Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi

Chương 27: Phế Vật Cũng Có Thể Là Thiên Tài

Nam tử tiến về phía Hạ Tây, mỉm cười nắm lấy tay nàng, như một tình nhân nhẹ nhàng vuốt ve: "Bàn tay này vừa mới làm ta bị thương, ngươi có biết người làm ta bị thương sẽ có kết cục thế nào không?"

Hạ Tây chậm rãi điều chỉnh lại nhịp thở, cơn đau trong phủ tạng làm sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy.

Ánh mắt nóng rực, nam nhân nắm chặt bàn tay nhỏ bé thanh mảnh của nàng. Lòng bàn tay có vết chai mỏng mơn trớn làn da kiều nộn của nàng, mang đến một trận run rẩy tê dại lan lên cả cánh tay.

Hạ Tây vặn nhẹ cổ tay muốn thoát khỏi khống chế của hắn, song lại bị hắn kéo mạnh về phía trước, ngã vào người hắn.

"Cách đây không lâu, có một nữ tử tự cho thanh cao muốn thu hút hứng thú của ta. Trước bàn dân thiên hạ, chĩa mũi kiếm vào người ta, sau đó nàng liền đến kiếm cũng không nhấc nổi." Giọng nói trầm thấp của hắn mang theo vào phần tà mị nguy hiểm, chậm rãi thở ra bên tai nàng: "Tiểu nha đầu, ngươi nói ta nên phế bỏ tay ngươi hay kinh mạch toàn thân?"

"Muốn phế liền phế, nói nhiều như vậy làm gì? Ngươi cho rằng ta sẽ cầu xin ngươi sao?" Hạ Tây ngước nhìn hắn, cười lạnh. Sắc mặt u ám, nhưng đôi mắt lại sáng như sao, quật cường lãnh ngạo, không chút nao núng.

Nam tử trong lòng hơi động, ánh mắt nàng như thể đang khắc sâu dấu ấn trong đáy lòng hắn. Tâm trước đây luôn âm lãnh, tỉnh lặng như mặt hồ lại nổi lên điểm điểm gợn sóng.

Hắn không khỏi bật cười, rút đi uy áp đang đè nén lên người nàng, giọng nói hàm chứa vài phần bất đắc dĩ: "Tuổi còn nhỏ nhưng sao lại quật cường như vậy?"

Hạ Tây nhăn mày, vừa định phản bác, đột nhiên cảm giác một cổ tinh khí tiến vào trong huyết mạch từ cổ tay đang bị chế trụ của mình, trong nháy mắt lan truyền đến toàn thân.

Làn sóng năng lượng mát mẻ thay thế sức mạnh uy áp trước đó, nhanh chóng di chuyển trong cơ thể nàng cho đến đan điền. Đau đớn như bị xé rách trong lục phủ ngũ tạng biến mất vô tung vô ảnh, thay vào đó là một cảm giác thoải mái thư thái.

"Ngươi đã làm gì?" Nàng kinh ngạc, người này chẳng lẽ đang chữa thương cho nàng?

Đáp lại nàng lại là biểu tình ngạc nhiên của hắn. Siết chặt cổ tay Hạ Tây, thần sắc biến ảo không ngừng, sau một lúc lâu hắn mới trầm giọng nói: "Nghe nói, Tam tiểu thư Nạp Lan phủ, Nạp Lan Hạ Tây, từ nhỏ đã được chẩn đoán là phế vật không thể tu luyện, cho nên mới bị vứt bỏ ở nơi sơn dã, linh khí mỏng manh này. Ngươi….có thật là phế vật trong lời đồn, Nạp Lan Hạ Tây?

Hạ Tây trong lòng cả kinh, thần sắc trên mặt lại điềm tĩnh bất biến, nhàn nhạt đáp: "Không phải ngươi đã điều tra kỹ lưỡng lai lịch của ta mới theo dõi đến nơi đây sao? Huống chi, nếu ta không phải Nạp Lan Hạ Tây, ngươi cho rằng ta là ai?"

Hừ! Thân thể này xác thực là của Nạp Lan Hạ Tây. Thế giới này chưa bào giờ có tiền lệ trọng sinh, chỉ cần nàng không thừa nhận, không ai có thể nói nàng không phải Nạp Lan Hạ Tây!

Hắn thấp giọng cười, thanh âm tràn ngập ẩn ý: "Ha ha, hảo một cái phế vật không thể tu luyện. Thế giới này đích thực có rất nhiều người mù."

Hạ Tây sửng sờ, liên tục truy vấn: "Ngươi có ý gì?". Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn bình tĩnh không gợn sóng, giờ phút này rốt cuộc xuất hiện một tia dao động.

Bàn tay ấm nóng của hắn đột nhiên nắm chặt cằm nàng, khẽ cúi người xuống, đối diện với cặp mắt phượng trong veo sáng ngời của nàng: "Nạp Lan Hạ Tây, phải không? Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, tin tưởng chúng ta thực mau liền sẽ tái ngộ."

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Câu hỏi lạnh lùng sắc bén của Hạ Tây vừa vang lên, nàng cảm giác một luồng gió lướt qua, nam tử còn đứng ngay trước mặt nàng giờ đã biến mất không còn tăm tích.

Ánh nến lập loè, trong phòng chỉ còn lại bóng dáng của nàng, đứng trơ trọi một mình, như thể tên nam nhân xa lạ đó bất quá chỉ là một ảo ảnh.

Tên hỗn đản đó! Nàng thầm mắng một tiếng, nghiến răng nghiến lợi đặt lưng lên giường, tiến vào không gian lần nữa.