậu, nếu như có thể khiến cho cậu tỉnh lại vậy thì càng tốt hơn.
"Đều không muốn." Vân Hinh nói "Tôi đi KTV, mẹ tôi không cho tôi uống đồ nơi đó, lúc vừa đến, tôi nhìn thấy bên cạnh một cửa hàng tiện lợi."
Nghiêm Chính Phi im lặng "Có tôi cùng Diễn ca ở đây, sẽ để cậu không an toàn sao?"
Vân Hinh "Thế nhưng tôi muốn uống nước có ga trong cửa hàng tiện lợi."
Nghiêm Chính Phi kêu lên một tiếng "Thật là một vị tổ tông." Sau khi nói xong liền cầm túi tiền đi ra ngoài "Chờ đấy."
Sau khi Nghiêm Chính Phi đi, thì trong phòng chỉ còn Vân Hinh cùng Chu Diễn.
Lúc đầu Vân Hinh nghĩ nên thẳng thắn, nhưng lời đến khóe miệng thì lại lo lắng sau khi nói ra, Chu Diễn sẽ cảm thấy cô phiền, cho rằng cô xen vào chuyện của người khác.
Lúc cô đang cực kỳ xoắn xuýt.
Thì Chu Diễn đang chìm đắm ở thế giới của mình, nơi nào có lo lắng chuyện người bên cạnh muốn nói lại thôi.
Vân Hinh không nghĩ đến việc lãng phí thời gian, xê dịch một chút sang, lấy dũng khí mở miệng hỏi "Chu Diễn, mẹ kế cậu đối với cậu có tốt không?"
Vấn đề này đã kéo Chu Diễn về thực tế.
". . ." Nhưng cậu không biết nên trả lời như thế nào.
Tốt không? Chưa nói tới tốt, nhưng cũng chưa nói tới không tốt, theo Chu Diễn, mẹ kế cũng giống như bạn bè trong lớp cậu không để lại cho cậu một ấn tượng sâu sắc nào cả.
Cứ việc mỗi ngày đều gặp, nhưng lại không có tiếp xúc với nhau.
Vân Hinh hiểu lầm việc Chu Diễn trầm mặc, cô không quên mục đích hôm nay, không phải đổ thêm dầu vào lửa, mà đến để cổ vũ cậu tỉnh lại "Kỳ thật tớ cảm thấy cô ấy không có xấu, nhưng nghĩ lại, cô ấy tốt hay là không tốt, thì không có ảnh hưởng gì lớn. Một năm sau chúng ta muốn xuất ngoại, một năm gặp mặt nhau không được mấy lần, rồi sau đó, khả năng sau khi chúng ta tốt nghiệp sẽ ở lại nước ngoài định cư, hoặc là về nước, tới nghĩ cậu sẽ không sống cùng ba cậu đi."
Trong lòng Vân Hinh, cô cùng Chu Diễn gần giống với người yêu của nhau, chỉ là không có ai chủ động mở miệng để chọc thủng tầng giấy kia.
Cô là con gái, nên cô hi vọng đối phương có thể dũng cảm chủ động một chút.
Cô dừng một chút, đem lời muốn thốt ra "Chúng ta sẽ kết hôn rồi có một tổ ấm gia đình mới" nuốt vào, "Đến lúc đó chúng ta chắc cũng hơn 20 tuổi rồi, nên đã đến thời điểm kết hôn, cậu sẽ có gia đình thuộc của cậu, vợ rồi con cái. . ."
Vân Hinh muốn khuyên cậu, không nên quá để ý chuyện mẹ kế cướp đi ba.
Mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, ba mẹ không có khả năng sẽ ở bên cạnh đến khi về già.
Cậu sẽ có một gia đình chân chính thuộc về cậu, sẽ có người vợ không rời bỏ mình, sẽ có đứa con đáng yêu.
Mà cuộc sống này, đã không còn xa nữa, cho nên không cần thiết vì loại chuyện này mà khổ sở không vui.
Chu Diễn vậy mà lại nghe lọt, nhưng mà cô lại hi vọng ở chỗ đó, nghĩ đến gia đình, đại não của anh đã thông, vì Vân Hinh nó đến con cái, làm một người mới 16 tuổi lần đầu đem mình vào một thân phận xa lạ—— là người cha.
Nếu như cậu thành cha người nào đó, thì cậu sẽ có dạng gì?
Cậu sẽ làm tốt hơn ba mình sao?
Nghĩ đến hai vấn đề này, Chu Diễn bắt đầu mờ mịt, bởi vì cậu đột nhiên phát hiện, cậu không biết.
Về sau cậu có thể cho con của cậu cái gì đây?
Không lo sinh hoạt, cuộc sống này, là ba của cậu cho cậu, sau đó cậu lại cho con của mình? Cậu sẽ làm một người ba tốt sao, cho con mình một cuộc sống tốt như vậy sao?
Nếu là lúc trước thì anh sẽ khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ, đột nhiên bị người nói đến.
—————
Khương Tân Tân không thích bầu không khí tẻ ngắt này.
Ngồi ở ghế phó lái, sau mấy phút an tĩnh, cô bắt đầu không được tự nhiên muốn nói chuyện phiếm.
Cả ngày hôm nay, cô đều không có cảm giác được Chu Minh Phong đang thử thăm dò cô, có lẽ anh không có hoài nghi cô, nhưng vì thời gian ở chung còn quá ngắn, nên địch không động ta không động cái phương châm này không thích hợp với cô, cô quyết định, trước khi anh thăm dò cô, cô sẽ động thủ trước.
Trước kia cô đã rất nhiều lần đáng giá bạn bè.
Phi thường am hiểu truyện thăm dò tại bờ nguy hiểm, nhưng cũng am hiểu chuyện lật xe, kịp thời bứt ra, nhưng một cọng lông hay tóc đều không bị hư hại.
Đây cũng là một loại bản lĩnh, được Khương Tân Tân tận dụng thuần thục.
Thực chất con người cô rất thích mạo hiểm, không thích sinh hoạt cứng nhắc, cho nên không có tình huống thiếu tiền, quả quyết đi học tập một loại kỹ năng, đồng thời phát triển thành sự nghiệp. Dù rơi vào bất kỳ tình cảnh gì, tính cách của cô không có cách nào thay đổi.
"Làm sao trời đột nhiên lại mưa." Khương Tân Tân làm bộ lơ đãng mở miệng "Hơn nữa còn mưa to như thế. Dự báo thời tiết lúc chuẩn lúc không."
Từ trước cho đến nay, Chu Minh Phong rất ít thấy cô mở miệng nói chuyện.
Cả ngày hôm nay, anh phát hiện ở trước mặt anh, người nói nói nhiều nhất ở bên tai anh chính là cô.
"Mùa hè đột nhiên có mưa to cũng rất bình thường." Chu Minh Phong lạnh nhạt nói.
"May là anh trở về sớm." Khương Tân Tân cười khẽ "Nếu như về muộn hơn chút nữa chắc, khẳng định là có chuyến bay vào tối nay."
Nói xong cô lại nhìn anh, có chút hiếu kỳ, nếu như anh mà bận nên bay vào tối nay, vào tối nay mà không được bay liệu anh có phát điên không.
Cô đang bổ não về chuyện này, cô bĩu môi, lộ ra má lúm đồng tiền hơi mờ.
Chu Minh Phong cũng phát hiện, hiện tại anh cảm thấy khá quen với Khương Tân Tân.
Chắc vì anh nhận an huệ của nhà cô, cho nên khi đối mặt với cô có chút thân thiện, anh không hề phản cảm chuyện này.
"Cười cái gì."
Không cần đánh thái cực nữa.
Cho dù hiện tại cô quan tâm a Diễn vượt qua tưởng tượng của anh, nhưng anh cảm giác được, ánh mắt của cô, hay hành động của cô lại không hề có một ác ý nào.
Khương Tân Tân biết, làm gì thì cũng phải có chừng có mực.
Anh hỏi cô cười cái gì, cô không dám nói những lời yêu thương như khi đối mặt với bạn trai, cô phải nói đàng hoàng "Tôi nhớ không nhầm thì anh có một chuyến bay vào tối."
Chu Minh Phong "Đúng rồi. Chỉ cần ngồi máy bay nhiều, thì kiểu gì cũng sẽ gặp phải loại chuyện này."
. . .
Chu Minh Phong không nghĩ rằng chính mình lại có thể trò chuyện với Khương Tân Tân về mấy loại chuyện này.
Từ chuyến bay tối cho tới việc xảy ra tai nạn máy bay, trò chuyện tiếp thì đến mấy hiện tượng thần bí, khi anh dừng xe lại rồi, mà vẫn nói chuyện về cái chủ đề nhàm chám "Nếu mà lựa chọn phương tiện, thì đi tàu cao tốc tốt hơn hay đi máy bay tốt hơn" này.
Khương Tân Tân rất may mắn khi Chu Minh Phong nghĩ sai ý muốn của cô, cho rằng cô muốn đi tìm Chu Diễn.
Để cô có cơ hội làm quen với anh nhanh hơn, mặc dù chỉ là quen ở mặt ngoài.
Mùa hè mưa to, đến nhanh đi cũng nhanh, sau khi Chu Minh Phong đỗ được xe, thì trời mưa bên ngoài đã ngừng lại, lúc Khương Tân Tân xuống xe động tác mở cửa của cô quá nhanh, cô cho là mình làm xước xe bên cạnh, nên vội vàng đi đến chiếc xe kia, nhìn trái rồi lại nhìn bên phải một chút.
Chu Minh Phong cũng xuống xe, thấy cô đứng ở chiếc xe bên cạnh, nên đi tới bên cạnh cô, hỏi "Xem xong chưa?"
Khương Tân Tân một mặt khóc không ra nước mắt "Tôi không biết, chỉ nghe được âm thanh, nhưng không xác định, hơn nữa trời tối, nên nhìn thấy không rõ lắm."
"Ân. Đừng nóng vội." Chu Minh Phong thấp giọng nói "Tôi lên xe lấy giấy với bút ra, cô xác định xem có làm xước xe không, nếu như mà làm xước xe thì tôi để số trợ lý Lưu lại, để chủ xe tự mình liên hệ."
"Được." Khương Tân Tân gật đầu.
Chu Minh Phong tránh ra một bên, rồi đi lên xe.
Lúc mà Khương Tân Tân đưa ra tay ra đi sờ chiếc xe, thì cách đó không xa vọng đến một giọng nam ——
"Khương Tân Tân?"
"Thật đúng là, xém chút nữa không nhận ra rồi!"
Khương Tân Tân đứng thẳng người lên, nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Có mấy người đàn ông với mấy cô gái trẻ tuổi.
Trong đó một người đàn ông mặc áo sơmi hoa bước vào vị trí C.
Khương Tân Tân không có ký ức nguyên chủ, nên không nhận ra được mấy người này, nhưng rất nhanh bọn họ đã chủ động giải đáp thắc mắc của cô "Khương Tân Tân, công ty có hạng mục, mà ông chủ lại còn hào phóng, tổ nào cũng được đi liên hoan, người lúc đầu mà dự đoán không có nhiều như vậy, nên Tề Khả tự móc tiền túi ra để mời nước chúng tôi, nếu như cô chưa từ chức thì còn có thể đi cùng chúng tôi, làm sao cô lại ở nơi này nha?"
Ngữ khí rất tự hào, như rất nhiều người nói chuyện ở trên mạng —— "Chồng của cô bạn hàng xóm đại học của dì ba tôi là giám đốc của một công ty lớn" hay "Bà con xa của chồng chị họ tôi một năm kiếm được 100 vạn".
Đi uống nước thì phải tìm một quán bar cao cấp.
Khó trách có được thẻ hội viên, nhân viên còn ngăn giáo viên Tôn không cho vào.
Khương Tân Tân không quen bọn họp, suy nghĩ lại chắc là đồng nghiệp lúc trước, về sau chắc sẽ không có gặp nhau, nên cô lãnh đạm gật đầu "Đi ngang qua."
"Xe bạn trai cô?" Một người đàn ông mập nhìn chiếc xe bên cạnh cô rồi nói, cười đầy ẩn ý "Biển hình như không phải ở đây, gần đây quản lý có chút nghiêm, cô cẩn thận đừng để bị bắt được."
Khi đồng nghiệp nhắc nhở, mấy người khác đều nhìn về phía chiếc xe bên cạnh Khương Tân Tân.
Biển số vùng lân cận, xe nhìn rất cũ nát, chắc cũng đã được bảy tám năm, mấy vị nam đồng nghiệp đều thích nghiên cứu xe, liếc mắt liền nhìn ra con xe này đã được mua mấy mấy năm rồi, giá chỉ có hơn mười vạn.
Lập tức ánh mắt của mọi người đều thay đổi.
Lúc mới đầu khi Khương Tân Tân từ chức, mọi người trong công ty đều nói cô câu được phú nhị đại, hiện tại xem ra đều toàn tự biên tự diễn nha.
Phú nhị đại nào mà đi cái loại xe này?
Khương Tân Tân một mặt sinh không thể luyến.
Cô còn chưa có nói a, cô còn thắc mắc con người trong tiểu thuyết sao lại ít cực phẩm như thế, quyển tiểu thuyết này dù nam chính hay là nữ chính, bên cạnh họ rất ít cực phẩm.
Hóa ra cực phẩm đều tục tập hết ở bên cạnh cô nha.
Khó trách đây là thế giới tiểu thuyết, thế giới hiện thực, có mấy người không có mắt để ý loại này? Đồng nghiệp của cô từng nhóm từng nhóm đều là người ở chung rất tốt.
"Tân Tân, cô không biết đi, nhà Tề Khải bị phá dỡ."
Khương Tân Tân xưa nay không biết, đàn ông còn có thể lắm mồm đến cái trình độ này.
"Nghe nói là bị phá mấy dãy phòng, còn được đền bù 200 vạn. Tề khải lấy số tiền này mua một con BMW, giá hình như là bốn đến năm mươi vạn nha." Đồng nghiệp nam nịnh nọt người đàn ông mặc áo sơmi hoa "Tề khải, lúc ấy tôi có nói, cậu với Tân Tân không thích hợp, nhìn đi, Tân Tân vừa từ chức, nhà cậu liền phá dỡ, có người từng tính cho cậu rồi nha, mệnh cậu thiếu lửa, mà Tân Tân lại là nước! Tính rất chuẩn a?"
Vị đồng nghiệp nam này gần nhất tình hình kinh tế khó khăn, muốn mượn Tề Khải ít tiền, mà trước đó, cậu biết Tề Khải theo đuổi Khương Tân Tân nhưng bị cự tuyệt, trong lòng hỏa khí chưa tiêu, lúc này mới nhắm vào Khương Tân Tân.
Tình cảnh này, Khương Tân Tân chỉ muốn một gói biểu cảm có thể khái quát được tâm tình của cô: Nấm kim châm tụ tập thành đoàn. jpg