( All Thiên Bình )Tôi Yêu Em, Nữ Phụ

Chương 20

Ngày thi đang gần kề nhưng Dương Song Tử vẫn bám theo Trương Thiên Bình 24/7. Thiên Bình tuy không phải kiểu học sinh ba tốt, siêng năng học hành gì cho cam, nhưng cũng không muốn bị điểm thấp chút nào. Không cần làm cho được loại giỏi, khá cũng đủ rồi. Bởi vậy nên việc Song Tử cứ bám theo cô như thế thật phiền phức mà. Tuy là đối xử với cô rất tốt, thí dụ như mua nước mua đồ ăn cho cô khi cô đói hay buồn miệng, cái này tốt nhưng sẽ khiến cô tăng cân mất thôi; thí dụ như thấy cô buồn vì học không vô thì làm trò mua vui, vui thì vui thật nhưng cô cần học vào đầu chứ không cần vui ; thí dụ như cổ vũ khi cô mệt, cái này chỉ tổ làm cô phân tâm.... và đỉnh điểm là khi Song Tử gặp bất kì ai trong 10 người còn lại đều phóng cho họ cái nhìn không mấy thân thiện và thỉnh thoảng gặp tụi bạn bốc đồng nóng nảy như Bach Dương hay Nhân Mã là lôi mấy chuyện xấu xưa lắc xưa lơ ra cãi. Thật trẻ con mà... còn rất ồn ào nữa. Có điều Thiên Bình cũng không muốn để tâm đến mấy cái chuyện cũ tào lao ấy dù có mấy cái cũng khá buồn cười.

"Anh không thể ngừng bám theo tôi sao? Anh không cần phải học à?"

Cuối cùng thì cô cũng không chịu nổi nữa, gắt với Song Tử.

"Ừm... Anh có thể nhớ tất cả chỉ sau một đêm nên cũng không cần tốn sức lắm. Ai cũng đang ôn tập, anh lại quá nhàn rỗi, thế nên đến tìm em không được sao, Tiểu bảo bối nhi?"

Song Tử thản thiên nói rồi quàng cổ Thiên Bình nũng nịu

"Ngưng! Mỗi bảo bối đã đủ buồn nôn rồi. Còn nữa, loại chỉ nhìn một lần liền nhớ được tất như anh không muốn bị tôi băm ra cho cá ăn thì mau tránh xa tôi ra!"

Thiên Bình rùng mình một cái rồi lườm Song Tử, lạnh giọng đe dọa.

Cuộc đời thật bất công mà, tại sao chứ? Nhớ ngày xưa, hồi tiểu học cô cũng học rất chăm chỉ a! Nhưng chẳng hề được điểm tối đa nên đâm ra cảm thấy rất buồn. Vậy mà tên học giỏi nhất lớp cô lúc đẩy chơi hoài, sát ngày thi mới chịu ôn mà điểm cao nhất khối. Công bằng ở đâu chứ?

"Đừng như vậy mà! Được rồi anh nói dối đấy! Anh không thể nhớ tất cả trong một đêm được! Được chưa? Em hết giận anh rồi chứ?"

Song Tử lập tức hoảng hốt, bám theo cô dỗ dành

"Không giận anh. Nhưng anh cũng không cần nói dối như thế."

Thiên Bình nói.

"Anh xin lỗi nhưng anh yêu em!"

Song Tử cười toe ôm lấy Thiên Bình thì bị Thiên Bình đẩy ra

"Tránh!"

Thiên Bình lườm anh một cái

"Được được, không ôm cũng được. Giờ em đi đâu vậy, Bảo Bối? Cho anh đi cùng đi!"

Song Tử vẫn cười tươi rói bám theo cô.

"Đến thư viện."Cô đáp gọn

"Đến thư viện sẽ gặp Ma Kết và Xử Nữ mất!"

Anh cản đường cô

"Thì sao? Đều là bạn bè, có hại gì ai đâu? Tiện có gì không hiểu hỏi hai người họ cũng được."

Cô thản nhiên gạt anh qua một bên để đi tiếp

"Vậy anh đi theo bảo vệ em!"

Anh hùng hổ nói rồi đi theo cô

"Đừng có làm quá!"

Cô nói tuy nhiên cũng không đuổi anh đi nữa, bởi có đuổi cũng không thể đuổi được.

________

Ở một quán cafe nào đó, Lục Xử Nữ ngồi đối diện một nữ nhân tầm tuổi trung niên

"Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?"

Nhân viên đến hỏi

"Một mocha và một americano."

Nữ nhân kia nói.

"Vâng. Xin chờ một chút ạ."

Nhân viên ghi lại vào giấy rồi rời đi

"Cô Hứa, cô vẫn nhớ cháu thích uống gì sao?"

Xử Nữ mỉm cười.

"Tất nhiên rồi. Không phải chỉ có thời trang hay mĩ phẩm là ta mới nhớ đâu nhé! Sở thích của tiểu Lục ta cũng nhớ rất rõ."

Mẹ Hứa mỉm cười hiền lành đáp lại

"Vì chú Hứa cũng có sở thích giống cháu nhỉ?"

Xử Nữ cười mỉm.

Xử Nữ và ba Hứa đều thích cafe nhưng không thể uống được cafe vì nó đắng. Và cũng trùng hợp rằng cả hai đều thích vị của mocha. Không chỉ cafe mà Xử Nữ và ba Hứa cũng có rất nhiều sở thích giống nhau nữa

"Phải. Tiểu Lục và ba Linh nhi có nhiều sở thích rất giống nhau. Chỉ có điều, là ba Linh nhi kiên nhẫn hơn nhiều."

Đoạn nụ cười của mẹ Hứa bắt đầu biến mất. Xử Nữ cũng đã đoán trước được điều bà muốn nói rồi, không có bất ngờ lắm.

"Haha. Đúng là cháu không có kiên nhẫn như chú Hứa thật. Có điều cháu cũng biết mệt mỏi, mệt mỏi với việc giúp đỡ người mình không còn yêu."

Xử Nữ cười nhẹ, có điều giọng nói lại chẳng nhẹ nhàng chút nào mà tấn công thẳng vào hy vọng cuối cùng của mẹ Hứa bằng sự thật. Mẹ Hứa có chút bàng hoàng nhưng thở sâu một cái để bình tĩnh lại, bà mỉm cười nhẹ nhàng, cẩn thận hỏi:

"Cháu... không còn yêu con gái bác từ khi nào? Và giờ... có phải cháu yêu... Thiên Bình không?"

"Có lẽ đã lâu rồi nhưng cháu không nhận ra thôi. Và đúng như bác nghĩ, bây giờ cháu thích Thiên Bình, nhưng chưa đến mức là yêu đâu."

Anh mỉm cười dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng nhưng lại mang một màu sầu thảm.

"Cháu nào dám nhận yêu sau những chuyện mình đã làm với cổ chứ! Dù là kế hoạch đã thực hiện hay chưa thì cháu cũng đã từng nghĩ ra rất nhiều kế hoạch hãm hại rất tàn nhẫn. Thật may là Phương Linh quá nhân từ để chấp nhận những kế hoạch như vậy, nếu không cháu sẽ thấy có lỗi đến muốn chết đi cho xong. Dù Thiên Bình không quản những chuyện đó, thậm chí là không quản cả cháu... cháu vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi... Vậy nên cháu muốn bù đắp cho cô ấy thật nhiều."

"Cafe của hai người đây ạ."

Nhân viên đưa cafe đến rồi lại rời đi.

Mẹ Hứa đẩy tách mocha của Xử Nữ đến trước mặt anh và kéo tách americano lại. Xử Nữ mỉm cười, nhẹ nhàng nói câu cảm ơn và uống một hớp mocha. Mẹ Hứa cũng uống một ngụm cafe rồi im lặng một lúc, mắt chăm chăm nhìn vào mặt cafe còn dậy sóng.

"... Tiểu Lục, cháu biết không? Ta ghét Trương Thiên Bình, vì con bé rất giống mẹ nó. Giống hệt năm đó..."

Mẹ Hứa nhẹ giọng nói. Rồi bà kể lại những chuyện trong quá khứ. Về Ba Trương trong mắt bà, về mẹ Trương khi đó, về ba Hứa, về tình cảm của bà đối với ba Trương, liệt kê nhưng việc bà đã làm với mẹ Trương, kể về kết quả của câu chuyện đó. Xử Nữ in lặng lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ nó rất giống với những chuyện đang xảy ra.

"Thật giống với những gì đang xảy ra với các cháu phải không? Ông trời thật biết trêu người mà, để Linh nhi đi vào vết xe đổ của ta, nhưng lại không để con bé có con đường quay về."

Mẹ Hứa cười nhạt.

"Tiểu Lục, Bình nhi là một đứa con gái rất khó đoán, càng lớn ta càng thấy nó trầm tính và vô cảm hơn, đến nỗi ta chẳng thể đoán được nó đang nghĩ gì. Thế nên cháu đừng quá hy vọng. Đây là ta thật lòng. Ta rất quý cháu, tiểu Lục, cháu cũng biết mà. Vậy nên ta không muốn thấy tiểu Lục chịu tổn thương."

Mẹ Hứa thành thật nói

Tách mocha từ khi nào đã vơi đi gần hết, chỉ còn một ngụm. Xử Nữ đưa tách lên miệng uống hết ngụm cuối cùng. Nhẹ nhàng đặt chiếc tách đã cạn xuống, anh từ tốn nói:

"Cô Hứa, cảm ơn cô đã khuyên nhủ cháu. Cháu tuy cũng chẳng hy vọng gì nhiều, nhưng đã lún sâu vào từ khi nào rồi. Cháu xin phép đi trước."

Nói xong, anh đứng dậy cúi chào mẹ Hứa rồi rời khỏi đấy. Mẹ Hứa không nhìn theo, ánh mắt vẫn dán chặt vào mặt cafe, giờ đây đã phẳng lặng. Bà biết con gái mình bây giờ như thế nào, nó rất đau khổ, đơn phương đương nhiên rất đau khổ, nhưng bà biết làm sao đây? Xử Nữ đã không còn tình cảm với Phương Linh, mà nó bây giờ cũng không còn là đứa con gái ngây thơ khi trước. Nó lại không chịu nghe lời bà, càng lúc càng mù quáng. Căn bản không còn đường về. Một đứa trẻ hiền lành như vậy, sao ông trời lại ép nó phải thay đổi? Nhất thiết phải tàn nhẫn với nó như thế sao? Để nó phải chịu nỗi đau giống bà khi trước, tuy nhiên, bà cũng không biết cứu giúp con gái mình như thế nào nữa.

Đưa tách americano lên môi, nhấp một ngụm. Đắng. Giống như thực tại này vậy.

___________

Hai tuần sau, đều đã thi xong cả, bây giờ chỉ cần chờ điểm mà thôi. Thiên Bình đứng trước bảng điểm. Đầu bảng là Đoàn Bảo Bình, đồng hạng nhất là Lâm Ma Kết.

"Tại sao lại là đồng hạng chứ? Tôi được điểm tối đa mà!"

Bảo Bình ở phía sau gào thét

"Tớ cũng được điểm tối đa mà! Sao lại bị ghi sau chứ?"

Ma Kết gầm gừ.

Theo truyện kể lại thì Bảo Bình và Ma Kết luôn là đối thủ trong việc học hành. Đều học rất giỏi, nhưng thang điểm lại có giới hạn, thế nên luôn ngang tài ngang sức

"Ồ, Lục Xử Nữ đứng hạng ba này. Chỉ thua Ma Kết và Bảo Bình một điểm."

Thiên Bình ồ lên bất ngờ.

Còn lại đều đứng trong top 20. Thiên Bình tìm kiếm tên của mình. Hạng chót. Có điều Thiên Bình cũng không thấy quá buồn, chỉ hơi thất vọng một xíu, xem ra không thể thắng được đồng tiền. Nhưng đồng tử cô khẽ giật một cái khi nhìn thấy số 0 tròn trịa ở cột điểm của mình

"Sao Bảo Bối lại hạng chót chứ? Em đã học rất chăm chỉ mà!"

Song Tử trố mắt nhìn kết quả

"Cái gì?"

Tất cả bắt đầu nháo nhào ùa đến.

"Giáo viên bảo có người lấy cắp bài của Thiên Bình. Không có bài thì không thể chấm, tính là 0 điểm."

Xử Nữ đi đến, bình tĩnh nói

"Cô ấy bị lấy mấy bài?"

Song Ngư hỏi

"Theo như giáo viên nói là tất cả. Nếu không bị lấy mất bài, và tính cả đám dùng tiền để leo hạng thì cô ấy đã được hạng 50."

Xử Nữ trả lời.

"Hy vọng cậu không có phần trong vụ việc này."

Sư Tử nói

"Đương nhiên là không. Tớ bù đắp cho Thiên Bình còn chưa xong thì thời gian đâu đi hại cổ."

Xử Nữ nhíu mày, hơi cao giọng nói.

"Xử Nữ không có làm. Các anh đừng nghi ngờ. Hơn nữa tôi cũng không ghét Xử Nữ, các anh là bạn với nhau bao nhiêu năm sao phải đối xử với nhau cay nghiệt thế?"

Thiên Bình gắt.

Cô không có ghét bỏ gì Xử Nữ thì cô nghĩ Xử Nữ cũng nên được tất cả chào đón đi chứ. Huống hồ Xử Nữ cũng chỉ công khai thân phận của cô, nhiều hơn cũng chỉ là nghĩ ra mấy cái âm mưu hại người vẫn chưa được thực hiện thôi mà. Mấy người này có phải nhạy cảm quá rồi không?

"Thiên Bình, cô bị lấy cắp bài đấy! Sao có thể để yên như thế được?"

Cự Giải tức giận nói.

Thiên Bình có chút ngạc nhiên, Cự Giải là một trong những người rất hiếm khi tức giận. Anh ta quan tâm đến cô thế sao? Bỗng nhiên Thiên Bình cảm thấy có chút tội lỗi khi không đáp lại tình cảm của họ.

"Dù là dưới trung bình thì cũng không sao, ổn mà. Vinh ca cũng sẽ hiểu thôi. Với lại, các anh cũng không nên nghi ngờ Xử Nữ khi chưa có bằng chứng gì..."

Thiên Bình nhỏ giọng nói, biểu cảm e dè hối lỗi. Cự Giải giật mình vì nghĩ anh đã dọa cô sợ.

"Thiên Bình, tôi xin lỗi vì đã dọa cô sợ. Bọn tôi sẽ đi tìm kẻ đã lấy cắp bài của cô, đừng lo, cũng đừng buồn."

Cự Giải điều chỉnh lại tâm trạng để không dọa cô lần nữa và dùng giọng nói thân tình nhất có thể. Có điều có gì đó sai sai. Sợ? Cô á? Sợ Cự Giải tức giận?

Trong khi cô đang ngơ ngác thì mấy người kia mỗi người một hướng đi mất từ khi nào.

"Nhưng ... Đợi đã... Ai bảo với các anh tôi đang buồn?"

Khi Thiên Bình nhận ra thì tất cả đều đã đi hết.

"Vậy.... có lẽ mình nên đến chỗ clb vậy."

Thiên Bình gật gù rồi đi.

_________

Thiên Yết ngồi trong phòng hội học sinh, tay cầm điện thoại kề bên tai.

"Sao ông vô trách nhiệm vậy hả? Bộ ông không biết dùng camera hay sao? Tôi nhớ rằng trường học này được trang bị rất đầy đủ mà!"

Thiên Yết gần như là quát lên qua điện thoại, đầu dây bên kia là hiệu trưởng

"Dường như ông quên mất rồi thì phải. Ông chỉ là hiểu trưởng tạm thời mà ba tôi nhờ trông giúp cái trường này cho đến khi tôi chấp nhận tiếp quản trường thôi. Và bây giờ nếu tôi muốn tôi có sa thải ông và trở thành hiệu trưởng. Ông hiểu chứ?"

Thiên Yết quát.

Hiệu trưởng hiện tại cũng chỉ là một người quen của ba Hàn vì Thiên Yết không muốn tiếp quản trường. Lí do đơn giản là không thích thôi, hơn nữa Hàn Nghi Ân hứng thú với việc này hơn anh, muốn thì đợi em trai anh lớn rồi đẩy cho nó là được.

"Được. Nhanh lên đấy. Nếu ông chậm trễ thì tôi sẽ tự làm và sau đó ông có thể đi tìm việc khác."

Giọng Thiên Yết thấp xuống một chút, tuy nhiên vẫn lạnh tanh. Cúp máy và thả cái điện thoại xuống bàn. Anh tự hỏi Thiên Bình đang làm gì.

_________

Trong khi đó Thiên Bình ở phòng sinh hoạt clb hủ bách.

"Hội trưởng Trương, chẳng phải tớ đã nói không cần cậu phải ra mặt sao? Để tớ xử lí hết là được rồi."

Triệu Hân Nghiên nhíu mày khó chịu những vẫn cười gượng gạo

"Thì cậu cứ làm việc của cậu đi. Tôi cũng đâu nhúng tay vào đâu chứ? Cậu làm gì tôi nãy giờ đều chấp thuận chứ có nói gì phản đối đâu chứ?"

Thiên Bình bĩu môi nói

"Hội phó Triệu cậu sao vậy? Sao lại gắt gỏng với hội trưởng Trương như thế? Cậu ấy đã cho cậu toàn quyền xử lí rồi mà!"

Hội viên A nói

"Phải đấy, hội trưởng Trương đâu có làm khó cậu! Hơn nữa tớ hỏi ý kiến hội trưởng không những được tôn trọng mà còn được cậu ấy cho lời khuyên rất tốt. Cậu chỉ biết làm theo ý mình!"

Hội viên B nói

"Hội trưởng đã giao tất cả quyền cho tôi rồi, các cậu đương nhiên phải nghe lời tôi!"

Triệu Hân Nghiên tức giận

"Tiểu Nghiên! Cậu đừng cãi, sẽ khiến mọi người không vui! Nội bộ mâu thuẫn thì có hội trưởng Trương cũng không giữ nổi đâu!"

Hội viên C kéo Hân Nghiên ra góc tường thì thầm

"Tôi miễn cưỡng cho cậu ta vào là để giữ clb thôi. Con hồ ly như cậu ta có cái gì hơn tôi chứ? Huống hồ tôi cũng là hủ nữ, nhan sắc lại nhỉnh hơn cậu ta!"

Triệu Hân Nghiên tức giận nói, không để tâm đến âm lượng đang đủ để tất cả đều nghe thấy, như cố tình nói cho Thiên Bình nghe.

"Cậu ghen tị với hội trưởng Trương? Cậu là hủ nữ mà!"

Học viên C ngạc nhiên

"Là hủ nữ thì không thể thích con trai sao? Tôi đâu phải như cái bọn đồng tính mà cái đám bách các cậu vẫn thường xem!"

Triệu Hân Nghiên nói lớn.

Các hội viên cùng Thiên Bình nghe thấy, lập tức tối sầm mặt.

"Nếu không có tôi ở đây thì các cậu sẽ không cãi nhau như thế này. Vậy tôi rời clb, các cậu cứ gạch tên tôi ra khỏi danh sách đi."

Thiên Bình nói.

"Cậu tưởng tôi cần cậu lắm sao? Không có cậu tôi cũng có thể tự xoay sở! Không có cậu thì Trương Hữu Vinh cũng không cần ở lại đây!"

Triệu Hân Nghiên nói rồi lập tức gạch tên Thiên Bình và Hữu Vinh ra khỏi danh sách. Thiên Bình cũng đi khỏi đó

____________

Ở phòng giám thị, ngoại trừ Thiên Yết thì tất cả đều ở đó để xem camera. Không phải là điều đương nhiên sao? Rảnh đâu mà đi tìm chứng cứ này nọ trong khi có camera chứ. Đột nhiên thầy hiệu trưởng vào, có điều cũng không ai ngạc nhiên lắm. Ai chẳng biết ông ta lại bị Thiên Yết sai bảo kia chứ. Có điều ông ta cũng là hiệu trưởng, không phủ nhận ổng đã làm rất tốt về trách nhiệm của một hiệu trưởng, ai cũng nể ổng, chỉ là ông không thể cãi lời Thiên Yết.

"Sao mấy đứa cũng ở đây?"

Thầy hiệu trưởng hỏi

"Chung mục đích với Thiên Yết."

Bạch Dương đáp gọn.

"Thầy cứ về đi. Thầy vẫn còn công việc mà. Bọn em sẽ nói lại kết quả cho Thiên Yết."

Xử Nữ tử tế nói.

"Vậy... nhờ các em."

Thầy hiệu trưởng nói sau đó rời đi. Đợi thầy hiệu trưởng đi rồi, Kim Ngưu mới mở lời

"Chút nữa đến chỗ Thiên Yết bảo tên đó cho ổng nghỉ việc đi cho rồi."

"Ờ được đấy. Dù sao từ khi Thiên Yết vô học là ổng đã bỏ bê công việc rồi. Dù một phần cũng vì Thiên Yết chèn ép ổng quá."

Bảo Bình tiếp lời.

"Dù đang chiến tranh nhưng vẫn phải nói là bọn mình nói chuyện hợp nhau thật đấy."

Xử Nữ nói.

"Thì cũng hơn mười năm trước chứ đùa sao? Bọn mình không hợp thì ai hợp. Mà chuyển ổng sang trường nào?"

Sư Tử nói.

"Trường X thì sao? Thấy trường đó cũng ổn đấy."

Song Ngư thờ ơ nói.

"Trường đấy cũng toàn lũ con nhà giàu vừa chảnh vừa vô dụng. Cho ổng đến trường Y đi. Một trường học bình thường."

Cự Giải nói.

"Ổng ở đây lâu chắc không dạy nỏi tụi học sinh bình thường đâu. Cho ổng tới trường Z đi."

Song Tử nói.

"Trường Z là trường cho bọn yankee mà. Cậu ghét ổng lắm hả?"

Ma Kết hỏi.

"Bọn này ghét ổng vì ổng báo cho gia đình chuyện bọn này suýt đốt trường vì nghịch phòng hóa chất."

Nhân Mã trả lời.

"Cái đó là lỗi của các cậu mà."

Ma Kết nói.

"Nhưng chọn trường Z được phải không? Duyệt chứ?"

Bạch Dương hỏi

"Còn phải xem Thiên Yết có chịu không nữa."

Kim Ngưu nói

Thầy giám thị nãy giờ im lặng không nói, sợ không cẩn thận thì cũng sẽ bị như thầy hiệu trưởng. Tìm thấy rồi mới cản trọng lên tiếng:

"Mấy đứa à, xem này..."

Cả đám bu lại xem. Tối hôm chấm bài, có một nhóm nữ sinh bước vào. Nữ nhân với mái tóc dài xanh dương và đôi mắt lục bảo quen thuộc đứng yên ra hiệu cho những học sinh còn lại lục lọi chỗ bài làm. Sau một lúc lấy được bài thi thì nghe có tiếng người, lập tức chạy đi mất chạy đi mất

"Là chị Minh Tuệ!"

Sư Tử tức giận nói

"Chúng ta mau đi!"

Bạch Dương nói rồi chạy đi.

"Thầy cũng mau đi thôi! Thầy là thầy giám thị cơ mà!"

Xử Nữ nói rồi kéo theo thầy giám thị đi.

"Ế? Đợi..."

Thầy giám thị không kịp phản ứng, chỉ có thể để Xử Nữ lôi đi

Khi mọi người đã đi hết, màn hình máy tính vẫn chưa tắt, đoạn video quay được vẫn tiếp tục. Thật ra Nhạc Minh Tuệ chỉ lấy đi một bài. Sau khi nhóm người của Minh Tuệ đi, một nữ nhân khác với mái tóc ngắn nâu bước vào, lấy hết chỗ bài còn lại của Thiên Bình đem đi.

Lại là nữ nhân với mái tóc nâu ngắn đó bước vào căn phòng trống với màn hình vẫn còn mở. Nữ nhân bước đến trước máy tính, ấn ấn mấy cái, xóa mất đoạn video về ngày hôm đó đi.

"Sẽ không bao giờ có ai biết là do Hứa Phương Linh này làm đâu."

Nữ nhân đó chính là Hứa Phương Linh. Nói xong nhếch mép cười gian xảo, quay lưng bước ra khỏi phòng.

To be continued...