Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi

Chương 29: Chủng Loại Ngươi Là Gì?

Hạ Tây mở to hai mắt nhìn, trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi kêu ai là mẫu thân?"

"Đương nhiên là người a, mẫu thân ~" Quả trứng thanh âm tràn ngập vui mừng cùng làm nũng: "Ngoài mẫu thân vô địch thiên hạ lại xinh đẹp tuyệt trần, còn ai có đủ tư cách trở thành mẫu thân của bảo bảo?"

Hạ Tây mặt đầy hắc tuyến, quả thực dở khóc dở cười. Còn ai có đủ tư cách trở thành mẫu thân của ngươi?! Bổn tiểu thư mới mười sáu tuổi, kiếp trước cũng không sống quá hai mươi, làm sao có thể làm mẫu thân? Không đúng! Đây chính là một quả trứng cò nàng lại là một nhân loại, là một loài động vật có vυ', sao có thể sinh ra một quả trứng lớn như vậy?!

Hạ Tây cảm thấy chính mình bị quả trứng này làm cho choáng váng, không vui hỏi: "Ngươi rốt cuộc là…thứ gì? Vì cái gì kêu ta là mẫu thân?"

"Bởi vì người chính là mẫu thân ta." Kim quang nhấp nháy vài lần, thanh âm có phần nôn nóng: "Mẫu thân, ta ở chỗ này thường xuyên có thể nhìn thấy người, vẫn luôn đợi người đến gặp ta, nhưng người lại không đến. Bảo bảo ở chỗ này rất cô đơn rất tĩnh mịch…”

Càng nói càng thương tâm, tiếng nức nở thút thít có thể nghe thấy, hàm chứa uỷ khuất cùng thê lương, thật sự khiến người không thể không thương tiếc.

Hạ Tây bắt đầu cảm thấy nhức đầu, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve xoa xoa vỏ trứng, nhẹ giọng nói: "Được rồi, được rồi, đừng khóc, ta….ta hiện không phải đến gặp ngươi rồi sao? Cái kia, ngươi....ngươi là chủng loại gì?"

"Chủng loại là cái gì?" Quả trứng tựa hồ rất thích được nàng vuốt ve, nguyên bản thanh âm còn khóc nức nở lập tức trở nên vui vẻ: "Ta cũng không biết ta là thứ gì, nhưng là, mẫu thân chính là mẫu thân của ta, bảo bảo luôn biết điều đó. Hu hu hu, mẫu thân, người có phải hay không không cần bảo bảo nữa?"

Nói đến lời cuối, quả trứng dường như lại khủng hoảng bất an, một lần nữa bắt đầu thút thít.

Hạ Tây ôm trán, nghe hài tử thương tâm khóc lóc, nàng tràn đầy tự giễu không biết hình dung chính mình như thế nào lại muốn tiến tới an ủi quả trứng. Nàng vẫn là nữ tử chưa gả, thật sự không có kinh nghiệm dỗ dành hài tử!

Để ngăn nó khóc, Hạ Tây đành phải nhẹ nhàng vuốt ve vỏ trứng một lần nữa: "Được rồi, đừng khóc, ta không có nói không cần ngươi. Vậy ngươi có biết, tại sao ngươi lại ở trong Tu Di Cung không?"

Quả trứng hưởng thụ cảm giác được vuốt ve, kim quang vui vẻ nhảy lên nhảy xuống cơ hồ muốn xoay vòng vòng, thậm chí còn liên hồi kêu lên vài tiếng “mẫu thân”, như thể nổ lực nhớ lại cái gì: "Tu Di Cung? Có vẻ như ta nhớ cái tên này, Tu Di Cung....A, đúng rồi! Là Tu Di lão gia gia, ta nhớ rõ hắn, chính hắn đã cứu bảo bảo?"

"Tu Di lão gia gia? Đó là người nào?"

"Tu Di lão gia gia!" Thanh âm đầy mê mang, lại tràn ngập hoài niệm cùng yêu mến: "Tu Di lão gia gia đối với bảo bảo rất tốt, hắn đã đem bảo bảo từ căn phòng u lãnh đó cứu ra, cũng cho bảo bảo uống linh khí dồi dào. Sau khi uống xong linh khí liền ngủ thϊếp đi, đến khi tỉnh dậy liền nhìn thấy mẫu thân người, hì hì ~ ”

Hạ Tây chết lặng trước quả trứng khổng lồ này, một hồi khóc một hồi cười. Từ cuộc đối thoại ngắn ngủi của họ có thể nhìn ra, nó đích thực có tâm tính của tiểu hài tử, còn nàng lại không thể hiểu hầu hết những gì nó nói, phỏng chừng có hỏi cũng lại hỏi không ra cái gì.

Hạ Tây tràn đầy bất đắc dĩ, đang định buông tay đang ấn lên vỏ trứng thì đột nhiên nghe thấy thanh âm hưng phấn của tiểu hài tử hét lên: "Đúng rồi! Tu Di lão gia gia có thứ muốn giao cho mẫu thân. Bảo bảo nhìn thấy mẫu thân liền vui quá, thiếu chút nữa quên mất nó!"