*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: Tô Bún OTP Siu Riu (Fb: Đậu Hũ Mềm)
Kiều Quang Vũ có thể nói là đứa con từ trên trời rơi xuống của ông Ổ.
Ông hơn 30 tuổi mới có đứa bé đầu là Ổ Quân, Kiều Mỹ Dung chỉ nhỏ hơn ông hai ba tuổi, lúc sinh thai đầu tuổi cũng không nhỏ, hơn nữa lúc ấy sự nghiệp của ông đang gặp khó, không rảnh để lo cho thai phụ là bà, vì thế thai đầu hơi khó sinh. Hai người vốn định chỉ cần một đứa con Ổ Quân này, sau ngoài ý muốn lại mang thai, lúc này bà đã là sản phụ cao tuổi, khi sinh Ổ Vũ còn khó khăn hơn Ổ Quân, sinh xong đứa bé này, thậm chí bà phải nằm trên giường nửa năm mới có thể bước chân xuống đất.
Từ đó về sau, ông Ổ dù nói gì cũng không dám chạm vào bà, coi bà như người sứ mà cung phụng, tận tâm tận lực mà nuôi dạy hai người con trai, chính ông cũng lấy được địa vị khá cao trong ngành của mình, áo cơm vô lo, một nhà 4 người cũng coi như tốt đẹp.
Nhưng muốn một người đàn ông hơn 30 tuổi gần 40 sinh hoạt như hòa thượng quanh năm suốt tháng vẫn không dễ dàng chút nào. Tuy rằng ông thật sự yêu vợ mình, nhưng đôi khi thân thể và linh hồn không đồng bộ, đặc biệt là khi có người cố tình dụ hoặc. Thiên kim nhà họ Tôn, lúc ấy đã chặn ngang một chân vào trong tình cảm vợ chồng họ.
"Một người phụ nữ xinh đẹp tài hoa lại trẻ hơn vợ mình xuất hiện trước mặt, còn yêu mình sâu đậm, hạ thấp bản thân đến như thế, bất luận đàn ông như thế nào cũng sẽ rất khó để không động lòng. "Toàn Tuyền vừa đọc danh sách, vừa thỉnh thoảng dùng bút highlight đánh dấu lên trên.
Kiều Quang Vũ thì bên cạnh làm trợ thủ, thấy hắn xem xong một tờ, liền đưa bản copy danh sách khách mời yến hội tiếp theo từ tay trợ lý mà Ổ Quân cho cậu, đồng thời lấy trang Toàn Tuyền xem xong kia lại, dùng Baidu* tìm kiếm tên nhân vật được đánh dấu, thấy được trang web lưu trữ liên kết, lưu lại ghi nhớ sau.
*Baidu: google phiên bản tung của.
Cậu tò mò hỏi: "Cho nên cha em đã nɠɵạı ŧìиɧ?"
Toàn Tuyền lắc đầu: "Không hề, tin tức kết hôn là nhà họ Tôn tung ra. Lúc ấy thế lực nhà họ Tôn rất lớn so với nhà họ Ổ mới vừa đứng vững gót chân, nếu ông Ổ đối đầu trực tiếp với bọn họ, rất có thể sẽ chôn vùi sự nghiệp một tay dốc sức gầy dựng, mất nhiều hơn được. Thế nên ông chọn lá mặt lá trái* với nhà họ Tôn, định bám trụ trước đã, sau nghĩ biện pháp khác."
*Lá mặt lá trái: thành ngữ được dùng để chỉ thói lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực, trong câu này có nghĩa là lươn với bên họ Tôn.
"Khó trách năm đó sự kiện kia ồn ào đến dư luận xôn xao, phàm là cha em ra mặt làm sáng tỏ chỉ là hiểu lầm, nhất định sẽ không một truyền mười mười truyền trăm như thế." Kiều Quang Vũ hừ hừ, cảm thấy hơi không đáng thay cho mẹ mình, "Hơn nữa nếu nhà họ Tôn có năng lực như vậy, sao có thể không hỏi thăm được ông ấy đã kết hôn?
Toàn Tuyền cười khẽ hạ: "Kết hôn còn có thể ly hôn mà. Đại để là trong mắt bọn họ, so với Kiều nữ sĩ xuất thân từ gia đình bình dân, ông ấy chắc chắn sẽ chọn Tôn tiểu thư ưu tú ở mọi phương diện."
"...Tự biên tự diễn giỏi thật, hôn nhân người khác mà bọn họ làm gì vậy chứ." Kiều Quang Vũ rầu rĩ không vui nói, nhà họ Tôn này đáng ghét quá, chẳng lẽ bọn họ còn có thể quyết định người khác thích ai sao, ai cho bọn họ mặt mũi lớn như vậy?
Toàn Tuyền thở dài: "Thói quen của người quen sống trên cao, thích ra lệnh, thậm chí an bài cả đời người khác. Ổ thị là xí nghiệp mới, Tôn thị muốn được chạm đến kỹ thuật Ổ thị, dựa vào thu mua ăn lại không thể nuốt được sản nghiệp to như vậy, muốn chuyển nhượng mua bán cổ phần thì ông Ổ lại rất giảo hoạt, sẽ không cho bọn họ cơ hội này. Bất đắc dĩ, họ liền tung ra mỹ nhân kế."
"Chậc chậc, đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào." Kiều Quang Vũ lắc đầu khinh bỉ.
"Đương nhiên, cuối cùng mỹ nhân kế này cũng không dùng được, thủ đoạn nhà họ Tôn quá gay gắt, quyết liệt khiến ông Ổ trở mặt hoàn toàn với bọn họ." Toàn Tuyền nhún vai.
Kiều Quang Vũ nhíu nhíu mi: "Bọn họ làm cái gì?"
Toàn Tuyền: "Bọn họ bắt cóc Kiều nữ sĩ, uy hϊếp bà không thể trở lại bên cạnh chồng và con trai, nếu không họ sẽ không tiếc hết thảy phá hủy Ổ thị."
Kiều Quang Vũ há miệng thở dốc, không thể tin được mà nhìn Toàn Tuyền: "Mẹ em thế mà tin? Không thể nào, vậy cũng ngốc quá rồi! Phim truyền hình còn chưa diễn đến như vậy!"
Toàn Tuyền bất đắc dĩ nhìn hắn: "Khi đó nhà họ Tôn quả thật có năng lực này, nếu không bọn họ cũng không có bản lĩnh ép thông báo tìm người xuống. Chẳng qua thứ bọn họ muốn nhất là kỹ thuật trung tâm của Ổ thị, cực chẳng đã lắm, bọn họ sẽ không muốn phá hủy Ổ thị. Chẳng qua Kiều nữ sĩ không biết điều này, bà vì người nhà đành nén giận, không dám liên lạc với bọn họ, mấy năm đầu bên ngoài bên cạnh bà còn có người giám thị của nhà họ Tôn, càng không dám làm gì. Sau đó nhà họ Tôn sụp đổ, bà từ trên báo chí đã dần dần biết tình huống cha anh em, lúc ấy sức khỏe cũng đã không quá tốt." EDITOR: Tô Bún OTP Siu Riu (Fb: Đậu Hũ Mềm)
Kiều Quang Vũ nỗ lực nhớ lại, lúc này mới nhớ tới vài chi tiết trước kia bị cậu bỏ qua. Ví như khi còn nhỏ mẹ một tấc không rời cậu, cho dù cậu đến nhà trẻ, bà cũng dặn đi dặn lại hàng trăm lần không được nói chuyện, không được đi theo người lạ, toàn thế giới ngoại trừ mẹ ra, ngay cả chú cảnh sát cũng không cần phải tin. Lúc ấy cậu còn tưởng đây là sự khẩn trương và cảnh giác cao độ của người mẹ đơn thân, hiện giờ cẩn thận tưởng tượng, mới cảm thấy không đơn giản.
Tình trạng này đến khi Kiều Quang Vũ lớn lên một chút đã tốt hơn nhiều, cậu còn tưởng rằng bản thân đã trưởng thành, có tam quan* dần dần hoàn thiện và có năng lực tự bảo vệ bản thân, nên mẹ mới không lải nhải giống khi cậu còn nhỏ như vậy nữa, bây giờ xem ra...Hóa ra là vì không có ai giám thị, cậu lập tức bị nuôi thả hoàn toàn?
*Tam quan: thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới. (meta.vn)
Khi Kiều Mỹ Dung sinh ra Kiều Quang Vũ đã 40, so với lúc sinh Ổ Vũ còn nguy hiểm hơn nhiều, vốn dĩ sức khỏe đã không ổn, những năm đầu mang theo con tinh thần căng chặt, hoàn toàn dựa vào nghị lực mà kiên trì. Chờ đến sau khi biết nhà họ Tôn rớt vực, trong lòng bà thả lỏng một chút, chứng bệnh kéo dài khó chữa lần lượt đến thăm, mấy năm cuối cùng trên cơ bản bà đều ở bệnh viện mà vượt qua, có Kiều Quang Vũ bên cạnh, bà cũng không có tâm tư nhận lại người nhà thất lạc nhiều năm.
Thậm chí sau đó nữa, thần trí bà đã có chút mơ hồ, chỉ nhận ra mỗi Kiều Quang Vũ, thời gian hôn mê một ngày còn nhiều hơn so với thời gian thanh tỉnh.
Cứ như vậy, bà không có cách nào nói ra thân thế của Kiều Quang Vũ với cậu.
Đến nỗi Ngô Ngạn Tổ gì đó....Hoàn toàn là hành động tuổi dậy thì của mẹ Kiều, chỉ do vô tình cắm liễu, liễu lại xanh*.
*Không cố ý nhưng lại có kết quả.
Kiều Quang Vũ hồi tưởng quá khứ, thổn thức không thôi: "Nếu khi đó cha tìm được mẹ, đổi chỗ có điều kiện tốt hơn để bà chữa bệnh, nói không chừng mẹ còn có thể sống lâu thêm một ít...Chẳng qua nếu thật sự như vậy, chúng ta cũng không chắc có cơ hội biết nhau."
Nghĩ vậy, cậu lại cảm thấy thoải mái một chút.
Trên đời nào có nhiều chuyện tốt như trọng sinh, xuyên không vậy, có thể trở lại quá khứ cứu vớt lại tiếc nuối, một mặt còn phải suy nghĩ lúc ấy có những chuyện gì, không bằng làm tốt chuyện trước mắt, tạo ra tương lai dựa theo mong muốn của bản thân.
Kiều Quang Vũ duỗi người, nhập cái tên cuối cùng vào thanh tìm kiếm, ngáp dài nói: "Được rồi, cái cuối cùng! Tư liệu đều ở chỗ này, khi nào chúng ta học đây, thầy Toàn?"
Toàn Tuyền nhấp môi cười, đặt tay phải trước ngực trái, hơi hơi khom người, giống như tuân thủ nghi lễ nghiêm ngặt của gia sư Trung cổ.
"Tùy lúc vì ngài cống hiến sức lực, thiếu gia bé nhỏ của anh."
EDITOR: Tô Bún OTP Siu Riu (Fb: Đậu Hũ Mềm)
Chòi ơi chương này khó hiểu kinh khủng! Nhắc đến để tay phải lên ngực trái toi lại nhớ ra cái này =)))))