Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi

Chương 45: Hai Huynh Muội Đáng Thương

Mặt trời dần dần ngả về tây, nhưng Đông Nhai lại vẫn như cũ phi thường náo nhiệt.

Hạ Tây mua không ít các loại lương thực phẩm cùng nguyên liệu, ngay cả sau khi ép tất cả các thứ vào Nhẫn Trữ Vật của tên Chu mập mạp kia, chỉ còn một nửa không gian.

Nhớ đến vết thương cũ trên người Trần ma ma, Hạ Tây liền hướng đến dược hành nổi danh nhất Yến Kinh, Thánh Đức Đường. Vết thương của Trần ma ma đã bị ú đọng nhiều năm, tuy rằng nàng có phương pháp trị liệu nhưng vẫn cần có dược vật phụ trợ.

Vừa đến ngả rẽ, Hạ Tây liền nhìn thấy bảng hiệu nguy nga chính khí của Thánh Đức Đường, chính là lúc này, phía trước Thánh Đức Đường lại vây đầy người, cãi cọ ầm ĩ, tựa hồ đã xảy ra chuyện.

Hạ Tây vừa tiến đến gần vài bước, liền nghe được một tiểu nữ hài thê lương khàn giọng khóc, "Y sư, cầu xin người thương xót, cứu mạng ca ca ta, nếu người không cứu huynh ấy, huynh ấy sẽ chết mất, hu hu hu hu..."

Tiếng khóc nữ hài quá mức bi thương tuyệt vọng, làm Hạ Tây trong lòng khẽ động, nguyên bản bước chân muốn quẹo vào Thánh Đức Đường đột nhiên dừng lại, hơi lắc mình, nhẹ nhàng chen vào giữa đám người hỗn loạn.

Chỉ thấy một thiếu niên nằm trên mặt đường lạnh lẽo, đầy mặt huyết dịch, đôi môi xanh tím, cả người vết thương chồng chất, lúc này hơi thở gần như ngưng trệ.

Quỳ bên người thiếu niên, tiểu nữ hài quần áo cũ nát, cơ thể gầy gò tựa như da bọc xương, bàn tay chống trên mặt đất bị lột nứt ra móng tay, chứa đầy huyết mủ, chỉ cần nhìn một cái liền đau đến người chịu không nổi.

Thế nhưng, tiểu nữ hài đối với đau đớn chính mình lại không có cảm giác, chỉ khóc quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu với chưởng quầy.

Chưởng quầy với đôi mắt hạt đậu, hai má nội lõm, xương gò má nổi bật, dáng người gầy như cây gậy trúc. Lúc này, hắn từ trên cao nhìn xuống nữ hài đang dập đầu, trong mắt không lấy chút thương hại, ngược lại tràn ngập chán ghét cùng ghê tởm.

"Biến đi! Lăn ra xa một chút! Từ đâu xuất hiện tên quỷ nghèo này, che ở nơi này ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của Tể Sinh Đường bọn ta? Ngươi nghĩ gì mà lại làm trò này trước chỗ chúng ta vậy a?"

Tiểu nữ hài nhào qua ôm lấy chân hắn, khóc lóc cầu xin: "Tần chưởng quầy, mấy ngày trước ca ca ta có đến đây xem bệnh, thời điểm đó huynh ấy vẫn có thể mở mắt, các người nói chỉ cần uống vài viên đan dược, mấy ngày là sẽ khỏi. Thế nhưng, ta đã dùng hết số tiền có được để mua thuốc, bệnh tình của ca ca lại càng ngày càng nặng, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại... Cầu xin ngươi cứu ca ca ta ...Chỉ cần ngươi cứu được ca ca, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp các ngươi!"

"Ngươi đừng ở chỗ này ăn nói bừa bãi làm bẩn thanh danh của Tể Sinh Đường bọn ta!" Tần chưởng quầy đột nhiên biến sắc, hung hăng đá vào tiểu nữ hài một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi nếu còn không biến đi, có tin hay không ta đánh gãy hai chân của ngươi?"

Tiểu nữ hài bị đá đến lảo đảo một cái, té ngã trên người thiếu niên, khiến sắc mặt hắn càng thêm xanh tím khó coi.

Mọi người xung quanh có chút nhịn không được, bắt đầu nghị luận sôi nổi, chỉ trích Tần chưởng quầy tham lam, thấy chết không cứu.

"Ta nói, Tể Sinh Đường này tuy rằng mở ra đối diện với Thánh Đức Đường, nhưng căn bản y sư cùng chưởng quầy bên trong không thể cùng Thánh Đức Đường đánh đồng. Tiểu cô nương, ngươi ở đây cầu hắn, chi bằng đi đến Thánh Đức Đường đối diện cầu Chu chưởng quầy, hắn là một người tốt!"

Có người hô lên, chỉ về phía Thánh Đức Đường, đám đông vây xem cũng tán đồng, thậm chí có vài người hảo tâm chạy đến Thánh Đức Đường thỉnh người trợ giúp.

Tần chưởng quầy của Tề Sinh Đường lập tức thẹn quá hoá giận, trừng mắt nhìn đám người vây xem, hung tợn nói: “Các ngươi cho rằng y quán là chỗ từ thiện sao? Ai tới cũng bắt mạch bốc thuốc miễn phí, vậy đám người bọn ta ăn cái gì, dùng cái gì? Chẳng lẽ Thánh Đức Đường chưa bao giờ thu phí... Hừ hừ! Các ngươi hảo tâm, nếu hảo tâm liền thay bọn họ trả tiền chẩn bệnh, Tể Sinh Đường bọn ta tự nhiên liền hỗ trợ điều trị ... nếu không, liền cút xa một chút cho ta, đừng quấy rầy Tể Sinh Đường bọn ta buôn bán!"