Điện thoại Khương Tân Tân rung không ngừng, nhưng cô lại không có tức giận, Wechat của nguyên chủ không có mấy người, nếu không phải là nhóm biệt thự rừng cây, vậy thì là nhóm phụ huynh, cô cầm điện thoại lên xem, đúng thật là có một vị phụ huynh là gương:【@Dì Chu Diễn, Chu phu nhân, có khả năng cô còn chưa biết, trước đây chúng tôi đã thương lượng một chuyện, cho dù là ai làm hội trưởng thì chúng tôi cũng sẽ không để cho người đó lãnh phí sức lực, theo lý mà nói, chúng tôi sẽ tặng cho người đó chút quà để biểu thị tâm ý, nhưng vấn đề đầu tiên là chúng tôi không biết cô thích cái gì, hai là chúng tôi không có quá nhiều thời gian để đi mua sắm, nên chúng tôi muốn chuyển khoản cho cô, cô thấy có được không? 】
Khi vào nhóm phụ huynh thì cô muốn đổi tên, tên vị phụ huynh có ba của. . ., nào thì mẹ của. . ., cô suy nghĩ một hồi thì mới đổi tên thành dì Chu Diễn.
Cái tên này sẽ ngăn người khác gọi cô là mẹ Chu Diễn, để cô bớt xấu hổ.
Dù Khương Tân Tân yêu tiền tài như mạng, nhưng sẽ không trực tiếp biểu lộ ra, nếu biểu hiện mình muốn thì không phù hợp cho lắm, hiện tại cô còn thân phận là phu nhân hào môn, để ý tiền tài quá mức, sẽ là giá trị bản thân giảm xuống.
Cô nghĩ nghĩ, rồi trả lời:【@Mọi người, đều là phụ huynh cả mà sao tôi lại nhận tiền của mọi người được, quà thì càng không cần, chỉ là vì tốt cho bọn nhỏ thôi, mệt mỏi một chút cũng không sao, hơn nữa tôi không có kinh nghiệm, tình huống như thế nào thì ai cũng đã biết rồi, tôi không biết tôi có thể làm chức hội trưởng này bao lâu, nhưng mọi người yên tâm, chỉ cần tôi vẫn làm dù một ngày, tôi nhất định vẫn phụ trách nghiêm túc, hết thảy đều là vì suy nghĩ cho bọn nhỏ! 】
Là Chu phu nhân, sẽ được thiết lập là người không thiếu tiền, và sẽ chướng mắt số tiền này.
Nhưng mà cô là Khương Tân Tân, là người mà tài sản sở hữu cộng lại chỉ có hai mươi vạn, hơn nữa cô Khương Tân Tân muốn mở cửa hàng a, nên 45 vạn này, cô nhất định phải có được.
Khương Tân Tân đột nhiên nghĩ đến một câu, lại làm lại lập.
Đó chính là trạng thái hiện tại của cô a, cô phải biểu hiện chính mình không quan tâm đến tiền, để cho các vị phụ huynh khác nháo lên muốn đưa tiền cho cô, tiếp theo cô không thể làm gì, cố mà nhận lấy.
Cho nên, cô phải ám chỉ ở trong nhóm phụ huynh, cô không biết mình có thể làm trong bao lâu.
Quả nhiên những vị phụ huynh này lập tức trở nên gấp gáp.
Ba ba của Trình Tân Lộc:【 Chu phu nhân, tôi biết người không để ý đến số tiền này, cô là người muốn vì bọn nhỏ mà làm chút chuyện, nên chúng tôi không thể không biểu hiện chút tâm ý nhỏ của mình. 】
Mọi người đều biết, Khương Tân Tân không thèm để ý đến những đồng tiền này.
Chu Minh Phong là ai a, là người đàn ông sẽ giàu nhất vào mấy năm sau đó, anh sẽ hẹp hòi đối với người phụ nữ của mình sao? Nhất định sẽ nuôi người đó trong núi vàng núi bạc.
Thế giới của người trưởng thành, tặng quà sẽ không bằng chuyển tiền cho người đó.
Tặng quà, nên tặng gì cho phù hợp? Tặng gì để phù hợp với tiền? Chỉ cần nghĩ đến mấy thứ này đã đau cả đầu.
Vẫn là chuyển khoản tốt nhất!
Tất cả mọi người đều cảm thấy chỉ cần Khương Tân Tân nhận tiền, để cô làm ở học kỳ này xong, còn học kỳ sau. . . Thì đến lúc đó sẽ bàn luận sau!
Bởi vậy, nên 15 vị phụ huynh cùng đồng tâm hiệp lực, nhất định phải để cho Khương Tân Tân nhận số tiền này.
Khương Tân Tân khó xử không thôi:【 Cái này làm sao bây giờ, làm sao tôi lại có thể nhận tiền chứ, tôi chỉ muốn vì bọn nhỏ mà làm chút chuyện. . . Chuyển khoản cái gì chứ, thật sự không cần đâu. 】
Bên trên có chính sách, dưới có đối sách.
Các vị phụ huynh cảm thấy Khương Tân Tân sẽ không nhận tiền, nhất định sẽ bí mật chuyển khoản cho cô, nếu cô mà vẫn không nhận, thì sẽ cử một người đại diện liên hệ với trợ lý Lưu.
Sau khi các vị phụ huynh thảo luận xong, liền chuyển cho trợ lý Lưu 50 vạn, nhờ cậu chuyển cho Khương Tân Tân, đồng thời biểu thị, biết Chu phu nhân không quan tâm những số tiền này, nhưng đây lại là tâm ý của bọn họ, nếu như cô không nhận, về sau bọn họ làm sao có mặt mũi để gặp cô.
Trợ lý Lưu lập tức gọi điện thoại với Khương Tân Tân, nói hết về chuyện chuyển khoản cho Khương Tân Tân nghe, Khương Tân Tân đứng xuống mặt đất, trên mặt đầy dáng vẻ tươi cười, rồi thở dài một hơi "Bọn họ quá khách khí với tôi rồi."
Trợ lý Lưu ở đầu điện thoại bên kia nghe thấy vậy liền vội vàng nói "Không phải như vậy, bọn họ đều là người rất tốt, phu nhân ngài không qua lại thân thiết nhiều với bọn họ nên không biết, chỉ là, ai cũng đều không nguyện ý nợ ân tình."
Ngữ khí Khương Tân Tân hết sức "Thất lạc" nói "Vậy được rồi. . ."
"Phu nhân, tiền tôi đã chuyển vào thẻ của ngài rồi." Trợ lý Lưu lại an ủi một câu "Mọi người đều biết tâm ý của ngài, các vị phụ huynh khác đã nói với tôi họ rất cảm tạ ngài."
Đúng lúc này, điện thoại Khương Tân Tân rung lên một tiếng.
Cô nhìn điện thoại, quả nhiên là tin nhắn ngân hàng.
Tận 50 vạn ô ô ô! !
Mặt mày cô hớn hở "Thật sao? Vậy thì tốt rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Khương Tân Tân hận không thể xoay vòng tại chỗ, rồi nhảy một đoạn vũ đạo chúc mừng mình nhận được 50 vạn.
Trong thẻ của cô bây giờ là 70 vạn đã nhiều hơn rồi.
Nhưng kiếm tiền từ các vị phụ huynh này không phải dễ, sau khi bắt đầu học kỳ mới, thì mỗi ngày cô đều phải đến trường học, đã cầm tiền thì phải làm tốt công việc này, để đến học kỳ tiếp theo các vị phụ huynh đều muốn bỏ phiếu cho cô tiếp, rồi cô lại có 50 vạn nữa.
Lúc Khương Tân Tân ở trong phòng ngâm nga hát.
Thì Chu Diễn với Chu Minh Phong đã trở về đến nhà, Chu Diễn trực tiếp trở về phòng mình rồi khóa cửa lại, còn Chu Minh Phong thì đi đến hai tầng, anh ở trong thư phòng làm việc một lúc lâu rồi mới chuẩn bị quần áo để đi tắm, nhưng lại phát hiện bên trong phòng trống không, trong tủ không có quần áo của anh. . . Đúng lúc này, Dương quản gia đi vào, thấy Chu Minh Phong ở trong phòng, thì sửng sốt, rồi vội vàng giải thích "Tiên sinh, phu nhân bảo chúng tôi để vali của ngài ở phòng ngủ tầng 3."
Từ trước đến giờ trên mặt Chu Minh Phong vẫn luôn bình tĩnh, nhưng giờ khắc này, trên mặt anh đã xuất hiện vẻ ngạc nhiên.
Dương quản gia đã làm ở đây rất nhiều năm, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy tiên sinh nhà mình lộ ra biểu cảm đó, ông cho rằng mình làm sai, lúc muốn xin lỗi, thì thấy tiên sinh đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của ông.
"Tiên sinh " Dương quản gia do dự mở miệng "Ngài có cần tôi chuyển vali của ngài xuống đây không?"
Một lúc lâu sau, Chu Minh Phong lắc đầu.
Chuyện này càng ngày càng có ý tứ khác.
—————
Lúc ăn cơm trưa, trên bàn cơm có ba người, Chu Minh Phong không có nói chuyện với Chu Diễn, còn Khương Tân Tân thì không giống như vậy, có thể là do trong túi có 50 vạn, nên tâm tình rất tốt, cô ăn tận hai bát cơm, căn bản không có để ý hai cha con nhà này có nói chuyện phiếm hay không, hay là bầu không khí có quái dị không.
Khương Tân Tân đã hẹn với công nhân, buổi trưa ngày hôm nay sẽ bắt đầu trang trí đơn giản, chỉ cần một lần thay đổi tường và sàn là được, vật liệu tường và sàn, thì hôm qua Khương Tân Tân đã chọn vật liệu tốt nhất. Trước khi cô xuyên sách, cô cũng có kinh nghiệm trang trí, để cho an toàn, cô quyết định buổi chiều sẽ đi xem, sau khi ăn cơm trưa xong, cô về phòng nhưng không bao lâu thì Chu Minh Phong cũng vào, không có cách nào khác nên anh phải vào đây, vali của anh giữa đường bị chặn đến đây, mặt khác anh rất hiếu kỳ, Khương Tân Tân muốn làm cái gì.
Cuối cùng thì hôm nay anh cũng có thời gian để quan tâm đến sinh hoạt của con trai, có thể là Khương Tân Tân còn có chuyện quan trọng, nên không rảnh cùng anh quanh co uyển chuyển, hay các loại thăm dò, lúc anh vừa tiến vào, thì cô đã mở miệng trước "Buổi chiều hôm nay anh không đến công ty sao? Vậy anh nên nghỉ ngơi tốt, tôi muốn đến xem cửa hàng, trước đó tôi đã nói với anh về chuyện cửa hàng, hôm nay mới bắt đầu sửa chữa, tôi không yên tâm, nên muốn đi đến đó quan sát."
Chu Minh Phong gật đầu.
Khương Tân Tân đi đến chỗ cửa sổ, rồi kéo màn vào, trong phòng đã tối đi nhiều "Còn có một việc, tôi muốn nói với anh một tiếng, hôm nay hội phụ huynh đã để tôi à hội trưởng."
Giọng nói của cô ảo não, rồi do có khoảng cách, lại thêm tia sáng hơi tối, nên anh nhìn không rõ vẻ mặt của cô, chỉ nghe được giọng cô "Các vị phụ huynh muốn trả phí cho tôi, tôi không muốn nhận, nhưng bọn họ cứ nhất định trả tiền cho tôi, họ còn liên hệ với trợ lý Lưu, rồi trợ lý Lưu lại chuyển cho tôi. . . Thật sự là tôi không muốn nhận số tiền này, nhưng mọi người lại hết lần này tới lần khác muốn tôi nhân, tôi cũng không biết nên làm như thế nào, anh nói xem, tôi có nên trả lại số tiền này không?"
Vì để che giấu chính mình, cô còn bổ sung một câu "Nếu như tôi biết có một màn như thế, thì tôi đã không đáp ứng mọi người rồi."
Thanh âm Khương Tân Tân tương đối thanh thúy, nghe rất êm tai, từ ngữ rõ ràng, nói không nhanh cũng không chậm, rất vừa vặn.
Chu Minh Phong nghe cô nói như vậy, dù anh không thấy rõ ánh mắt của cô, nhưng cũng có thể từ ngữ điệu mà hình dung ra cảm xúc của cô.
Bộ dạng này của cô, không có giống với trước đó.
Trước đó là bộ dạng gì a.
Nếu tính toán, thì anh đã biết cô được ba tháng, lời nói cả ba tháng này gộp lại, cũng không bằng lời nói của cô cả ngày hôm nay.
Đúng vậy, hiện tại cô nói hơi nhiều, tựa hồ rất thích biểu đạt, cũng không keo kiệt mà biểu đạt, vừa nhìn thì đã biết là một người hoạt bát.
Khương Tân Tân thấy Chu Minh Phong không nói lời nào, nên có chút hối hận, tại sao cô phải vẽ vời nói thêm với anh về chuyện này chứ.
Nếu bây giờ anh bảo cô không cần nhận tiền, vậy mấy việc kia không phải là cô bận rộn toi công rồi?
Có lẽ là mấy tháng làm việc không công. . .
Cô đây là tự bê đá đập vào chân mình!
Thời điểm Khương Tân Tân xoắn xuýt, thì Chu Minh Phong mở miệng, thanh tuyến của anh vẫn bình ổn như trước "Nếu đã nhận thì nhận đi."
Khương Tân Tân ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Cũng không phải số tiền lớn."
Khương Tân Tân "..."
Tốt a, cô đúng là một người nhỏ bé, coi 50 vạn là một số tiền lớn, trong lòng của lão đại có lẽ 50 vạn này tương đương với 50 tệ, nhận của người ta được 50 tệ, nếu như không nhận, thì cũng không cần phải ảo não.
"Vậy được rồi." Khương Tân Tân cúi đầu, trong nội tâm tràn đầy sự vui mừng.
Cô có thể tưởng tượng ra tương lai của mình, cô chỉ cần cố gắng tương lai cô sẽ có bao nhiêu vinh quang a!
Hiện tại nghèo thì không có sao hết đây là sau khi mới xuyên sách đến, về sau cô sẽ có xe, nhà, tiền, đàn ông. . . Khụ khụ, đàn ông thì quên đi, ba cái trước thì cô nhất định sẽ có được.
"Cái kia " Khương Tân Tân dừng lại một chút, ngữ khí nhẹ nhàng nói "Tôi đến cửa hàng đây a, anh nên ngủ một giấc thật tốt, ga giường cùng vỏ chăn đều đã được đổi mới rồi, tôi còn có thêm huân hương nữa."
Thần sắc Chu Minh Phong ảm đạm không rõ, ừ một tiếng.
—————
Sau khi Khương Tân Tân ra cửa, rất hưng phấn mà chạy về phía cửa hàng nhỏ ở ngoài khu biệt thự.
Lần cuối cửa hàng này cho thuê là vào mấy năm trước, hai ngày này cô luôn chạy đến đây, sau khi nơi này được quét dọn và vệ sinh, thì hiện tại đã rực rỡ hẳn lên.
Dù sao cũng là cửa hàng tiện lợi, nên không cần trang trí xa hoa, bức tường là trang trí đơn giản nhất, sau khi công nhân bắt đầu làm việc, thì Khương Tân Tân ngồi ở một bên, ngồi nhìn hàng cây xanh um xùm ở đối diện, trong nội tâm của cô bây giờ đầy suy nghĩ về tương lai.
Tân Tân a Tân Tân, cô nhất định phải sống thật tốt, sống rất tốt.