Thế Giới 18 Chặt Khít

Quyển 1 - Chương 1.1: Bệnh kiều khẩu vị nặng X Nữ nhiếp ảnh xinh đẹp (cường thủ hào đoạt, giam cầm, đánh gãy chân )

Bờ biển sóng to gió lớn, mặt nước gợn sóng cuồn cuộn, bọt sóng đánh vào hoàng hôn đang ghé trên mặt biển, ánh chiều tà buông xuống tản ra những ánh vàng rực rỡ, ấm áp.

Cô gái cầm trong tay camera bắt trọn khoảnh khắc xinh đẹp này, đến khi cảm thấy hài lòng mới cúi đầu xem xét lại mười mấy bức ảnh chụp giống nhau

Gió biển thổi tới mơn trớn mái tóc dài xinh đẹp xõa ngang vai của cô, gió mạnh thổi tới làm cho một ít cát bay vào mắt cô, làn váy của cô cũng bị thổi bay, suýt chút nữa đã vén hết lên, may mà được cô giữ lại.

Xoa nhẹ đôi mắt chua xót, cô gái chuẩn bị quay người rời đi, quay đầu lại thấy một người đàn ông cao lớn đứng phía sau, cô chợt kinh hãi lùi lại hai bước.

Những tia nắng ấm áp chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ của người đàn ông, chiếc mũi cao thẳng đem ánh sáng chiết làm hai, ánh sáng ấm áp dần tản ra lộ ra gương mặt trời sinh đã có sẵn khí thế uy nghiêm, hắn mặc chiếc áo gió màu đen, bị gió biển thổi tới nhẹ nhàng bay, ánh mắt lộ ra biểu tình ngây người.

Cô theo bản năng cúi đầu, nhìn thoáng qua làn váy phía dưới, may mân thật sự không có bị gió thổi lên, nhưng người đàn ông này tại sao lại như hoa si nhìn cô thế ?

Xuất phát từ lễ phép, cô mở miệng hỏi chuyện : "Có chuyện gì sao?"

Cổ họng hắn khẽ nhúc nhích, áo sơ mi trắng cởi bỏ hai cúc trước ngực, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, bên tai là tiếng gió biển mãnh liệt, cô nghe thấy tiếng nói hắn khàn khàn vang lên : "Cô thật xinh đẹp"

" Cảm ơn "

Không có lời nói dư thừa nào, cô nhẹ gật đầu, liền cầm camera hướng bờ cát phía trước chạy, trong lòng yên lặng đưa ra cái kết luận.

Người đàn ông kia nhất định là người cuồng cái đẹp.

Chị Tuệ rất thưởng thức ảnh của cô, nói bìa tạp chí tháng sau muốn giao cho cô phụ trách, thời gian này cô nhất định phải chụp được bức ảnh đẹp nhất.

Chỗ bờ cát không người hôm nay, chính là căn cứ bí mật mà cô đã phát hiện ra, ở chỗ này chụp ảnh sẽ không bị du khách quấy rầy, dọc theo ven biển cũng không có người làm cô có thể chụp được bức ảnh phong cảnh đẹp nhất.

Nhưng làm cô không nghĩ tới là, ngày hôm sau khi cô đang chụp ảnh, người đàn ông kia hắn lại xuất hiện.

Ánh mắt giống người si tình, hắn vẫn cực kì lóa mắt như lần trước, ánh mặt trời chói chang chiết xạ trên người hắn, cảm giác tồn tại của người đàn ông đều được phóng đại, đột nhiên hắn lại xuất hiện ở sau lưng cô, trong nháy mắt cô trở nên bất an, nhắm mắt hít thở sâu, cô ép mình bình tĩnh lại, nhẹ lui về sau một bước, sóng biển lại tràn vào đây, đánh nhẹ lên chân cô, rất nhanh lại rụt trở về.

Người đàn ông vẫn đứng yên đó, tựa như một khối điêu khắc nghệ thuật, trên người hắn mặc bộ quần áo mới khác ngày hôm qua, áo trắng hoodie cùng quần đen, vô cùng trẻ trung, tóc còn như cố ý chải chuốt qua, từng sợi mềm mại rũ xuống, được ánh dương phác họa ra từng tóc vàng.

"Chào cô" Thanh âm từ tính của hắn vang lên, như là sợ hãi cô chạy trốn, vội lên tiếng ngăn cô lại " Tôi là Lục Dĩ Mặc "

Trái tim bởi vì sợ hãi mà đập liên hồi, đôi giày trắng dưới chân đã bị nước biển làm cho ướt đẫm, cô không còn đường lui nữa rồi.

"Chào ... Chào anh, có chuyện gì sao? "

"Cô là đang chụp ảnh sao?"

Cô co quắp bất an gật đầu.

Hắn khẩn trương vẫn luôn chau mày, lại bối rối mà gãi đầu tóc ngắn xõa tung, "Vậy cô có thể, chụp cho tôi bức ảnh không?"

Thấy hắn là người đàn ông đã trưởng lại có cử chỉ như thế, cô cảm thấy buồn cười, căng thẳng trong lòng lập tức giảm bớt không ít, "Ra là như vậy, đương nhiên có thể rồi, anh đứng ở đây đi "

Hắn gật đầu nói cảm ơn với cô, chạy lên đứng trước vị trí mà cô chỉ, hắn đứng ở trước mặt cô, tư thế co quắp bất an, tưởng vươn tay lại buông xuống.

"Tôi yêu cầu làm tư thế gì sao?"

"Không cần, anh lớn lên bộ dáng soái như này, cho dù nhắm mắt lại chụp cũng rất đẹp." Cô điều chỉnh camera chuẩn bị chụp, ngẩng đầu lên thấy hắn nở nụ cười tươi với cô "Cô cũng rất xinh đẹp"

"Cảm ơn anh, cần bắt đầu chụp rồi, thả lỏng một chút, không cần khẩn trương như vậy. "

Cô hướng dẫn hắn điều chỉnh tư thế quay đầu, bất quá hắn hình như vẫn còn rất khẩn trương, sau cùng lại giơ lên hai ngón tay hình chữ V, tư thế nghiêm túc như chụp giấy chứng nhận.

Phụt!

Cô cắn nhẹ môi, cố nén ý cười, chậm rãi điều chỉnh tiêu điểm của camera, sau lưng là ánh hoàng hôn, cắt ra hình ảnh hoàn mỹ của người đàn ông, môi đỏ răng trắng tươi cười, qua ống kính camera cô nhìn đến bóng hình của hắn càng ngày càng tối dần.

Thời điểm cô nhấn chụp bức ảnh kia, cổ bỗng nhiên truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn, thậm chí còn không kịp làm ra động tác gì tiếp theo, camera trong tay rơi xuống, mất đi ý thức ngã xuống phía trước, khoảng khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, cô nhìn thấy người đàn ông kia, khóe miệng gợi lên nụ cười càng ngày càng sâu....