Ngài Uy Mãnh Và Tiểu Thư Ký

Chương 3

Tiểu Thư Ký được Ngài Uy Mãnh cõng đi trên đường núi.

Tiểu Thư Ký nhộn nhạo một lúc, lý trí trở lại, cảm thấy hơi xấu hổ.

“Anh có mệt không?” Tiểu Thư Ký lo lắng nhìn Ngài Uy Mãnh, tuy rằng cậu eo thon chân dài mông vểnh, nhưng cũng là người hơn 60 kg, không so được với những chàng tiên nam toàn dưới 50 kg đổ lại, lỡ như đè người ta dẹp lép rồi làm sao?

“Cậu bây giờ được bao nhiêu kg cơ chứ?” Ngài Uy Mãnh không để bụng: “Trước kia những lúc hành quân gấp gáp, tôi vác đồ toàn trên 70 kg.”

“Trước đây anh có đi nhập ngũ nữa hả?” Trong lòng Tiểu Thư Ký ái chà một tiếng, ngoài miệng vẫn khách khách sáo sáo: “Giỏi thật nha.”

“Haizz, còn không phải do không có học hành gì nhiều sao, học không vô.” Ngài Uy Mãnh thuận miệng nói xạo, xốc xốc người phía sau lưng lên một chút.

Cái mông trứng (*) của người này sao ấy nhỉ?

Mềm như vậy.

Ngài Uy Mãnh cảm thấy kỳ quái.

(*) Ý chỉ những cái mông vừa tròn vừa vểnh, nhìn như hai quả trứng.

12.

Phần mô mềm nơi mắt cá chân của Tiểu Thư Ký bị bầm tím, may mắn là sau khi chụp X-Quang không phát hiện thấy tổn thương đến xương cốt.

Tiểu Thư Ký ngồi trên ghế chờ Ngài Uy Mãnh đi lấy thuốc, thật ra chuyện được người khác chăm sóc thế này, tuy rằng cảm thấy có chút không quen, nhưng thật sự rất tuyệt.

“Lấy thuốc xong rồi…” Hác Vệ Manh cầm túi thuốc đi đến, nhanh nhẹn giúp Tiểu Thư Ký phun thuốc giảm đau, chờ Tiểu Thư Ký hoàn hồn lại thì mọi chuyện đã xong xuôi.

“Cảm ơn, để tôi chuyển tiền lại cho anh.”

“Quần què.” Ngài Uy Mãnh vô cùng thô lỗ: “Có bao nhiêu đồng đâu.”

“Vẫn phải trả đàng hoàng.” Tiểu Thư Ký kiên trì: “Phiền anh rồi.” Ngài Uy Mãnh nhíu mày, Tiểu Thư Ký hoảng sợ, ra vẻ bình tĩnh đối diện với anh.

“Chuyện bé như hột mè, có gì phải khách sáo, mấy chục đồng tiền thôi mà có đáng giá gì đâu.” Ngài Uy Mãnh khom lưng, nhìn thẳng Tiểu Thư Ký. Người trước mặt này nhìn có vẻ yếu đuối mong manh, ánh mắt vậy mà còn rất sáng, hận không thể viết thẳng hai chữ ‘quật cường’ lên mặt.

“Được rồi được rồi.” Ngài Uy Mãnh thở dài: “Chờ cậu bình phục rồi nói sau đi, nhóc què.”

Anh vươn tay, trực tiếp bế người lên.

“Ah!”

Tiểu Thư Ký bị cái ôm công chúa này làm run rẩy trong lòng, sợ bị ngã xuống, chỉ dám bám chặt bả vai của đối phương.

“Nhỏ giọng chút, trong bệnh viện phải giữ yên lặng.”

Gương mặt Tiểu Thư Ký hồng đến cổ, nghẹn đến nỗi không nói nên lời.

Ôm công chúa nè!

Người ta cũng có ý với cậu đúng không?

Hoảng loạn quá đi!

____________

Thật ra thì Ngài Uy Mãnh rất tự nhiên.

Đàn ông lớn tướng bị anh bế như con gái đi trên đường, mất mặt biết bao.

Ha ha ha ha, anh thích nhất là ăn hϊếp loại người giả vờ đứng đắn thế này.

13.

Tiểu Thư Ký bị Ngài Uy Mãnh bế đi lắc lư trên đường.

Tiểu Thư Ký mặt đỏ tai hồng bị gió đêm thổi hoàn hồn, nhớ đến cái chân bị thương của mình, không khỏi tiếc nuối ngày nghỉ phép có lẽ chỉ có thể nằm một đống ở nhà dưỡng thương.

“Hôm nay phiền anh quá.” Tiểu Thư Ký lễ phép nói lời cảm ơn: “Làm trễ nải thời gian của anh như vậy tôi cũng ngại quá, lát nữa anh thả tôi xuống bên cạnh trạm xe ở giao lộ phía trước là được, tôi có thể gọi xe trở về.”

Tiểu Thư Ký dừng một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí:

“Còn nữa… Có thể lưu lại cách liên hệ với anh được không? Để cảm ơn, sau này tôi muốn mời anh đi ăn bữa cơm.”

“Lưu cách liên hệ gì chứ.” Ngài Uy Mãnh xem những lời ‘thả cậu xuống trạm xe cho cậu gọi xe về’ của Tiểu Thư Ký như gió thoảng qua tai.

“Đêm nay cậu ở tạm nhà tôi trước đi, ngày mai chúng ta trực tiếp đến bến tàu lên du thuyền, mang theo thuốc bôi, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.”

“Nhà anh?”

Ngài Uy Mãnh hất hất cằm.

“Ở đây này, chúng ta đến rồi.”

Ngài Uy Mãnh xóc xóc cánh tay.

Nhẹ như bông, giống như một con chim sẻ nhỏ.

Nhưng mà chỗ mông trứng kia thật mềm mại, kỳ lạ ghê.

14.

Ngài Uy Mãnh sống một mình, khu nhà này đã xây từ rất lâu, Tiểu Thư Ký nhớ hồi cậu còn học tiểu học, mỗi ngày đều nhìn thấy quảng cáo của khu nhà này, nếu nói sâu hơn, đây có thể được coi là một trong những khu nhà cao cấp nhất thành phố ngày ấy.

Nhưng mà mỹ nhân tuổi xế chiều, khu nhà xa hoa ngày xưa, bây giờ xem ra cũng chỉ tàm tạm thôi.

“Nhà hơi lộn xộn, đừng để bụng nha.”

Ngài Uy Mãnh đặt Tiểu Thư Ký lên sô pha, dặn dò một câu.

“Tôi đi rót ly nước cho cậu.”

Tiểu Thư Ký không quá tự nhiên mà ngồi trên sô pha đánh giá xung quanh, thật ra trong phòng vẫn ổn, chỉ là đồ vật để có hơi tùy tiện, cũng không quá loạn, không có gì dơ bẩn. Bàn trà trước mặt vẫn sạch sẽ, chỉ phủ một lớp bụi rất mỏng, có thể nhìn ra nó thường xuyên được chà lau, chẳng qua hai ngày nay không ai ở nhà, nên khó tránh khỏi bám bụi.

“Vẫn ổn mà.” Tiểu Thư Ký nhận lấy ly nước, nước ấm ấm tay rất thoải mái, cậu cũng thả lỏng hơn. Ngài Uy Mãnh đột nhiên nói.

“So với Lý Chính thì sao?”

Tiểu Thư Ký nghe được tên sếp của mình, ngẩn người. Nhất thời cậu không hiểu được ý của đối phương, chỉ có thể làm như vô thức nói chuyện phiếm.

Trên thế giới này, ai có thể phiền phức lắm chuyện như ông sếp của cậu đâu? Tiểu Thư Ký cảm thấy không có.

Nhưng căn cứ vào nguyên nhân làm một nhân viên xuất sắc không thể tùy tiện chê bai sếp mình, Tiểu Thư Ký chỉ lộ ra một nụ cười xã giao, nói:

“Lý tổng làm người quả thực nghiêm cẩn.”

Ngài Uy Mãnh lại không xê dịch mà nhìn chằm chằm cậu, giống như muốn nhìn thấu trái tim cậu.

Anh ngồi xuống theo, con ngươi đen như mực phản chiếu ảnh ngược của người trước mặt, nói: “Cậu Cao, tôi mạo muội hỏi một câu..”

“Hửm?”

“Có phải cậu thích đàn ông không?”

Tiểu Thư Ký sợ đến mức suýt nữa té lộn nhào xuống đất. Tiêu rồi tiêu rồi, tiến triển nhanh vậy sao?

Hôm nay cậu vẫn chưa chuẩn bị gì cả, không thể được.

Ít nhất cũng phải tỏ tình trước, rồi ăn bữa cơm, hẹn hò thêm chút hiểu biết về nhau, sau đó mới có thể …

Cậu không phải người tùy tiện đâu nha!

Siêu chính trực!

Trừ khi anh cưỡng ép em, hê hê.

15.

Tiểu Thư Ký đỏ mặt không dám nói lời nào.

Ngài Uy Mãnh lại không buông tha cậu.

“Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn tìm hiểu chút thôi, cậu thích kiểu người thế nào?” Hác Vệ Manh nở một nụ cười thân thiện.

“Cậu xem, tôi và Kha Mộng Nghiêu là bạn từ nhỏ đến lớn, cậu lại thân thiết với Lý Chính như vậy, đôi ta quen nhau cũng coi như là có duyên phận. Hơn nữa tôi vốn dĩ là làm công việc này, tôi tìm hiểu nhiều chút, cũng có thể giúp cậu tham mưu tham mưu nhiều hơn, cậu nói xem có đúng không?”

Tiểu Thư Ký đẩy đẩy mắt kính, cậu cứ cảm thấy người trước mặt này có ý đồ gì đó khác, cảm thấy chuyện không đơn giản như anh nói ngoài miệng.

Cậu nuốt nước bọt, bình tĩnh mở miệng:

“Anh muốn hỏi cái gì?”

“Cậu thích đàn ông văn nhã hơn, hay thích cường tráng?’

Cường tráng cường tráng cường tráng!

Tốt là kiểu người cường tráng có thể bế cậu lên, đi năm dặm mà không thở dốc vậy đó!

“Khụ… cái này sao cũng được.” Tiểu Thư Ký dối trá nói: “Chủ yếu vẫn phải xem tính cách thế nào.”

“Cũng phải.” Ngài Uy Mãnh gật gật đầu: “Tôi thấy cậu Cao đây là người nghiêm túc, chắc cũng thích kiểu người nghiêm túc nhỉ?”

Anh nghiêm túc em sẽ thích kiểu nghiêm túc, anh không nghiêm túc thì em sẽ không thích kiểu nghiêm túc!

Lỗ tai Tiểu Thư Ký nghiêm túc đỏ lên, nghiêm mặt gật đầu.

“Ừm, tôi cũng sắp 30 tuổi rồi, đương nhiên muốn có một mối quan hệ ổn định nghiêm túc.”

“Cậu Cao xuất sắc như vậy, trước đây vẫn không có yêu đương sao?”

“…Không có.” Tiểu Thư Ký chớp chớp mắt, đè hình ảnh ngày xưa đang cuồn cuộn trong lòng xuống.

“Lúc tôi còn đi học, cũng từng thích một người, nhưng không có kết quả.”

Trong lòng Ngài Uy Mãnh liên tục lắc đầu, yêu tên Lý Chính đã có gia đình kia, dĩ nhiên là không có kết quả rồi, mau yêu người khác đi.

Tiểu Thư Ký len lén lau khóe mắt.

Em còn chưa kịp nói cho người ta biết em trộm thích người ta, thì người ta đã nhập ngũ nơi phương xa rồi.

___________________

Truyện này, bản qt rất khó hiểu, nên bản edit này t dùng vốn tiếng Trung của bản thân để dịch thẳng từ raw chứ ít dùng qt với web dichtienghoa. Cho nên câu cú có lẽ hơi lộn xộn. Sẽ beta lại sau, nếu đọc khó hiểu xin quý vị thông cảm …