Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 24

Editor: hiimeira

Lý Thạch mang theo Lý Giang đi tìm một ít lá non (mặc kệ có hay không), Mộc Lan thì cùng Tô Văn đi nhặt củi, Lý Viện và Tô Đào cũng đi theo sau Mộc Lan thỉnh thoảng nhặt vài nhánh cây.

Hôm nay Tô Văn đặc biệt hưng phấn, đêm qua cậu nghe trộm tỷ tỷ và Lý Thạch biểu ca nói chuyện, tỷ tỷ căn bản không có suy nghĩ muốn bỏ rơi bọn họ.

Hiện giờ trời vẫn còn sớm nên những nạn dân khác chưa muốn dừng lại, cũng may Lý Thạch tìm nơi nghỉ chân cách xa đại lộ.

Bọn nhỏ làm cơm chiều ăn rồi nghỉ ngơi một chút, lúc này mặt trời cũng đã xuống núi, Lý Thạch đứng dậy nói: "Chúng ta có thể đi thêm một hai canh giờ nữa, đến lúc đó tìm nơi có nhiều người để ngủ lại."

Mộc Lan gật đầu, đặt Tô Đào vào gùi cõng.

Lý Thạch đỡ giúp nàng một chút, do dự nói: "Hay là để đệ đệ ta giúp ngươi cõng chút đi."

Mộc Lan lắc đầu.

"Ta khỏe hơn đệ ấy, mau đi thôi, bằng không đến tối không tìm được chỗ ngủ tốt."

Lý Thạch vội vàng bỏ Lý Viện vào gùi đuổi theo.

Lần dừng chân tiếp theo, Mộc Lan đã mệt đến mức gần như không thể duỗi thẳng eo.

Nơi này coi như là bên ngoài phủ thành, thậm chí Mộc Lan còn thấy được tường thành từ xa.

Lúc này bọn họ mới tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Mộc Lan trực tiếp ngã xuống đất, Tô Văn vội vàng đỡ tỷ tỷ sau đó cố sức ôm muội muội ra ngoài.

Lý Thạch giúp nàng lấy gùi xuống.

Tô Đào và Lý Viện nắm tay nhau nói: "Ca ca, tỷ tỷ, bọn ta đi nhặt củi đây." Trong sáu đứa nhỏ chỉ có hai nàng là tinh thần còn tốt.

Lý Thạch và Mộc Lan nào dám để hai đứa đi, nơi này tụ tập rất nhiều nạn dân, ai biết gặp phải loại người gì?

Mộc Lan chỉ túi nước, Tô Đào vội vàng ngoan ngoãn lấy qua giúp Mộc Lan uống nước, Lý Thạch cũng ngồi dưới đất nghỉ một chút rồi đứng dậy nói: "Ta cùng Giang Nhi và A Văn đi, các ngươi chờ ở đây."

Mộc Lan gật đầu, đem Lý Viện và Tô Đào tụ lại bên người, làm như vô tình quan sát bốn phía.

Người chung quanh cũng đang nhìn các nàng, thấy trong gùi bọn nhỏ chỉ có một chăn bông và một cái nồi, còn là sáu đứa nhỏ, đoán trên người hẳn là cũng không có thứ tốt gì cho nên đều dời mắt không thèm để ý.

Nhưng có người đặc biệt chú ý tới các nàng.

Tuy rằng hiện tại Mộc Lan và hai muội muội vừa bẩn vừa gầy, sắc mặt còn vàng như nến, nhưng ánh mắt độc ác của mấy người đó vẫn nhìn ra, nếu bọn nhỏ được chăm sóc tốt khẳng định là một bộ dạng thanh tú, ít nhất cũng không tệ.

Người làm trong nghề này cũng chia thành bang phái, có bốn người đồng thời đi về phía Mộc Lan, ba người trong đó nhìn thấy người cuối cùng bước ra kia thì bất đắc dĩ dừng chân, bang phái thì cũng có lớn nhỏ mà.

Mộc Lan giống như không nhận ra nhưng lại âm thầm điều chỉnh hơi thở một chút.

Bọn họ quá sơ suất, Lý Thạch không nên sớm đi ra ngoài như vậy, nơi này phức tạp hơn lúc đi đường rất nhiều, ít nhất lúc đi đường thì những người đó ít khi xuống tay với bọn họ.

Người nọ đi đến trước mặt Mộc Lan, cười nói: "Tiểu muội muội, phụ thân nương ngươi đâu?"

Mộc Lan giương mắt nhìn gã, không nói.

Người nọ cũng không xấu hổ, tiếp tục cười nói: "Phụ thân nương ngươi đã chết? Mấy ngày nay nhất định đói bụng rồi đúng không? Có muốn được ăn no không?"

Mộc Lan nhìn sắc mặt của gã, khí sắc tuy rằng tốt hơn đám người Mộc Lan một chút nhưng vẫn vàng như nến, xem ra gã cũng không được ăn no.

Mộc Lan im lặng suy nghĩ, muốn tìm cách có thể dọa lui người kia nhưng không được.

Người khác vừa nhìn là biết các nàng mất phụ thân mất nương, làm nghề này toàn là kẻ tinh ranh cho nên không thể lừa được người kia.

Nếu nói mình có quý nhân? Sợ là chết càng nhanh hơn.

Vậy không còn cách nào khác, Mộc Lan thấy có lỗi nhìn gã, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."

"Cái gì?" Người nọ nhất thời nghe không hiểu còn nghĩ mình nghe lầm, ngơ ngác đứng đó.

Mộc Lan lập tức vọt lên tấn công gã, chủy thủ gần như đi vào hết cánh tay gã, nam tử chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng, Tô Đào nhanh chóng dùng cục đá nện chuẩn xác vào hạ bộ nam tử, tay Lý Viện cũng cầm cục đá hung hăng nhét vào trong miệng nam tử, tiếng kêu thảm thiết lập tức bị lấp kín.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn ba đứa nhỏ cộng lại không tới mười sáu tuổi, đồng thời cảm thấy cánh tay, hạ thân và miệng đều đau đớn.

Mộc Lan hung ác nhìn chằm chằm mắt gã, nói: "Bây giờ ngươi đã biết tại sao bọn ta có thể tồn tại đến giờ chưa? Chưa kể bọn ta là yếu nhất! Bọn ta còn có ba người nữa cơ." Âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn để xung quanh nghe được.

Nam tử nghĩ đến ba nam hài ra ngoài nhặt củi, chỉ cảm thấy cả người đều đau đớn.

Mộc Lan đè gã nói: "Ta muốn gϊếŧ ngươi, làm sao bây giờ?"

Nam tử kịch liệt lắc đầu, ánh mắt khẩn cầu nhìn Mộc Lan.

Ánh mắt Mộc Lan liền toát ra bi thương, thì thào nói: "Có thể sống đến lúc này thật không dễ dàng."

Nam tử nghe được nàng nỉ non, hung hăng gật đầu, trong miệng gã có cục đá nên nói không ra tiếng.

Mộc Lan thở dài một tiếng, ánh mắt từ từ kiên định.

"Nhưng ta vẫn muốn gϊếŧ ngươi, nếu không thì ai biết được..."

Người nọ kiên quyết lắc đầu, giống như hứa hẹn gì đó với Mộc Lan.

Mộc Lan ra hiệu cho Lý viện, Lý Viện vội vàng lấy cục đá ra, trong miệng nam tử đều là máu nhưng gã không một chút để ý, nói: "Cô nương, tiểu cô nương, cô nãi nãi, ta thề, nhất định sẽ không tìm ngươi nữa, cũng tuyệt đối không gọi người khác tìm ngươi, ngươi thả ta đi, ta làm nghề này cũng là bất đắc dĩ, trên ta có người già, dưới có trẻ..."

"Được." Mộc Lan hơi đứng dậy.

"Giờ ta tin ngươi." Nói xong rút chủy thủ ra, lập tức lưỡi dao có thêm vết máu, nam tử nhìn thấy mà rùng mình một cái, cũng không bận tâm hạ thể đau đớn, che miệng vết thương té ngã lộn nhào mà chạy.

Mộc Lan nhìn về bốn phía, mọi người chạm mắt với ánh mắt của nàng đều nhao nhao dời tầm mắt.

Mộc Lan hừ lạnh một tiếng liền thu dọn đồ đạc.

Lý Thạch hình như nghe được tin tức liền mang hai đệ đệ vội vã trở về, nhìn thấy ba người bình an không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đến khi nhìn thấy vết máu trên tay Mộc Lan và chủy thủ thì tâm lại căng thẳng.

Mộc Lan không thèm để ý nói: "Đây là máu của người khác, thu dọn đồ đạc rồi chúng ta đi thôi."

Lý Thạch gật đầu, đã xảy ra chuyện như vậy, bọn họ cứ nán lại chỗ này cũng không an toàn.

Ba người ném chỗ củi mới nhặt về, một lần nữa lên đường.

Tô Văn oán hận nói: "Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ nên gϊếŧ người kia."

Lý Thạch gõ trán cậu một cái.

"Đệ cho rằng gϊếŧ người giống gϊếŧ heo hả, nói gϊếŧ là gϊếŧ?" Lý Thạch tiếp tục giải thích: "Sở dĩ tỷ tỷ ngươi không gϊếŧ gã ta cũng vì muốn tốt cho chúng ta.

Nếu tỷ tỷ ngươi gϊếŧ gã ta, tuy có thể hù dọa một chút mấy người xung quanh, nhưng bọn hắn làm nghề này từ trước đến nay là theo bang phái, khẳng định phía sau còn có người.

Xem bộ dáng bọn hắn nhất định ở chỗ này lăn lộn lâu rồi, chỉ cần gã ta vừa chết thì sẽ có người muốn lấy lòng đem tin tức này nói với bang phái của gã, đến lúc đó chúng ta thật sự muốn chạy cũng chạy không được."

Mộc Lan nói tiếp: "Bây giờ tỷ không gϊếŧ gã ta ngược lại tha cho gã một mạng.

Mặc kệ gã ta có tuân thủ hứa hẹn hay không nhưng chung quy vẫn lưỡng lự một chút, hơn nữa băng bó vết thương cần có thời gian, tóm lại chúng ta có thêm thời gian chuẩn bị."

Lý Thạch gật đầu.

"Cho nên bây giờ chúng ta phải tìm một nơi để cải trang một chút, ít nhất không để người khác thấy liền nhận ra chúng ta là người bọn hắn muốn tìm."

Bốn đứa nhỏ trông mong nhìn Lý Thạch.

Lý Thạch nhìn về phía rừng rậm trong đêm đen, khu rừng nối liền với phủ thành, lúc trước nó từng là sông đào bảo vệ thành.

Thời điểm bọn họ sắp đói chết cũng chưa bị bức đến mức vào rừng sâu, lúc này hai người cũng không muốn mạo hiểm, nhưng mục tiêu bọn người kia thật sự quá rõ ràng.

Mộc Lan nhìn về phía Lý Giang và Tô Văn, hai người đồng thời rùng mình một cái.

Chờ bọn nhỏ một lần nữa xuất hiện tại đường lớn thì đã biến thành hai ca ca mang theo bốn muội muội chạy nạn.

Tô Văn và Lý Giang có chút không tự nhiên kéo tóc trên đầu, Lý Viện cùng Tô Đào nắm tay nhìn hai người cười.

Mộc Lan thay y phục của Lý Thạch, y phục dài hơn một khúc, nhưng lúc này có y phục mặc đã không tồi rồi, ai còn để ý mấy cái đó? Cho nên cách ăn mặc Mộc Lan không quá khác biệt với đám nạn dân.

Bọn nhỏ không tiếp tục lên đường mà tìm một nơi không người ngồi xuống.

Tuy nói là không có ai nhưng cách bọn họ mười bước có mấy hộ nhà, chẳng qua bên kia ấm áp còn bên này rét lạnh mà thôi.

Đám người Lý Thạch đã có kinh nghiệm cho nên cùng nhau đi nhặt củi, chờ bọn họ khó khăn lắm mới đốt được lửa thì Lý Viện và Tô Đào đã mở mắt không nổi.

Mộc Lan ôm Tô Đào đợi thật lâu, cảm thấy mặt đất đủ ấm, lúc này mới chia đống lửa làm hai dời đi, trải một ít cỏ khô thật dày lên chỗ mặt đất ấm áp, sau đó lót y phục của bọn họ.

Lúc này mới đem Tô Đào và Lý Viện đặt lên đó, Tô Văn và Lý Giang nằm bên cạnh hai muội muội, Mộc Lan và Lý Thạch mỗi người một bên ôm bọn nhỏ đắp chung cái chăn bông đi ngủ.

Dù vậy bọn nhỏ cũng không dám lơ là, để đồ đạc vào trong chăn, còn gùi thì đặt bên cạnh hai người.

Bọn nhỏ không biết rằng lúc bọn họ đi được một lúc lâu, gã kia mới dẫn một đám người đến chỗ hồi nãy.

Đến đó không thấy người, tên cầm đầu liền tức giận nói: "Đuổi theo cho ta, nhất định phải tìm được bọn nó.

Dám đánh người của ta là không để ta vào mắt." Nói xong quay đầu đá vào chân gã kia, tức giận nói: "Ngươi là cái đồ chết nhát, người khác đâm ngươi thành như vậy, ngươi còn muốn cứ vậy bỏ qua? Đúng là đồ vô dụng, còn không nhanh đi tìm bọn nó đi."

Thuộc hạ lập tức chia nhau ra tìm.

Vốn dĩ nơi này nhiều nạn dân, hơn nữa địa bàn của bang bọn hắn chỉ ở chỗ này, đi lên trước nữa chính là địa bàn nhóm khác, căn bản không dễ tìm người.

Mà hỏi những nạn dân, không nói đến việc bọn họ có thấy sáu đứa nhỏ kia không, cho dù có thấy, không biết có nguyện ý nói hay không, có nói cũng chỉ nói là nhìn sơ qua có chút ấn tượng mà thôi, cứ như vậy bọn hắn căn bản không tìm được người nên đành từ bỏ.

Dù sao tối hôm nay lão đại nổi giận, bọn hắn tùy tiện tìm một chỗ cúi đầu xin tha một buổi tối là được.

Đám người Lý Thạch cứ như vậy tránh được.

Nhưng đám người Lý Thạch vẫn chưa biết chuyện, dưới chăn bông tay vẫn nắm chặt chủy thủ.

Chờ đến khi Lý Thạch bị Lý Giang lay tỉnh, hắn mới biết được bọn họ đã trải qua một đêm.

Lý Thạch hơi mỉm cười, đón tia nắng ban mai sau đó cùng Mộc Lan đối mắt, cả hai đều đứng dậy thu dọn đồ đạc để khởi hành.

Bọn nhỏ lúc này không dám lấy thức ăn ra ăn, đành phải nhịn đói lên đường, cũng may cách cổng thành không xa, chờ vào thành là tốt rồi.

Thấy bọn nhỏ cao hứng khởi hành thì có người âm thầm lắc đầu, mấy đứa nhỏ này sợ là còn chưa biết tin tức phủ thành truyền ra, cho rằng tới phủ thành là có thể vào được..