Xuyên Qua Thành Nam Sủng Của Bạo Quân

Chương 9: Phiền não​

Editor: Mặn

Lúc Ôn Trì trở lại Trúc Địch Uyển, Nhược Phương và Nhược Đào bận rộn cả buổi chiều rốt cuộc cũng làm ra một cái bánh khá giống với bánh kem trái cây ở hiện đại.

Cho dù nhìn qua hình thức bên ngoài vẫn hơi xâu xấu, nhưng mà đây là cổ đại, công cụ và nguyên liệu đều không được đầy đủ như ở hiện đại, có thể làm ra thành phẩm như vậy đã rất lợi hại rồi.

"Ôn công tử!" Trên mặt hai tiểu cô nương vẫn còn dính ít bột mì màu trắng, nhưng các nàng vô cùng vui vẻ, giống hệt hai chú chim nhỏ líu ríu không ngừng: "Người nếm thử xem mùi vị thế nào."

Ôn Trì đưa tay nhận lấy cái muỗng nhỏ Bình An dâng lên, ăn một ngụm bánh kem, nói: "Lần sau cho thêm nhiều đường một chút."

Nhược Đào nhíu nhíu mày: "Nhưng mà Ôn công tử.. Cái bánh kem này đã ngọt lắm rồi."

Ôn Trì nói: "Cứ thêm đi, không sao hết."

Nghe vậy, Nhược Phương và Nhược Đào liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không nhiều lời nữa.

Sau khi ăn cơm chiều xong, Ôn Trì cảm thấy vô cùng buồn ngủ.

Không biết tại sao, rõ ràng hắn chỉ ở trong thư phòng của Thái Tử giả làm người tàn hình hai canh giờ, nhưng so với mấy ngày trước vội vàng chuẩn bị nguyên liệu làm bánh kem còn mệt mỏi hơn, vừa mới nằm xuống không bao lâu, liền nặng nề chìm vào mộng đẹp.

Hôm sau.

Lại là một ngày bận rộn với sự nghiệp làm bánh kem.

Ôn Trì còn tưởng rằng sau sự kiện xấu hổ ngày hôm qua, Thái Tử sẽ không tiếp tục gọi hắn đến thư phòng nữa.

Đáng tiếc sự thật chứng minh, ngày hôm qua người cảm thấy xấu hổ chỉ có mình hắn, còn tên Thái Tử kia căn bản là dửng dưng như không, chả chút ảnh hưởng luôn á!

Khi nhìn thấy Chu công công đang đứng chờ trong viện tử, Ôn Trì phát ngốc một giây đồng hồ, sau đó cụp đuôi nhận mệnh, không tình nguyện đi theo ông ta đến thư phòng.

Trúc Địch Uyển cách chủ điện của Thái Tử một khoảng khá xa, đi bộ thôi cũng rất là tốn thời gian luôn đấy. Ôn Trì cũng muốn ngồi trên nhuyễn kiệu* an tâm thoải mái được người ta nâng đi, nhưng mà, đó là đãi ngộ của đám phi tần hậu cung được sủng ái, còn Ôn Trì ư? Hắn chỉ là một tên nam thϊếp vừa đáng thương lại hèn mọn mà thôi..

*Nhuyễn kiệu: Kiệu mềm.

Ôn Trì đi lâu đến mức chân có chút đau, nhưng hắn cũng không dám dừng lại giây phút nào, hắn âm thầm thở dài một hơi, vô cùng nhớ nhung những tháng ngày cosplay cá mặn thoải mái lại tự tại ở Trúc Địch Uyển.

Đúng lúc này, hắn thoáng nhìn thấy đối diện có vài bóng người đang đi tới.

Không đợi hắn nhìn kỹ người tới là ai, Chu công công dẫn đường phía trước bỗng nhiên dừng lại, ông ta hơi khom người, dùng giọng nói eo éo chói tai lên tiếng thỉnh an: "Nô tài ra mắt Nguyệt công tử."

Người được gọi là Nguyệt công tử âm dương quái khí nói: "À, Chu công công, các ngươi đang định đi đâu đấy?"

Chu công công cười mà không đáp, vẫy vẫy phất trần trong tay: "Hôm nay ánh mặt trời gay gắt, nắng nóng độc hại, ở bên ngoài lâu quá sẽ tổn thương da, Nguyệt công tử vẫn nên sớm trở về viện tử của ngươi nghỉ ngơi đi."

Chu công công đã lên tiếng đuổi khéo rồi, Nguyệt công tử kia cũng không thể mặt dày mày dạn bám theo hỏi thăm tin tức được, chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện nói: "Nguyệt Quế đa tạ ý tốt của Chu công công."

Nguyệt Quế?

Ôn Trì sửng sốt.

Khó trách hắn cảm thấy thân ảnh và giọng nói của người kia khá quen thuộc, thì ra là vị Nguyệt Quế công tử mà hắn đã gặp ở trong đình ngày đó, cũng là đệ đệ của Nguyệt Thiện vừa chết hôm trước.

Nhớ tới Nguyệt Thiện, trước mặt Ôn Trì lại xuất hiện cảnh tượng đáng sợ kia, thiếu nữ ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt, đôi mắt nàng ta trừng to tràn đầy oán hận.

Mặc dù hắn biết Nguyệt Thiện âm mưu ám sát Thái tử nên mới bị gϊếŧ, nhưng mà nếu nhìn nhận vấn đề này ở một góc độ khác, thì sau khi Nguyệt Thiện cùng hắn rời khỏi đình hóng gió liền bị người ta gϊếŧ chết, nói không chừng đám người kia sẽ đem cái chết của Nguyệt Thiện đổ hết lên đầu hắn.

Nghĩ đến đây, Ôn Trì lập tức cúi thấp đầu xuống, chỉ hận không thể dùng quần áo che khuất gương mặt mình.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Nguyệt Quế từ xa nhìn thấy một thân ảnh đi theo phía sau Chu công công, hắn ta vốn dĩ tò mò cho nên mới đến đây xem sao, lúc này đã đến đây, hắn đương nhiên không buông tha cơ hội có thể nhìn thấy mặt thật của đối phương.

Nguyệt Quế thừa dịp khoảng cách giữa hai người không quá xa, khóe mắt trộm liếc qua một phát.

Ngay sau đó, vẻ mặt vốn dĩ vẫn bình tĩnh của hắn ta đột nhiên trở nên vặn vẹo.

"Là ngươi!" Nguyệt Quế liếc mắt một cái liền nhận ra Ôn Trì, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng thanh nhã nháy mắt tràn đầy khϊếp sợ, hắn ta chỉ vào Ôn Trì, "Hóa ra là ngươi!"

Trong lòng Ôn Trì biết rõ lần này trốn cũng không thoát, đành phải ngẩng đầu lên đối diện với hắn ta.

Hôm nay Nguyệt Quế mặc một thân y phục màu đỏ tía, màu sắc tuy hơi sặc sỡ nhưng lại rất phù hợp với gương mặt yêu diễm kia của hắn ta, chẳng những không khiến người ta cảm thấy diễm tục, ngược lại còn có chút phong tình quyến rũ của dị vực.

Ôn Trì đã gặp qua rất nhiều nam nhân, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhân đẹp đến mức yêu dị như thế.

Điều duy nhất không hoàn hảo trên người nam nhân kia chính là..

Vẻ mặt của hắn ta hơi dữ tợn, dáng vẻ có chút dọa người, đôi mắt tràn ngập lệ khí mang theo sự thù địch nhìn chằm chằm vào Ôn Trì, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới ăn tươi nuốt sống hắn.

Ngoài mặt Ôn Trì vẫn bất động thanh sắc, nhưng thực tế hắn đang âm thầm nhích lại gần Chu công công, núp sau lưng ông ta.

Chu công công cảm nhận được động tác của Ôn Trì, lập tức giơ lên phất trần trong tay, kiêu căng ngạo mạn chắn trước mặt Ôn Trì, trầm giọng nói: "Nguyệt công tử còn có chuyện gì sao?"

Nguyệt Quế phát hiện Chu công công có ý ra mặt cho Ôn Trì, sắc mặt hắn ta lập tức tối sầm lại.

Hắn ta chậm rãi thu liễm hận ý trong mắt, rũ mi, cắn răng nói: "Không có việc gì."

Chu công công nói: "Vậy Nguyệt công tử đi thong thả."

Vẻ mặt Nguyệt Quế khó lường, ý vị thâm trường liếc nhìn Ôn Trì một cái, xoay người rời đi, hai tiểu cung nữ phụ trách hầu hạ hắn ta cũng vội vàng hành lễ với Chu công công, sau đó gấp gáp đuổi theo Nguyệt Quế.

Ôn Trì nhìn theo thân ảnh dần dần đi xa kia, tảng đá đè nặng trong lòng hắn rốt cuộc chậm rãi hạ xuống.

Lại đi tiếp một đoạn đường nữa, đoàn người rốt cuộc cũng đi đến trước cửa thư phòng của Thái Tử.

Ôn Trì lại lần nữa cúi thấp đầu, giống như một con rối gỗ bị giật dây, máy móc đi theo sau lưng Chu công công.

Sau khi vào thư phòng, Ôn Trì phát hiện bên trong không chỉ có Thời Diệp và đám cung nữ thái giám hầu hạ, mà còn có thêm ba người mặc quan phục đang đứng trước án thư, hình như đang báo cáo chuyện gì đó với Thái Tử.

Mà Thái Tử Thời Diệp thân là đại boss phản diện lớn nhất của nguyên tác vẫn thảnh thơi ngồi tựa lưng trên xe lăn, vẫn bày ra dáng vẻ "bố đây mặc kệ sự đời" giống hệt hôm qua, y khép hờ hai mắt, đầu cúi xuống, không biết đang nghe cấp dưới báo cáo hay đang ngủ gật.

Đám quan viên nơm nớp lo sợ khom lưng đứng đó, âm thầm liếc nhau vài lần.

Đối với tình hình trước mắt, bọn họ cũng không dám nói gì, tất cả đều sợ chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng sẽ bị Thái Tử bắt lấy khai đao. Ôn Trì đến không thể nghi ngờ đã phá vỡ bầu không khí đang trầm trọng kia, giọng nói thận trọng của các quan viên đột nhiên im bặt, họ lần lượt xoay người lại, dùng dư quang khóe mắt quan sát Ôn Trì.

Ôn Trì bỗng nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, hắn có chút vô thố, vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Chu công công.

Đáng tiếc Chu công công vừa rồi vẫn còn bảo hộ hắn sau lưng, giờ phút này lại biến thành một người gỗ đủ tiêu chuẩn, hai tay đan vào nhau, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giống như đã hoàn toàn tiến vào trạng thái nhập định.

Ôn Trì lại nhìn về phía Thời Diệp.

Nhưng mà Thời Diệp ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, giống như y căn bản không biết hắn đang ở trong phòng.

Ôn Trì cảm thấy áp lực thật lớn, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, sau khi nghĩ đi nghĩ lại thật nhiều lần, hắn liền bước đến vị trí thường ngày của mình, sau đó đặt mông ngồi xuống dưới ánh mắt không thể tin của mấy vị quan viên.

Mấy viên quan kia đều là những người đã đi theo Thái Tử được vài ba năm, cho dù không được tính là quá lâu, nhưng đối với tính cách của Thái Tử bọn họ cũng rất rõ ràng, đồn đãi bên ngoài không hề sai, Thái Tử chính là một người tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường, xem mạng người như cỏ rác.

Nhưng mà chỉ có những người thường xuyên tiếp xúc với Thời Diệp mới biết được, du͙© vọиɠ chiếm hữu của y vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là đối với đồ vật và địa bàn thuộc sở hữu của y.

Nếu như ngươi không cẩn thận xâm phạm "lãnh thổ" hoặc chạm vào đồ vật của y, vậy chắc chắn rằng ngay cả việc bản thân chết như thế nào chính ngươi cũng không đoán được.

Nhưng, nhưng mà ngay giờ khắc này, lại có một nam nhân ở ngay dưới mí mắt Thái Tử dám ngang nhiên ngồi xuống, quan trọng nhất chính là bản thân Thái Tử cũng chưa nói cái gì, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên kia kìa, như thể đây chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi không đáng bận tâm.

Thái Tử còn chưa mở miệng nói gì, nhưng mấy vị quan viên kia thì đã sợ tới mức mồ hôi lạnh rơi như mưa, thấm ướt cả quan phục.

Bọn họ nghi ngờ đôi mắt của bản thân có vấn đề rồi, đây hoàn toàn không giống với tác phong thường ngày của Thái Tử nha..

Không biết nam nhân trẻ tuổi kia rốt cuộc là đại nhân vật như thế nào nhỉ.

Ôn Trì ngồi một lát, phát hiện ánh mắt của mấy quan viên kia vẫn thường xuyên lia qua bên này, hắn lặng lẽ nhìn cái tên Thái Tử nào đó còn đang nhắm mắt dưỡng thần, lại lặng lẽ nhìn Chu công công đang bày ra vẻ "mọi chuyện không liên quan tới ta" kia, hắn cũng hơi quẫn bách, chỉ có thể căng da đầu mở miệng: "Các vị đại nhân cứ tiếp tục, cứ xem ta như không khí là được.".

Chúng quan viên: "..."

Mồ hôi lạnh trên người bọn họ càng chảy càng nhiều rồi nha.

Chuyện mà bọn họ đề cập chính là đại sự liên quan đến bách tính muôn dân, là cơ mật của quốc gia, ngay cả thái giám cận thân và cung nữ nhị đẳng hầu hạ Thái Tử hằng ngày còn phải lui xuống, cái tên nam nhân kia lấy tự tin ở đâu ra mà bảo bọn họ cứ việc xem hắn là không khí?

Nghĩ như vậy, trong lòng mấy quan viên dâng lên chút tức giận, đồng thời bọn họ cũng không hiểu rốt cuộc thì Thái Tử đang chơi trò gì nữa.

Sau khi suy nghĩ xong, một quan viên trong đó bước ra khỏi hàng, khom lưng cúi đầu, chắp tay thi lễ với Thời Diệp: "Thái Tư điện hạ, thần.."

Lời này còn chưa nói xong, đã bị Thời Diệp nhàn nhạt ngắt ngang: "Hắn nói thế nào thì chính là thế đó."

Giọng nói của quan viên kia đột nhiên im bặt.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, lát sau, không thể không tiếp tục đề tài trước đó.

Sau khi Ôn Trì cẩn thận nghe bọn họ bẩm báo, phát hiện chuyện mà mấy viên quan kia muốn báo cáo chính là những chuyện liên quan tới Tứ hoàng tử Thời Cẩm, ví dụ như, một quan viên nào đó ở Lại Bộ qua lại thân thiết với Thời Cẩm đã lén cấu kết với huyện nha địa phương, thừa dịp nạn châu chấu đang hoành hành ở Tấn Châu để tham ô ngân lượng cứu trợ của triều đình.

Về vấn đề này, ba quan viên ở đây đều có những suy nghĩ khác nhau.

Có người đề nghị trực tiếp đem việc này tâu lại với Hoàng Thượng, để ngài ấy định đoạt; có người lại nói trước hết cứ án binh bất động, rồi tìm cách dụ rắn ra khỏi hang; còn người cuối cùng lại kiến nghị nên âm thầm hành động, nhân cơ hội này nhổ bỏ một phần vây cánh của Tứ hoàng tử.

Sau khi nói đến đây, mấy quan viên cũng không tiếp tục thảo luận về nạn châu chấu ở Tấn Châu nữa, bọn họ mở miệng là Tứ hoàng tử, ngậm miệng cũng là Tứ hoàng tử.

Lúc Ôn Trì nghe tới mấy chữ "nạn châu chấu" thì đôi mày thanh tú của hắn lập tức nhíu chặt lại.

Trong cốt truyện của nguyên tác, vai chính công cũng chính là Tứ hoàng tử Thời Cẩm đã lập được đại công nhờ đại nạn châu chấu lần này, cũng bắt đầu từ lúc này, hoàng đế mới chính thức trọng dụng hắn ta.

Đương nhiên, việc này không thể thiếu sự trợ giúp của Ôn Lương và cái hệ thống rách nát kia.

Ôn Trì vẫn luôn cho rằng nạn châu chấu ở Tấn Châu là tình tiết quan trọng để thúc đẩy cốt truyện của Thời Cẩm và Ôn Lương, lại không ngờ rằng Thái Tử cũng vì chuyện này mà lo nghĩ -- ầy, mà cũng không đúng, chỉ có mấy viên quan giám sát này lo nghĩ mà thôi, còn đương sự là Thái Tử điện hạ anh minh thần võ của chúng ta vẫn một bộ dáng vân đạm phong khinh, đây chính là ví dụ điển hình của câu nói hoàng đế không vội thái giám đã vội đó.

Mấy quan viên vẫn tranh luận không ngừng, cãi đến mức mặt đỏ tai hồng, cũng không đưa ra được ý kiến thống nhất nào.

Khi bầu không khí lại lần nữa rơi vào xấu hổ, rốt cuộc Thái Tử đại gia cũng chịu mở mắt ra, nhưng ánh mắt của y lại chuẩn không cần chỉnh thẳng tắp bắn về phía Ôn Trì đang an tĩnh như gà trong một góc.

Sau đó, y mở miệng: "Ngươi nói thử xem."

"..."

Ôn Trì cảm nhận được ánh mắt chuyên chú của đám quan viên, lúng túng nói, "Thái Tử điện hạ, tiểu nhân ngu dốt, chỉ được đọc qua vài quyển kinh thư, không đủ để bàn luận mấy việc quốc gia đại sự như vậy."

"Vậy sao." Thời Diệp đổi tay chống cằm, nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, "Ngươi nói xem lời nói của ai trong số bọn họ khiến ngươi cảm thấy thuyết phục nhất?"

Ôn Trì: "..."

Mẹ nó, cái tên cẩu Thái Tử này, lại âm mưu đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió!

"Những chủ ý mà chư vị đại nhân đề ra lúc nãy, ta cảm thấy cái nào cũng vô cùng thuyết phục." Ôn Trì cẩn thận trả lời.

"Vậy sao?" Thời Diệp cười nhẹ, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, "Vậy ngươi cho rằng việc này nên giải quyết như thế nào?"

Ánh mắt của chúng quan viên sáng rực lên, chăm chăm nhìn Ôn Trì.

Ôn Trì có cảm giác đầu của mình sắp bị đám người này nhìn tới trọc lóc luôn rồi, trong lòng hắn khổ sở mà hắn không thể nói, châm chước một lát, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi các vị đại nhân đưa ra khá nhiều biện pháp, vậy tiểu nhân xin được mạn phép hỏi một câu, các vị có nghĩ đến chuyện khống chế đại dịch châu chấu này thế nào không?"

Một quan viên không hiểu nói: "Khống chế đại nạn châu chấu lần này là nhiệm vụ của Tứ hoàng tử, tại sao chúng ta phải nghĩ cách làm gì?"

Ôn Trì nói: "Nếu như nan đề này của Tứ hoàng tử do các vị nghĩ ra cách giải quyết, vậy hoàng thượng nhất định sẽ thay đổi cái nhìn đối với chư vị. Về phần mấy vấn đề khác, đều không khó để giải quyết ổn thỏa."

Chúng quan viên: "..."

Vấn đề là bọn họ không có nghĩ ra cách khống chế đại dịch châu châu có được không hả?

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Diệp: Ngươi nghĩ xem nên làm cách nào để giải quyết vấn nạn châu chấu lần này đây.

Ôn Trì: Ta sẽ bắt bọn chúng đem đi rán dầu, Thái Tử ngài có muốn ăn không?

Thời Diệp: ?