Đi Xem Mắt

Chương 22

Chương 22
Ra khỏi rạp chiếu phim, rộng rãi sáng sủa, không khí trong nháy mắt cũng mát mẻ hơn rất nhiều.

Đương nhiên chẳng thấy tung tích tiểu Quang nam chính đâu, lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, chết rồi, hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là của cô giáo Lưu.

Bình Phàm sốt sắng điện lại, dựa theo tính tình của cô giáo Lưu thì lập tức hỏi: "Cô giáo Mộ à, người em họ kia của cô cuối cùng là ai hả? Có là cha của cô cũng không rãnh rỗi đến vậy, còn tới quản cô xem mắt? Hơn nữa, phẩm chất người tôi giới thiệu tuyệt đối bảo đảm, không cần mang theo người nhà làm vệ sĩ đâu."

Bình Phàm luôn miệng nói xin lỗi, thật vất vả mới trấn an thành công cô giáo Lưu.

"Cũng may ấn tượng của người ta với cô không tệ, tốt lắm, mai hẹn nữa, dẫn em họ cô đi cũng được." Cô giáo Lưu khoan hồng độ lượng, cho Bình Phàm một cơ hội.

Bình Phàm cũng chỉ có thể cảm ơn ân đức, đồng ý.

Cúp điện thoại, Doãn Việt bên cạnh bỗng nhiên nói: "Em thích anh ta?"

"Hả?" Bình Phàm không giải thích được.

"Nếu không tại sao còn đồng ý gặp mặt anh ta nữa?" Doãn Việt hỏi.

"Làm sao anh biết?" Bình Phàm kinh ngạc.

"Âm lượng điện thoại của em tương đối lớn." Doãn Việt giải thích.

Bình Phàm mặc niệm, chức năng cường đại của điện thoại sơn trại ơi, ngươi quả nhiên vẫn có khuyết điểm a~

"Em vẫn chưa trả lời anh." Doãn Việt không có ý định bỏ qua.

"Hôm nay mới gặp lần đầu, làm sao có thể thích được?" Bình Phàm lắc đầu.

"Vậy tại sao lại đồng ý?" Doãn Việt hỏi.

"Bởi vì, phải khách sao nha." Bình Phàm nói.

Dù sao cũng cùng chung xã hội, nhất định phải tuân thủ quy tắc kết giao.

Ra khỏi rạp chiếu phim chính là đường dành riêng cho người đi bộ, đèn đuốc đô thị sáng trưng, đám người bên cạnh thì thờ ơ.

"Em đồng ý qua lại với anh cũng vì khách sao sao?" Giọng nói âm trầm.

Bình Phàm kinh ngạc, quay đầu.

Giờ phút này, hai người đang đi đứng trước cửa nhà sách phong cách châu âu, thủy tinh dầy trong suốt, ánh đèn màu trắng ôn nhu ấm áp bên trong chiếu ra, ánh lên khuôn mặt tuấn lãng hơi nghiêng của Doãn Việt.

Bình Phàm là một cô gái không tốt, thấy vậy liền ngây dại .

"Là thế phải không?" Mặt nghiêng biến mất, chuyển thành chính diện, vẫn thu hút người như cũ.

Ực một tiếng, Bình Phàm nuốt nước miếng, nhưng lần này không phải vì mì thịt bò, mà vì một khuôn mặt.

Trong chớp mắt, Doãn Việt có một loại cảm giác được sói chú ý, nổi da gà.

"Em cảm thấy rất kinh ngạc." Bình Phàm đói khát bỗng nhiên toát ra một câu không đầu không đuôi.

"Tại sao?" Doãn Việt hỏi.

"Bởi vì, đây là lần đầu tiên anh nói 71 chữ một lúc."

"..."

"Cộng thêm dấu ngắt câu nữa là 79 ."

(Mấy bạn đừng có đếm lại xác nhận làm gì cho mất công, :D :D :D )

"..."

"Thật thần kỳ."

"..."

Lúc người người bất bình như thế này, một đám người bán hàng rong ôm hàng hóa như ong vỡ tổ hướng Bình Phàm vọt tới, vẻ mặt bối rối.

Bình Phàm tránh không kịp, kiếp ngã lăn quay ra đường sắp ập đến.

Nhưng trong lòng cô - không hối hận.

Dù sao, theo tình trạng này, chính là thời khắc vị đại của chú Quản trong truyền thuyết a~.

(Mình chẳng hiểu đoạn này @@)

Song trong lúc nguy cấp, Doãn Việt anh hùng cứu mỹ nhân, một tay kéo cô tới trong góc.

Khoảng cách gần cùng hắn tiếp xúc, hơi thở của phái nam bay tới chóp mũi, một lần nữa Bình Phàm lại không tốt - đỏ mặt.

Ngẩng đầu, chống lại đôi mắt của Doãn Việt, đen sâu thâm thúy, giống như có rất nhiều lời, nhưng khóe miệng kiên nghị vẫn vĩnh viễn đóng chặt.

Hai người rất gần, hai tay Doãn Việt nắm chặt hai cánh tay Bình Phàm, nhìn qua quả thật rất thân mật, hơn nữa hai mắt đối nhau, chật chật chật, mập mờ như vậy, giống như bệnh hôi nách, cuồn cuộn tỏa ra bên ngoài, không cẩn thận làm ngộ thương một người đi đường.

Thật ra thì cũng không tính là người đi đường —— đó chính là tiểu Quang nam chính bi thảm.

Bình Phàm vốn cho rằng hắn đã về. Tiểu Quang nam chính trải qua một loạt bi kịch lỗ cơm lỗ vé xem phim quyết định đắm chìm trong biển sách để chữa thương, liền đến nhà sách cho đến khi thân mỏi lưng mệt mới đứng dậy về nhà.

Ai dè đang ở cửa thì phát hiện cảnh ái muội này.

Đối mặt với Bình Phàm và Doãn Việt, tiểu Quang nam chính chỉ có thể run rẩy vươn ngón tay nói ra ba chữ.

"Loạn ~ luân ~ a! ! !"

Vang như chuông đồng, trung khí mười phần, Bình Phàm bội phục, tiểu Quang huynh trổ mã không tệ.