Bảo Bối Trong Lòng Thẩm Tiên Sinh

Chương 3: Cô gái ngoan (Hơi H)

“Ân.”

Ánh mắt Thẩm Quyết nhìn về phía ngực cô, nhấp môi mỏng một chút, “Trong ngăn kéo phía dưới quầy TV dưới lầu có thuốc giải rượu, giúp tôi lấy một hộp lên.”

“Nga.”

Thẳng đến khi đi xuống cầu thang, Trì Tịch mới phản ứng lại, trên người cô đang mặc váy ngủ ngắn, cổ váy rộng, bên trong váy lại không mặc nội y, lúc đi đường, hai khỏa mềm mại trước ngực rung động.

“…”

Trách không được vừa rồi Thẩm Quyết nhìn chằm chằm ngực cô.

Trì Tịch đỏ mặt ở dưới lầu cọ tới cọ lui, sau khi uống nước xong, lại ở trong phòng bếp thu thập một chút, lại một lần nữa cầm ly nước lên, tìm thuốc giải rượu, lúc này mới đi lên lầu.

Cô gõ cửa, chừng nửa phút sau bên trong mới mở ra.

Thẩm Quyết vừa mới tắm vòi sen xong, trên người có một chiếc khăn tắm màu trắng vây quanh hông, một cổ hương vị thanh mát trên người hắn ập vào trước mặt cô.

“Thẩm tiên sinh.”

Trì Tịch đem thuốc cùng nước đưa qua cho hắn, xoay người muốn chạy, tay lại bị hắn túm chặt.

Đêm nay hắn uống không ít rượu, tuy rằng không đến mức say mất đi lý trí, nhưng giờ phút này trước mắt là tiểu mỹ nhân e lệ ngượng ngùng, hắn có chút khát.

“Sợ sao?”

“. . .”

Hắn lấy một viên thuốc giải rượu ra nuốt xuống, một hơi uống hơn phân nửa ly nước.

Trì Tịch bây giờ mới phản ứng được hắn đang hỏi cái gì, lắc đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, “Không sợ.”

Còn cái gì có thể sợ đây, còn không phải là làʍ t̠ìиɦ thôi sao?

Ở chỗ này một tuần, mỗi ngày Trì Tịch đều tự xây dựng tâm lý như vậy cho mình, sớm đã chết lặng.

“Cô có bao giờ tự an ủi chưa?”

Thẩm Quyết uống thuốc xong, tùy tay đóng cửa lại, hướng mép giường đi đến, Trì Tịch nhắm mắt đi theo đuôi hắn.

Cảm thấy vấn đề này rất thẹn thùng, cô không muốn trả lời nhưng lại không thể không trả lời, “Tôi chưa từng.”

Thật ra, lúc trước khi còn học đại học, có một hôm thân thể cô không thoải mái, xin về ký túc xá nghỉ ngơi, kết quả bắt gặp một nữ sinh khác ở cùng ký túc xá đang tự an ủi, hơn phân nửa dươиɠ ѵậŧ giả đều cắm vào phía dưới, trên đầṳ ѵú còn có kẹp nhũ, nữ sinh kia thoải mái đến rêи ɾỉ.

Lúc ấy hai người đều xấu hổ muốn chết, sau đó, nữ sinh kia liền dọn ra ngoài ở.

“Thật là một cô gái ngoan.”

Thẩm Quyết bỗng nhiên duỗi tay bắt được tay cô, cách vải dệt váy ngủ hơi mỏng, để cô dùng bàn tay mình đặt lên trên đầṳ ѵú, nhéo một chút.

“Ngô ---”

Trì Tịch hô nhỏ một tiếng, lòng bàn tay không cẩn thận đυ.ng phải đầṳ ѵú, mẫn cảm đến thân thể cô lập tức căng thẳng.

Cô cắn chặt cánh môi.