Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể

Chương 25: Ngây ngốc mà nhìn bóng dáng hắn

"Trời quả nhiên mưa rồi a......"

Hạ Lan Chi ngửa đầu nhìn bầu trời giăng đầy mây đen mà lẩm bẩm, nước mưa lạnh lẽo rơi lên bàn tay, dừng một lúc liền chậm rãi trượt xuống, cuối cùng rơi vào vũng nước trên phiến đá xanh, nổi lên gợn sóng nhỏ đến không thể thấy.

"Trời mưa thì cũng nên về phòng thôi. Hiện giờ dùng cách lừa dối thay đổi được sự tình rồi, tiếp theo đã có thể an tâm học cách xem tấu chương."

Hạ Lan Chi lấy tay áo che đầu, vì không muốn dính nước mưa mà bước chân vội vàng chạy về hướng Tướng phủ.

"Nguyên thân cũng thật kỳ cục a, vậy mà lại lấy danh nghĩa tiểu Hoàng Thượng ban bố nhiều chính sách như vậy. Tiểu Hoàng Thượng khả ái như vậy cũng có thể hố, nếu đổi lại là ta nhất định sẽ đem người nâng trong lòng bàn tay mà sủng......"

Bước nhanh xuyên qua phủ đệ to lớn, Hạ Lan Chi một bên dựa theo trí nhớ hướng phòng ngủ mà đi, một bên dùng âm thanh nhỏ đến không thể nghe thấy không ngừng phun tào nguyên thân Thừa Tướng đại nhân không đáng tin cậy.

Tiểu shota ngoan ngoãn lại khả ái như vậy, cũng không biết nguyên thân phải máu lạnh đến mức nào mới có thể không bị manh hóa.

Quá đắm chìm trong vẻ ngoài đáng yêu của Triệu Dận, Hạ Lan Chi hoàn toàn không chú ý tới cảnh vật quanh mình dần trở nên không còn quen thuộc, đến khi thời gian đi được đã qua hơn một chén trà nhỏ, hắn mới giật mình cảm thấy có chút không thích hợp.

Đập vào mắt là khoảng sân viện nhỏ tản ra sự hoang vắng, so với phủ Thừa Tướng xa hoa hoàn toàn không phù hợp.

Sân viện này nhìn như thế nào đặt trong Tướng phủ cũng đều không thích hợp, vậy mà còn chưa bị dỡ bỏ, nhưng thật ra cũng có chút dáng vẻ riêng một ngọn cờ.

Trong khoảng sân tiêu điều cỏ dại mọc thành cụm, hơn nữa phần lớn lá cỏ đều héo rũ phiếm ám vàng. Bên góc tường có một cây chuối to, những cây hoa dại màu tím mềm mại đang co rúm lại phía dưới gốc cây để tránh đi những giọt mưa có thể dễ dàng tàn phá các nàng.

Trong viện chỉ có một gian nhà nhỏ rách nát, trên tường tô sơn trắng theo năm tháng dãi nắng dầm mưa đã bong ra không ít. Gạch đỏ lộ ra ngoài, ngày qua ngày bị gió cát tàn phá.

"Ta làm sao lại có thể đến được nơi này?"

Hạ Lan Chi có chút không hiểu, rõ ràng hắn đã dựa theo trí nhớ đi qua ba cái ngã rẽ đều là rẽ phải thì sẽ về đến phòng, làm sao lại đi tới nơi có phong cách hoàn toàn khác biệt với nơi muốn đến thế này?!

Chẳng lẽ vừa rồi hắn phân tâm nên đã đi sai ngã rẽ?

"Cũng không sao, theo đường cũ về lại thôi."

Hạ Lan Chi bất đắc dĩ mà nhún vai, sau đó xoay người rời đi.

Hắn vừa xoay đi, không biết có người đội mưa từ trong gian nhà kia thất tha thất thểu mà chạy ra, chỉ vì nhìn hắn một cái.

Người nọ từ song cửa sổ nhìn thấy Hạ Lan Chi liền vội vàng chạy ra sân viện, còn chưa kịp mở miệng gọi một tiếng "Thừa Tướng đại nhân", đã thấy bóng lưng đối phương khuất sau ngã rẽ.

Lại bỏ lỡ.

Người nọ chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn theo hướng Hạ Lan Chi rời đi, nhỏ giọng lẩm bẩm gọi một tiếng "A Chi".

Thanh âm nhỏ vụn trong nháy mắt liền hòa vào tiếng mưa rơi không còn lại gì.

Thiếu niên sai vặt từ trong nhà mang dù ra, "Công tử, ngài sao lại chạy ra đây? Lỡ như cảm lạnh thì làm sao?"

Người nọ kéo kéo khóe môi cười nói: "Không sao đâu, trở vào đi!"

"Công tử," người sai vặt đau lòng nói, "Ngài đừng miễn cưỡng tươi cười."

Nam nhân nghe người sai vặt gọi liền lộ ra nụ cười trấn an, xoa xoa đầu hắn, "Ta không sao."

Nước mưa lạnh lẽo theo gò má nam tử chảy xuống rơi vào miệng, đầu lưỡi lại chỉ cảm nhận được sự đắng ngắt.

Người nọ nhắm mắt lau đi bọt nước trên khuôn mặt tuấn tú, từ trong tay tiểu tư nhận lấy dù giấy, "Chúng ta vào nhà thôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Trước tiên chúng ta nói một chút chuyện trong truyện, vị công tử này là một nam phụ khá quan trọng.

Cá nhân ta cảm thấy chương này viết có chút nhanh, bởi vì vị nhân huynh này lên sân khấu quá sớm, mà lần sau hắn lên sàn phải đến năm thứ hai......