Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể

Chương 39: Cùng ăn mì trường thọ

Trong tình thế các đầu bếp cùng nhau vây xem, Hạ Lan Chi chống lại các loại ánh mắt hiếu kỳ cuối cùng đã nấu xong hai tô mì.

"Nào, mọi người vì đại nhân vỗ tay!" Một đầu bếp phấn khích nói.

Ngay lập tức, trong phòng bếp từng trận tiếng vỗ tay hưng phấn vang lên. Hạ Lan Chi đầy mặt xấu hổ trên tay cầm đồ ăn, khóe miệng giật giật nhìn nhóm đầu bếp này không biết vì cái gì mà lại kích động vỗ tay, cuối cùng hắn thật sự nhịn không được cổ không khí xấu hổ trong phòng bếp nữa mà chạy trối chết.

Hạ Lan Chi bưng khay đồ ăn một đường chạy tới chỗ dùng bữa, vừa vào cửa liền nhìn thấy tiểu Hoàng Thượng sớm đã ngoan ngoãn ngồi chờ.

Triệu Dận nhìn lòng ngực Hạ Lan Chi phập phồng, không nhịn được hỏi: "Tướng phụ sao lại thở gấp vậy? Gặp phải cái gì sao?"

Hạ Lan Chi không thể nói với y chuyện vừa xảy ra ở phòng bếp, đành phải qua loa lấy lệ nói, "Cái này thần...... Chạy bộ, rèn luyện thân thể một chút."

"Bưng đồ ăn chạy bộ?"

Hạ Lan Chi đứng trước ánh mắt khó tin của Triệu Dận, chỉ có thế căng da đầu nói: "......Đúng."

"Tướng phụ quả nhiên...... Ân......." Triệu Dận suy tư ở trong đầu tìm từ thích hợp, "Ân...... Một người xuất chúng."

Dứt lời, còn giơ lên ngón tay cái.

Hạ Lan Chi: "......."

........................

Hắn chống lại biết bao ánh mắt hiếu kỳ của những đầu bếp kia nấu cho tiểu Hoàng Thượng một bữa ăn, kết quả lại đổi được một câu "Tướng phụ là người xuất chúng"?!

Đây là từ dùng để khen người khác trong tình huống này sao Hoàng Thượng? Lại nói xuất chúng không phải hắn mà là đám đầu bếp kia a......

"Biểu tình Tướng phụ như vậy, là có gì muốn nói sao?"

"......Thần không có gì muốn nói. Này....... Bệ hạ, nếm thử tay nghề của thần đi." Hạ Lan Chi đem hai tô mì trường thọ để trước mặt hai người, đơn giản giúp tiểu Hoàng Thượng bày trí một chút, sau đó được Triệu Dận ngầm đồng ý cùng ngồi vào bàn.

Chờ thái giám tiến lên thử độc xong nhìn thần sắc Triệu Dận liền hiểu ý mà lui xuống, rất thức thời lưu lại không gian riêng cho quân thần hai người.

Triệu Dận dùng đũa bạc gắp lên một sợi mì dài, "Mì này cũng là Tướng phụ tự mình làm?"

"Ân," Hạ Lan Chi khiêm tốn mỉm cười, "Thần tay nghề không tinh, xin bệ hạ đừng chê."

"Tướng phụ làm, trẫm sao có thể ghét bỏ?" Triệu Dận gắp một đũa mì bỏ vào miệng cẩn thận nhấm nháp, sợi mì lướt qua môi lưỡi vừa mềm mại lại co dãn, nước canh trong vắt uống vào một ngụm liền thơm lừng cả vòm miệng. Hít sâu một hơi, trong mũi quanh quẩn nồng đậm hương vị. (Chị Ngư, chị nói thiệt đi, chị đang quảng cáo mì đúng hơm??)

Hạ Lan Chi nhìn Triệu Dận không chớp mắt, trong lòng chờ mong kiềm không được hỏi, "Như thế nào?"

"Trẫm không nghĩ tới Tướng phụ lại có tay nghề tốt như vậy," y mỉm cười nói, "Hương vị không tệ, Tướng phụ cũng nếm thử đi."

Triệu Dận gắp một sợi mì đưa đến bên môi Hạ Lan Chi, hắn nhìn đôi đũa đã bị tiểu Hoàng Thượng dùng qua, do dự một chút, cuối cùng vẫn cúi xuống ăn. Xin hãy đọc truyện tại — TRÙM TRUYỆN. V И —

Dù sao cũng là do tiểu shota đáng yêu muốn hắn ăn, hắn làm sao có thể cự tuyệt được hắc hắc hắc hắc.

Tuy muốn nghiêm khắc nhắc nhở việc này có thể xem như gián tiếp hôn môi...... Nhưng đối phương là một tiểu hài tử, hơn nữa còn là nghĩa tử của hắn, cách nói này còn ái muội như vậy thật sự là không tốt, hắn không nên có ý nghĩ gì khác.

Hạ Lan Chi một bên ở trong lòng yên lặng cảnh báo với bản thân, một bên nhai sợi mì thơm ngon trong miệng.

Quả nhiên tay nghề của hắn không lui bước, thật khiến người vui mừng.

Triệu Dận nhìn chăm chú vài khuôn mặt tuấn mỹ đang hạnh phúc ăn mì của Hạ Lan Chi, bên môi nhịn không được hiện lên một tia ý cười.

Y chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Lan Chi tươi cười thuần túy như vậy, thậm chí ánh trăng ngoài cửa sổ cũng không thể sánh bằng nụ cười này.

Trong màn đêm im ắng, chỉ có y cùng Hạ Lan Chi ở chung một chỗ trãi qua tiệc mừng thọ nho nhỏ. Tuy nhỏ, lại không thiếu sự ấm áp, hơn nữa y còn có thể ăn được mì trường thọ do chính Hạ Lan Chi làm.

Nói chung, cảm giác cũng không tệ cho lắm.

Tiếp theo lại quan sát thật tốt Tướng phụ một đoạn thời gian đi.

Triệu Dận thầm nghĩ.