“Thẩm tiên sinh.”
Trì Tịch có chút thấp thỏm ngồi xuống đối diện Thẩm Quyết, “Anh trở về từ đêm qua sao?”
“Ừm.”
Thẩm Quyết buông tạp chí kinh tế tài chính trong tay, khi nhìn cô, bên môi có ý cười nhàn nhạt, “Tối hôm qua em ngủ có tốt không?”
“Ách, khá tốt.”
“Tôi cũng ngủ rất tốt.”
Không biết có phải hắn đang ám chỉ điều gì hay không, bỗng nhiên hắn lại cúi người tới, ái muội chớp mắt một cái với Trì Tịch.
“. . .”
Trong lòng Trì Tịch càng thấp thỏm, nghĩ thầm không phải là hắn biết tối hôm qua mình ở trong phòng tắm tự an ủi chứ?
Làm sao bây giờ?
Có điều, loại chuyện tự an ủi này cũng là chuyện thường tình, người trưởng thành cả rồi, mọi người đều có du͙© vọиɠ.
Tự an ủi cũng rất bình thường đúng không?
Trì Tịch bưng một chén canh trứng gà tảo tía, một bên uống, một bên rối rắm chuyện đêm qua.
Rốt cuộc Thẩm Quyết có nghe được tiếng cô rêи ɾỉ hay không đây?
“Nghĩ cái gì vậy, ban ngày ban mặt, sao mặt lại đỏ thành như vậy?”
Thẩm Quyết uống một ngụm nước, nhà ăn chỉ có hai người bọn họ cho nên động tác của hắn rất làm càn, trực tiếp dùng chân ở phía dưới bàn ăn cọ cọ đùi Trì Tịch.
“Thẩm tiên sinh, có thể hỏi anh một vấn đề sao?”
Mắt Trì Tịch trông mong nhìn hắn, không đợi người đàn ông trả lời liền mở miệng, “Anh đã từng tự an ủi bao giờ chưa?”
“Ừ?”
Thẩm Quyết nghĩ, may mà hắn đã nuốt hết nước trong miệng, bằng không thế nào cũng phải phun một ngụm ra mất.
Nha đầu này, thật đúng là cái gì cũng có thể hỏi ra, cố tình cô còn dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, một hai phải chờ hắn trả lời.
“Ừ.”
Tiếng ‘ Ừ’ thứ nhất là nghi vấn, tiếng ‘ Ừ ’ thứ hai là trả lời.
Trì Tịch nghe được hắn trả lời, gật gật đầu, lẩm bẩm nói, “Bởi em biết mà, đã là người trưởng thành thì ai cũng đều có nhu cầu sinh lý cả.”
Cho nên, cô đây là không được thỏa mãn cho nên mới điên cuồng một chút, không có gì to tát.
Ăn cơm trưa xong, Thẩm Quyết hẹn khách hàng đánh golf, có điều hắn lại đem cả Trì Tịch theo.
Cùng nhau chơi bóng thật ra cũng đều là các thương nhân bàn chuyện làm ăn, một đống lớn mấy người đàn ông trung niên chừng bốn năm chục tuổi, bên người mỗi người đều mang theo một cô gái xinh đẹp như hoa.
Thẩm Quyết đứng ở giữa những người đó, không chỉ có vẻ hạc trong bầy gà, bộ dạng càng là quăng bọn họ qua mấy chục con phố.
Người đàn ông này thật đúng là đẹp trai đến làm người ta không khép được chân mà.
Trì Tịch ngồi ở khu nghỉ ngơi, một bên uống đồ uống, một bên đối với dáng người Thẩm Quyết phát hoa si.
Mấy cô gái ngồi chung đều là sinh viên bị các giám đốc già bao dưỡng, đang nhỏ giọng bàn tán, chê bai năng lực của từng kim chủ.
Trì Tịch nghe thấy có cô gái nói, “Dươиɠ ѵậŧ của lão ấy cứ như cái đũa vậy, mỗi lần làm đừng nói là sướиɠ, lúc cắm vào tôi căn bản còn không có cảm giác gì, vậy mà còn phải giả bộ kêu gào đến khản giọng.”
Một người khác nói, “Đàn ông qua 30 tuổi năng lực liền giảm xuống, cứ nhìn kim chủ nhà tôi đi, dươиɠ ѵậŧ lớn thì cũng lớn đấy, nhưng mà không làm được gì đâu, mỗi lần đều là hai phút liền xong việc, tôi mới vừa tới cảm giác, ông ta đã bắn xong đi ngủ rồi.”
“. . .”
Trì Tịch một bên uống nước trái cây, một bên nghe bát quái đến hăng say, thình lình, mấy người kia đem mục tiêu chuyển hướng về phía cô.
“Ai, nói xem, kim chủ của cô phương diện kia thế nào vậy?”
“Phốc. . .”
Trì Tịch thiếu chút nữa bị sặc nước trái cây, thoáng nhìn các cô gái mắt trông mong nhìn mình, nỗ lực nuốt nước trái cây vào, nghĩ nghĩ, Trì Tịch đáp bốn chữ: “Hàng to xài tốt.”
Thật là hàng to xài tốt.
Thẩm Quyết không chỉ có hàng to xài tốt, hơn nữa lực kéo dài còn rất trâu bò, mỗi lần không đem cô lăn lộn đến chết khϊếp đều không bỏ qua.
…
Buổi tối ở tại bên này.
Một đám lão tổng mang theo bạn nữ uống rượu ca hát, Thẩm Quyết ngại ồn ào, mang theo Trì Tịch đi trước.
Trang viên này rất lớn, chuyên dùng cho mấy kẻ có tiền tiêu khiển, ngay cả phong cách phòng ở cũng trang hoàng theo một phong cách riêng.