Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi

Chương 24: Một Kẻ Yêu Nghiệt

Hơn nữa, nàng tuy rằng vẫn không thể hấp thụ linh lực, nhưng có thể đồng hóa linh lực trong không gian của mình, tiến vào cơ thể lưu chuyển toàn thân, nàng cảm giác tâm trí tràn đầy sinh lực, mệt mỏi tan biến.

Hạ Tây đang đứng cạnh dòng suối, dùng nội lực hong khô y phục, đột nhiên hình ảnh phản chiếu trong nước lóe lên. Nguyên bản chiếu rọi hình ảnh của nàng trên mặt nước, bây giờ lại phản chiếu thân ảnh mơ hồ của một người.

Thân ảnh đó lúc này đang vô thanh vô thức ẩn núp trên xà ngang trong sương phòng của nàng. Trong phòng không đốt đèn, xung quanh đen tuyền nhìn không rõ dung mạo, nàng chỉ có thể xác nhận là một nam nhân cao lớn.

Cùng lúc đó, mọi ngóc ngách trong không gian của nàng đều sáng lên hồng quang cảnh báo. Có người xâm nhập trong phạm vi trăm mét! Hơn nữa, lúc này đang hiện diện trong sương phòng của nàng!

Không gian này có công năng cảnh báo, chỉ cần có người tiếp cận thân thể đang ngủ say của nàng, không gian lập tức cảnh giác, nhắc nhở báo động. Tình huống bên ngoài sẽ được phản chiếu trên mặt nước, tránh thân thể bên ngoài không gian bị thương tổn.

Hạ Tây ánh mắt chợt lóe, nhanh chóng rời khỏi không gian, trở lại cơ thể thực của mình. Vừa ra khỏi, cả người liền kinh hãi, sốc đến mức muốn nhảy dựng lên.

Căn phòng tối đen, không một tiếng động, cảm quan của nàng thế nhưng lại không phát hiện ra được hiện diện của bất kỳ ai khác trong phòng. Chính vào lúc này, có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mi đang nhắm nghiền của nàng, từ từ di chuyển đến cổ áo. Đúng vậy, có người đang vô thanh vô thức đứng bên cạnh nàng, sau đó, không một tia do dự, những ngón tay linh hoạt bắt đầu cởi bỏ ngoại y của nàng.

Hạ Tây đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng mang theo một tia sát khí, nhanh như cắt, chân trái giơ lên, tàn nhẫn đá vào tên "hái hoa tặc" to gan lớn mật. Thế nhưng, âm thanh rắc rắc đứt đoạn như mong đợi khi chân nàng đập vào l*иg ngực tên tặc tử đó lại không vang lên, ngược lại, một bàn tay to lớn như kìm sắt bắt lấy cổ chân nàng. Lòng bàn tay ấm ấp khô ráp, mang theo nhiệt hoả bỏng cháy khi đầu ngón tay hắn lướt qua chân trần của nàng, khiến nàng run rẩy tê dại.

Hạ Tây trong lòng rùng mình, nháy mắt di chuyển thân người, từ trên giường bật dậy, chân phải đá tới. Đôi tay nàng đan xen vũ động, tựa như đoá hoa khai phóng, hoa sen nở rộ, tầng tầng sát khí bao quanh nàng.

Một tiếng ngạc nhiên nhẹ nhàng vang lên, bàn tay chế trụ cổ chân nàng buông ra, nàng lùi lại vài bước, cả căn phòng tràn ngập trong tiếng cười trầm thấp. Đích thị là một nam nhân, hơn nữa còn có giọng nói trầm ấm hấp dẫn.

Hạ Tây đứng chân trần trong bóng tối, ánh mắt u lãnh nhìn chằm chằm bóng đen trước mặt, trong lòng hoang mang.

Mặc dù tên nam nhân này đích thực đang đứng trước mặt nàng, phát ra tiếng cười, nhưng nàng lại không thể cảm nhận được bất luận cử động nào của hắn. Nếu không phải không gian cảnh báo, thậm chí bị hắn lột da róc xương nàng vẫn vô tri vô giác.

Tên nam nhân này là ai? Nửa đêm xâm nhập lại có mục đích gì?

Đôi lông mày Hạ Tây nhíu lại, quan sát nam nhân bất động thanh sắc trước mặt, đột nhiên duỗi tay, hướng tới giá cấm nến.

Một tiếng cười ‘Xuy’ vang lên, ngọn nến trên bàn trang điểm đột nhiên cháy lên, chiếu sáng cả gian phòng cũng chiếu rọi rõ dáng vẻ của tên nam nhân.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Hạ Tây, đầu óc sửng sờ, giống như hít phải một ngụm khí lạnh. Thế gian này thế nhưng còn có một kẻ yêu nghiệt như vậy!

Tên nam nhân này bất quá trên dưới hai mươi tuổi. Vận một thân huyền sắc ống tay hẹp, cổ ngoại y điểm xuyến hình thêu bạc tím, xen lẫn ám tuyền họa tiết tường vân cùng biên bức (đám mây và hình dơi). Một cái đai lưng bản rộng cùng màu ôm trọn vòng eo. Vóc người cao lớn, thon dài, đĩnh đạt tựa thanh trúc. Cả người tản ra khí chất có một không hai, thiên địa chi khí.