Trẫm và Chử Quý phi ôn chuyện rất lâu.
Lúc rời đi trẫm ngẫm nghĩ cẩn thận.
Trò chuyện lâu thế mà trẫm chẳng hỏi được câu gì muốn hỏi.
Còn Chử Quý phi đã nói hết những điều muốn nói với trẫm rồi.
Giao tiếp với người có IQ cao lòng dạ quanh co lại thạo cách ăn nói mệt mỏi quá.
Bất cẩn chút thôi là bị người ta dắt mũi giẫm đạp rồi.
Trẫm đi tới cửa thì hơi do dự.
Không hoàn thành nhiệm vụ, lúc về biết ăn nói với Tông Chính Tự Khanh thế nào đây.
Trước kia trẫm luôn sầu não mình làm không tốt không biết phải ăn nói thế nào với sếp.
Bây giờ rốt cuộc trẫm đã thành sếp sòng to nhất.
Vậy mà vẫn không thể phủi tay nằm mát ăn bát vàng.
Trẫm sầu não đứng ở cửa nhà giam.
Lát nữa phải làm sao mới lèo lái qua được chuyện này nhỉ?
Chử Quý phi ở trong cung đã lâu, là vợ chồng bao năm với trẫm, trẫm tin vào tình cảm mà chị ta dành cho trẫm.
Nếu hai thái giám ăn thử đã phát độc chết queo không đối chứng được nữa, không thể chứng minh Chử Quý phi là người hạ độc, vậy thì cứ cho qua việc này đi.
Trẫm nói vậy Tông Chính Tự Khanh có chấp nhận không nhỉ?
Dù sao trẫm là hôn quân, vì sủng ái phi tần nên trẫm một tay che trời bịt miệng xóa post một điều nhịn chín điều lành.
Điều này rất hợp logic.
Tuy rằng thiết lập nhân vật hồng nhan họa thủy yêu cơ họa quốc hơi bị khác xa với hình tượng của Chử Quý phi.
Trẫm đang suy nghĩ cân nhắc, thì loáng thoáng nghe thấy hình như có người gọi trẫm.
Bệ ha, bệ ha, oen uổn quá.
Giọng khàn khàn thều thào, còn hơi phù lưỡi.
Trẫm lần theo giọng nói, hóa ra là Chu thị bị nhốt trong nhà giam nữ, cách Chử Quý phi rất xa.
Chu thị là kẻ không có chính kiến, cũng chưa trải qua chuyện lớn gì ở đời.
Tuy là mẹ đẻ của Hoàng tử, nhưng cô ta rất mờ nhạt, luôn nghe theo lệnh Chử Quý phi.
Vì Chử Quý phi đã cứu cô ta, nên cô ta thề trung thành tới chết với chị ta.
Tông Chính Tự không cạy nổi miệng Chử Quý phi, nên chuyển qua thẩm vấn cô ta, tách hai người ra thật xa phòng ngừa họ thông đồng lời khai với nhau.
Chu thị sợ mình không chống đỡ được những câu hỏi lúc thẩm vấn, bất cẩn làm chứng bất lợi cho Chử Quý phi, nên đã dũng cảm kiên quyết cắn lưỡi mình.
Bây giờ cô ta vẫn chưa khỏi hẳn, không uốn lưỡi được, nói lúng ba lúng búng.
Trẫm đi đến trước phòng giam của Chu thị.
Cách cửa nhà lao, Chu thị quỳ sụp xuống trước mặt trẫm, khóc lóc nói: “Bệ ha min zét, quý xi khum cố ý phạn thượn đou ạ…”
Trẫm phải ngẫm nghĩ cẩn thận mấy lần mới hiểu được cô ta đang nói gì.
Thảo nào đến Tông Chính Tự còn bỏ cuộc không thẩm vấn cô ta nữa.
Để không tra tấn mắt với lưỡi của mọi người, phần dưới trẫm không trích thẳng nguyên văn lời cô ta nữa, trẫm phiên dịch rồi thuật lại nhé.
Chu thị vừa nói vừa khoa tay múa chân, đại để kể lại một câu chuyện ly kì như vầy.
Chuyện kể là bảy năm trước, Chu thị thân phận hèn mọn bị cưỡиɠ ɧϊếp rồi có thai, may mà được Chử Quý phi thương hại cứu giúp, sinh ra một bé trai trong Lãnh cung.
Ban đầu Chử Quý phi hoàn toàn không có ý định để đứa bé giả làm hậu duệ hoàng thất.
Chử Quý phi lo đứa bé sinh ra trong Dịch đình, bị ghi vào hàng người ở, sau này sẽ bị thiến, phải làm quan hoạn.
Vì thế chị ta vận dụng những mỗi quan hệ của mình, liên lạc với bạn bè người thân ngoài cung, định đưa đứa bé ra khỏi cung cho một hộ nghèo nuôi nấng.
Đêm trước khi tiễn nó đi, Chử Quý phi đang viết thư trên bàn, Chu thị ôm con đứng nhìn bên cạnh.
Bỗng nhiên có kẻ tới báo tin, Chử Quý phi buông giấy bút, Chu thị buông con nhỏ, cùng ra ngoài nghênh đón bàn bạc.
Họ bàn bạc xong vào phòng thì thấy tờ giấy trắng bên cạnh đứa trẻ có thêm mấy hàng chữ xiêu vẹo.
Giấy ghi: Người này là sao Tử Vi hạ phàm, thân mang mệnh trời, sau này phú quý không bút nào tả xiết, không thể lưu lạc thành kẻ đầu đường xó chợ được.
(Sao Tử Vi mang ngũ hành thổ, là Đế Tinh, Đế Vương, là sao của Bậc quân vương, vì sao đứng đầu trong khoa tử vi.)
Tinh Quân đúng ra phải đầu thai thành hậu duệ quý tộc, nhưng vận mệnh xui xẻo nhầm lẫn, đầu thai muộn một tháng, lỡ mất huyết mạch hoàng đế.
Chử Quý phi là người được trời chọn, đáng lý nên gánh vác trọng trách nuôi dạy phò tá sao Tử Vi. Nếu tùy tiện tiễn Tinh Quân đi, làm trái ý trời, ắt sẽ bị trời phạt.
Lúc ấy cửa sổ phòng đóng chặt, chỉ có mình đứa trẻ ở bên trong, cho nên đây chắc chắn là thần tiên hiển linh.
Chử Quý phi cân nhắc một đêm, cuối cùng quyết định giữ đứa bé lại, nuôi nấng nó trưởng thành, cũng làm theo lời tiên nhân chỉ, bóp méo sinh nhật của Tinh Quân.
Trẫm nghe xong, mặt rồng giận dữ!
Tên da^ʍ tặc Sở Khanh khốn nạn chó má ở đâu ra, to gan lớn mật, còn dám cưỡиɠ ɧϊếp cung nhân trong hậu cung của trẫm!
Có còn vương pháp nữa không!
Để trẫm bắt được, trẫm phải đánh gãy cái chân chó của mi!
Chu thị khϊếp sợ trước cơn giận của trẫm, cô ta ngẩng đầu nhìn trẫm, giọt lệ còn vương bên khóe mắt.
Ẹc, hình như điều mấu chốt Chu thị muốn nói không phải là tên da^ʍ tặc Sở Khanh khốn nạn chó má kia.
Hơn nữa chuyện mà tên da^ʍ tặc Sở Khanh khốn nạn chó má kia đã làm.
Hình như trước đấy một tháng trẫm cũng làm rồi.
Trẫm chột dạ khụ một tiếng: “Nàng nói tiếp đi.”
Sau đấy Chu thị nói Quý phi vốn nửa tin nửa ngờ, nhưng sau này lại thấy đứa trẻ cực kì thông minh. Từ khi nằm trong tã lót, đôi mắt nó đã như biết nói, một tuổi nói được, hai tuổi biết đọc, ba tuổi đã có thể đọc ngược Tam Tự Kinh, lời nói cử chỉ như người lớn, chắc chắn không phải đứa trẻ bình thường. Dần dà, chị ta cũng chắc dạ, quyết tâm bồi dưỡng thằng bé.
Khi trẫm và Tể tướng tìm tới Lãnh cung, thì càng chứng thực lời tiên nhân nói là đúng.
Chuyện này chỉ có hai người là Chử Quý phi và Chu thị biết.
Hiện giờ sự việc đã bại lộ, Quý phi im bặt không đề cập đến chuyện này, xin hứng hết tội trạng về mình.
Chu thị báo chuyện này cho quan viên của Tông Chính Tự để kêu oan cho Quý phi, nhưng họ không hề tin cô ta. Tới đường cùng, cô ta đành phải nhờ trẫm giúp đỡ.
Câu chuyện vớ vẩn như thế, người của Tông Chính Tự không tin cũng chẳng oan!
Người bình thường chả ai tin đâu ok!
Chẳng lẽ không phải Chử Quý phi thấy vụ này vớ vẩn quá, nói ra mình sẽ bị tưởng là kẻ thần kinh, lại chuốc vạ vào người, nên mới không nói ra sao?
Nhưng thôi.
Lần này gái tìm đúng người rồi đấy.
Trẫm.
Không phải người bình thường đâu.
Mới mấy tháng tuổi đã có tờ giấy mang nét chữ nguệch ngoạc gì chứ.
Tiên đoán tương lai sẽ trở nên nổi bật làm sao cơ.
Thần đồng thông minh hơn người giỏi giang trước tuổi đọc một lần là nhớ cái nỗi gì.
Trẻ con mà cực kì chín chắn vô cùng hiểu chuyện giống hệt người lớn nữa cơ đấy.
Trong mắt một kẻ đã đọc 300 quyển tiểu thuyết xuyên không trùng sinh như trẫm.
Kịch bản, tất cả đều là kịch bản hết.
Trẫm trấn an Chu thị, tỏ vẻ nhất định sẽ suy nghĩ thận trọng về manh mối mà cô ta cung cấp.
Trẫm không quay lại đối chất với Chử Quý phi.
Trẫm quyết định đi gặp Hoàng tử trước.
Hoàng tử cũng bị bắt vào Tông Chính Tự.
Chính là ở nhà giam nam, ra cửa quẹo trái đi xéo 50 mét về phía đối diện.
Tuy rằng nhà lao cho phái nam chỉ cách cửa ra 50m.
Nhưng trẫm không gặp được Hoàng tử ngay.
Trẫm vừa ra khỏi cửa đã bị người ta chặn lại.
Cao tổng quản tới bẩm báo, nói Vận Vương có việc gấp xin cầu kiến, đang chờ ngoài cửa Tông Chính Tự.
Vận Vương?
Trẫm lục lọi kho tàng ký ức trong não mình một lát thì mới nhớ ra.
Vận Vương là thằng em họ nội ruột thịt của trẫm, nhỏ hơn trẫm hai tuổi.
Coi như là một đứa con cháu tông thất có quan hệ huyết thống gần với trẫm.
Cũng là kẻ giống trẫm nhất trong dòng tộc.
Trẫm lăng nhăng ngu ngốc IQ lùn.
Vậy thì Vận Vương phải là bản update của trẫm.
Tuy rằng trẫm lăng nhăng ngu ngốc IQ lùn, nhưng chí ít trẫm còn biết ý, chỉ sống chó với vợ mình thôi.
Hơn nữa trẫm còn biết mình biết ta, sẵn lòng nghe ý kiến các đại thần.
Vận Vương ấy à, không biết hắn lấy lòng tự tin mù quáng ở đâu ra, tự xưng là tài tử phong lưu, thích đi vẽ vời đề thơ khắp nơi, còn không cho phép người khác chê hắn viết dở.
Đã là tài tử phong lưu thì không tránh được việc sống khá chó má trong lĩnh vực tình yêu nam nữ.
Hắn chẳng những khốn nạn với vợ mình, mà còn có một sở thích quái đản rợn người, đấy là mê vợ nhà người ta.
Mấy năm trước có vài đại thần nhiều tham vọng thấy mãi mà trẫm chưa sinh được con trai, bèn lén lút lập mưu đôn Vận Vương lên làm kẻ nối ngôi.
Mấy người kết bè kết đảng quay xung quanh Vận Vương.
Còn chưa nên cơm cháo gì, liên minh đã tan rã từ nội bộ.
Bởi vì Vận Vương tòm tem với vợ của một ông trong hội.
Vận Vương thân là người lãnh đạo mà họ nguyện trung thành ủng hộ, tòm tem thì tòm tem thôi.
Nhưng hắn ta còn không tòm tem công khai, mà phải tòm tem lén lút.
Ông bị cắm sừng tưởng vợ mình hú hí với trai lạ, bèn mai phục bắt gian, nhân lúc tối lửa tắt đèn ấn thằng kia xuống tẩm quất một trận túi bụi.
Đánh xong đốt đèn thì thấy, thôi xong.
Vận Vương đã gãy một chân vì vụ nhầm nhọt sang trồng trọt này.
Người xưa chú trọng bậc vua chúa phải có dáng vóc hình tượng đẹp đẽ, không thể tàn tật.
Vận Vương gãy mất một chân, tất nhiên không thích hợp làm người nối ngôi nữa.
Vả lại dòng thứ lãnh đạo hở ra là lăng nhăng với vợ cấp dưới thế này, ai thấy hắn còn chẳng chạy vội.
Từ đây Vận Vương hoàn toàn thất thế, gãy chân cũng thôi, còn đóng cửa không ra ngoài. Nhắc mới nhớ, lâu rồi trẫm cũng chưa gặp hắn.
Cho nên khi chọn người nối ngôi, Thái Hậu thà chọn Hoàng thúc có huyết thống xa với trẫm, hơn lứa trẫm, chứ không để ý đến Vận Vương.
À đúng rồi, Vận Vương cũng giống trẫm, hồi trẻ lăng nhăng háo sắc nên hỏng mất chỗ kia, chỉ có một đứa con gái tám tuổi, không có con trai.
Trẫm nhớ lại đống chuyện cũ này.
Hơn nữa bây giờ đương là thời điểm nhạy cảm.
Vận Vương đột nhiên kéo cái chân gãy tới cầu kiến khẩn cấp.
Giác quan thứ sáu của trẫm nói với trẫm, chuyện này không hay ho rồi.
Quả nhiên, vừa gặp nhau Vận Vương đã quỳ xuống trước mặt trẫm.
Đầu tiên Vận Vương bày tỏ lòng trung thành, nói mấy năm nay mình ru rú trong nhà an phận thủ thường, tuyệt đối ủng hộ sự lãnh đạo của trẫm, không hề có lòng riêng.
Nhưng trước đó không lâu bỗng nhiên có kẻ tìm tới hắn, nói con hắn sắp trở thành hoàng đế, mưu toan mượn sức hắn cùng gầy dựng cơ đồ.
Vận Vương sợ tới mức chảy ba lít mồ hôi, muốn tố giác báo cáo lên trên, nhưng lại sợ trẫm trách tội hồi đấy hắn say rượu đùa giỡn cung nữ, cắm sừng lên đầu trẫm.
Mấy nay nghe nói trong cung xảy ra sự cố lớn, thân thế của Hoàng tử đã bị vạch trần, trẫm trúng độc suýt băng hà, Tông Chính Tự tham gia điều tra.
Vận Vương đứng ngồi không yên, cảm thấy tội này lớn quá mình gánh vác không nổi, bởi vậy chủ động tới tự thú với trẫm, tranh thủ thẳng thắn được khoan từ, lấy công chuộc tội.
Chậc chậc.
Hóa ra tên da^ʍ tặc Sở Khanh khốn nạn chó má kia chính là chú em à.
Trẫm nhìn lướt qua cái chân gãy khập khiễng của hắn.
Thiện ác có quả báo, đạo trời luôn luân hồi.
Không tin ngẩng đầu mà xem, trời xanh có tha ai bao giờ!
Không cần trẫm động thủ, đã có người đập gãy cái chân chó của hắn trước mấy năm.
Vận Vương thấy thái độ của trẫm không thân thiện lắm thì càng rén hơn.
Vận Vương chủ động sán lại gần, tích cực báo cáo tranh thủ lập công: “Bệ hạ, thần đệ biết kẻ dụng tâm hiểm ác mưu đồ gây rối là ai ạ. Kẻ tới tìm thần đệ chính là Chu thiếu khanh của Vệ Úy Tự, em trai cùng tộc của Chu Thục Phi, nên việc này chắc chắn có liên quan đến Thục phi! Chử Quý phi nhất định cũng bị Thục phi hãm hại đổ oan đấy ạ!”
Chuyện này nói cho chúng ta biết.
Nếu bạn là một người xấu xa thâm trầm có tham vọng.
Đang chuẩn bị thực hiện một âm mưu siêu to khổng lồ.
Thì nhất định phải lựa chọn đồng đội của bạn cho cẩn thận.
[HẾT CHƯƠNG 40]