K: chào các bạn, lí do thứ nhất là mình đang thiếu ý tưởng. Ngoại truyện này là để mấy bạn đọc tạm trong thời gian mình tìm thêm ý tưởng.
Lí do thứ hai là vì có bạn ủng hộ và mình cũng muốn viết nên ngoại truyện này đã ra đời.
Ngoại truyện này là giấc mơ của Trương Thiên Bình về hai bé Nghi Ân và Hạo Hiên lúc lớn. Là BL nhé, nếu bạn nào dị ứng với thể loại này có thể không xem.
Giờ thì vào truyện nào!
________________
Ân x Hiên ( Nghi Ân công, Hạo Hiên thụ )
1
"Ân Ân!!!!!"
Nhạc Hạo Hiên, 18 tuổi, học sinh năm cuối trường cao trung Zodiac. Cậu chạy lại chỗ Hàn Nghi Ân, bạn cùng lớp của cậu, đang đi vào lớp. Hàn Nghi Ân nghe thấy tiếng, chẳng thèm quay đầu hay đứng lại chờ, tăng tốc, đồng thời đổi hướng đi.
"Ân Ân thật quá đáng a! Đừng lúc nào cũng tránh tớ chứ!"
Hạo Hiên chạy tới và nhảy phốc lên ôm lấy cổ Nghi Ân, bĩu môi trách móc
"Nhạc Hạo Hiên, tôi đã nói bao nhiêu lần là đừng có gọi tôi như vậy. Buồn nôn!"
Nghi Ân gỡ Hạo Hiên ra, trừng mắt lườm anh, khinh bỉ nói
"Không buồn nôn! Tớ thích gọi Ân Ân như vậy! Ân Ân!"
Hạo Hiên cười toe toét nói rồi ôm lấy Nghi Ân, cọ mặt vào má anh. Khoảng cách hai khuôn mặt hiện tại là bằng không, hai má anh hiện mấy vệt hồng hồng.
"Mặc kệ cậu! Tôi về lớp, vào giờ học rồi!"
Nghi Ân đẩy Hạo Hiên ra, bước nhanh về lớp.
"Này, Ân Ân, đợi tớ!"
Hạo Hiên vẫn cười toe toét chạy theo.
-----
Giờ ăn trưa, Hạo Hiên và Nghi Ân cùng ăn với nhau trên sân thượng trường. Nghi Ân nhìn hộp cơm của mình, đống sườn chua ngọt chất đầy muốn lấp hết cơm. Lại nhìn sang hộp cơm của Hạo Hiên, chỉ có hai ba miếng cải trắng trộn dấm với một viên thịt, chẳng có miếng sườn nào nhưng lại vẫn còn sốt dính trên cơm.
"Sao thế? Cậu thích sườn chua ngọt lắm mà, sao lại ngồi thần người ra thế kia? Có phải trong người không khỏe không?"
Hạo Hiên nhìn thấy Nghi Ân cứ nhìn qua nhìn lại hai hộp cơm mà chẳng động đũa ăn, khiến cậu đâm ra lo lắng
"Có phải cậu là thừa lúc tôi đi mua nước mà dồn hết sườn cho tôi không?"
Nghi Ân nhíu mày không vui, hỏi.
"Thì tại Ân Ân thích ăn sườn chua ngọt mà. Mình dù sao vẫn còn thịt viên, còn cải trắng, hơn nữa mình cũng không thích ăn sườn lắm."
Hạo Hiên không coi đó như là thiệt thòi, còn híp mắt cười toe toét đáp lại. Đúng là Nghi Ân thích ăn sườn nhưng tên Hạo Hiên ngốc kia cũng thích ăn sườn kia mà. Có điều đều là tên ngốc này đưa hết sườn cho anh ăn, còn mình chỉ ăn có bằng đấy đồ thôi.
"Tên điên nhà cậu... Cho cậu hết thịt heo xào ớt này. Sườn nhiều thế này ăn nhất định sẽ thừa mấy món khác. Lần sau đừng có dồn hết sườn cho tôi nữa, không là tôi gϊếŧ cậu đấy!"
Nghi Ân thở dài, mang hộp cơm của mình lại gần mà đẩy hết thịt heo xào ớt qua cho Hạo Hiên, không quên đe dọa cậu. Cậu chẳng gật cũng chẳng lắc, chẳng biết có thèm nghe không, chỉ cười toe toét, híp cả mắt lại.
Ăn xong, để hai hộp cơm gọn gàng một bên, cả hai ngồi bên nhau nhìn trời nhìn mây. Giờ nghỉ trưa đã hết từ lâu rồi.
"Cậu không về lớp sao?"
Hạo Hiên nhìn Nghi Ân, hiếu kì hỏi.
"Tôi không thích tiết văn. Buồn ngủ lắm."
Nghi Ân chẳng quay đầu lại nhìn cậu, nhẹ giọng nói một câu:
"Tớ cũng vậy, không thích tiết văn."
Hạo Hiên lại cười toe toét, đồng tình với cậu. Anh nhíu mày, liếc cậu. Rõ ràng cậu rất thích tiết văn, ngày nhỏ đọc truyện của Lương Song Ngư một lần, từ đó trở nên thích văn học. Chẳng giống anh, thật ra cũng không phải ghét, chỉ là thấy buồn ngủ.
"Ân Ân nè, sau này tớ sẽ cưới cậu nhé?"
Hạo Hiên hỏi.
"Không. Tôi ghét chị cậu."
Nghi Ân dứt khoát nói
"Tớ cũng không thích tỷ tỷ. Vậy sau này tớ cưới cậu rồi hai chúng ta ở nhà cậu. Sẽ không gặp tỷ tỷ."
Hạo Hiên vẫn cười, đáp lại
"Tôi cũng chẳng thích nhìn mặt ca ca."
"Vậy thì tớ cũng không thích. Sau này chúng ta cùng bỏ trốn."
"Cậu thôi đi! Sao sở thích sở ghét của bản thân lại phải giống tôi cho bằng được? Có đứa em nào lại ghét anh chị của mình bao giờ?"
Nghi Ân tức giận quát.
"Thì cậu cũng ghét Yết ca còn gì."
Hạo Hiên không sợ, cười nhẹ, bình thản đáp.
"Thì tại ổng đáng ghét. Nhưng cái gì cũng thay đổi cho giống tôi thì cậu làm quá rồi đấy!"
Bị nói vậy làm anh cũng chẳng biết nên trả lời thế nào nên chỉ trả lời qua loa rồi nói lảng đi.
"Vì tớ thích Ân Ân. Cậu không biết khi thích một người thì bản thân sẽ tự thay đổi theo sở thích sở ghét của người đó sao? Truyện của Ngư ca viết thế đấy! Tớ thích Ân Ân! Tớ thích cậu vì thế sở thích của tớ cũng thay đổi luôn!"
Hạo Hiên cười, nhẹ nhàng trả lời lại anh. Khuôn mặt anh bỗng chốc lại hồng hồng.
"Còn Ân Ân thì sao? Cậu có thích tớ không?"
Hạo Hiên thẳng thắn hỏi. Lần này khuôn mặt Nghi Ân chuyển thành đỏ, anh vội quay đi, ngượng ngùng đáp lại cậu:
"Có. Trả lời cho vừa lòng cậu. Lúc nào cũng hỏi!"
Hạo Hiên nhìn anh, khóe miệng cong lên, nhưng ánh mắt có phần bi ai.
"Miễn cưỡng quá..."
-------
Sau buổi lễ tổng kết, một nữ sinh năm nhất hẹn Hàn Nghi Ân ra sân sau trường.
"Nghi Ân học trưởng, em thích anh! Xin anh hãy hẹn hò với em!"
Nữ sinh năm nhất nói.
"Không bao giờ! Hàn Nghi Ân là bạn trai của tôi. Cô mau cút đi!"
Nhạc Hạo Hiên từ đâu nhào ra, tức giận quát đồng thời hôn lên môi Nghi Ân. Cô bé hậu bối dường như đóng băng, đôi mắt kinh ngạc phủ một lớp nước mỏng.
"Đi thôi Ân Ân!"
Hạo Hiên nắm tay Nghi Ân còn chưa hết kinh ngạc đi.
Kéo anh lên sân thượng, quay lại trừng mắt với anh. Ánh mắt cậu từ lúc nào cũng đã ươn ướt nước mắt, vừa tức giận mà cũng vừa bi thương
"Sao thế? Trông cậu thật đáng sợ."
Nghi Ân mặt không biến sắc, nhẹ giọng hỏi
"Đáng lẽ từ khi cô ta hẹn cậu thì cậu nên từ chối ngay chứ! Đã bao nhiêu người rồi! Cậu thích nghe người khác nói thích cậu lắm sao? Ngày nào tớ cũng nói thích cậu còn chưa đủ sao?"
Hạo Hiên tức giận hét lớn
"Cậu thật quá đáng! Tớ vì cậu mà sở thích thay đổi, sở ghét thay đổi, món tớ thích nhưng vì cậu cũng thích nên cũng phải cắn răng nhường cho cậu, đến tỷ tỷ của tớ cũng vì cậu mà ghét rồi. Vì thích cậu mà không biết cái trường này, cái thế giới này bao nhiêu người ở sau chỉ chỉ trỏ trỏ, khinh bỉ đủ điều. Vẫn còn chưa đủ sao? Cậu đúng là đồ đáng ghét! Ích kỉ! Tham lam! Ngu ngốc! Đáng chết!"
Hạo Hiên như đυ.ng trúng nút, bao nhiêu uất ức cứ thế tuôn ra, nước mắt uất ức cũng ứa ra không ngừng
Nghi Ân không nói gì, từ đầu đến cuối lắng nghe, mặc kệ cậu uất ức mà chửi mắng mình.
"Cậu giỏi lắm! Khiến tôi thích cậu rồi bây giờ lại trơ mặt ra như thế? Đã thế tôi sẽ biến cậu thành của tôi, suốt đời chỉ là của tôi!"
Cậu tức giận đè anh xuống. Do đột ngột nên cả người anh đập xuống đất, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn. Cậu dường như tỉnh táo lại, đồng tử mở to kinh ngạc. Không tin được chuyện mình vừa làm
"Xin lỗi. Tớ xin lỗi... vì tớ thích cậu... tớ không muốn người khác có được cậu..."
Cậu cúi đầu, nhẹ giọng nói.
"Cậu mới là tên ngốc."
Anh im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói
"Có thấy tôi hẹn hò với ai khác không? Lúc nào cũng ở cạnh cậu 24/7. Cậu ngày nào cũng nói thích tôi, đòi cưới tôi, tôi có biểu hiện nào là thấy kinh tởm và muốn xa lánh cậu chưa? Nếu cậu vẫn chưa tin, thì..."
Anh từ tốn nói, đoạn ngừng lại một chút, vươn tay ra sau đầu cậu kéo cậu xuống, môi kề môi với anh.
"Tôi thích cậu! Thích nhất là cậu, Nhạc Hạo Hiên!"
Tách ra khỏi môi cậu, mặt anh đỏ bừng nói tiếp.
"Tớ cũng thích nhất là Ân Ân!!"
Cậu hạnh phúc reo lên rồi ôm lấy anh.
--------------
"Dừng lại!!!!! Không thể mơ tiếp được nữa!!!"
Thiên Bình bật dậy như lo xo, miệng lẩm bẩm.
"Cái quái gì vậy chứ? Sao lại nhanh như vậy chứ? Tất cả là tại Lương Song Ngư bắt mình đọc mấy cái tiểu thuyết ngắn của hắn, bị nhiễm mất rồi!"
Thiên Bình chau mày khó chịu. Nhìn sang đồng hồ liền nhận ra chỉ mới nửa đêm.
"Phải có tí drama chứ! Như thế thì quá là nhanh đi..."
Thiên Bình nghiến răng ken két rồi nằm lại xuống giường.
"Lần này phải mơ một giấc mơ đẹp."
Thiên Bình lẩm bẩm rồi nhắm mắt, mau chóng chìm vào giấc ngủ.
_________________
Hiên x Ân ( Hạo Hiên công, Nghi Ân thụ )
"Ân Ân!!!!!"
Nhạc Hạo Hiên, 18 tuổi, học sinh năm cuối trường cao trung Zodiac. Anh chạy lại chỗ Hàn Nghi Ân, bạn cùng lớp của anh, đang đi vào lớp. Hàn Nghi Ân nghe thấy tiếng, chẳng thèm quay đầu hay đứng lại chờ, tăng tốc, đồng thời đổi hướng đi.
"Này, Ân Ân thật quá đáng! Đừng lúc nào cũng tránh mặt tớ thế chứ!"
Hạo Hiên nhào tới ôm lấy Nghi Ân từ phía sau, lời quở trách nhưng miệng vẫn cười toe toét
"Tôi đã nói cậu đừng có gọi tôi như vậy rồi mà. Buồn nôn!"
Nghi Ân lườm anh.
"Vậy tớ gọi cậu là tiểu khả ái nhé?"
Hạo Hiên cười híp mắt.
"Cái đó chỉ có Thiên Bình tỷ mới được gọi tôi như vậy. Còn cậu là trường hợp đặc biệt, nếu gọi như thế tôi lập tức chôn sống cậu."
Nghi Ân trừng mắt đe dọa
"Vậy chỉ có thể gọi là Ân Ân được thôi nhỉ?"
Hạo Hiên không sợ, vẫn cười toe toét
"... Ít ra buồn nôn cũng còn hơn phải sát sinh."
Nghi Ân nhíu mày, im lặng một chút rồi mới mở miệng.
Sau đó đến giờ ăn trưa, Hạo Hiên lên sân thượng trường đợi trước, Nghi Ân đi mua nước vô tình đυ.ng mặt một nam sinh khác, là hậu bối dưới cậu 1 năm, đại thiếu gia nhà họ Triệu, Triệu Cao Lãng. Cậu xoay người, định đi vòng qua Triệu Cao Lãng nhưng bị cậu ta chặn lại, Nghi Ân đổi hướng người lại nhưng vẫn bị chặn. Triệu Cao Lãng còn cầm tay cậu lại, siết chặt như không muốn cậu bỏ trốn
"Triệu thiếu gia, có gì muốn nói với tôi sao?"
Nghi Ân nhướng mày ngạc nhiên.
"Anh hình như rất thích trêu đùa tình cảm của Hạo Hiên học trưởng nhỉ, Hàn Nghi Ân?"
Cao Lãng từ tốn nói.
"Liên quan gì đến cậu?"
Nghi Ân nhíu mày, có chút không vui.
"Tôi thích Hạo Hiên học trưởng! Nếu anh không có ý gì với học trưởng, xin anh mau chóng tránh xa anh ấy! Đừng để tôi phải ra tay, khi đó đừng trách sao tôi tàn nhẫn!"
Cao Lãng hùng hồn nói rồi quay lưng bỏ đi.
"Tên điên... muốn thì tới lấy đi! Tôi mới không thèm Nhạc Hạo Hiên!"
Nghi Ân cau mày bực tức, lầm bầm trông miệng chửi rủa rồi quay lưng bỏ đi. Cậu chẳng thích Nhạc Hạo Hiên, chẳng thích một chút nào hết. Cái tên điên suốt ngày cứ "Ân Ân" mãi, lại còn hay bám dính lấy cậu không buông, có điên mới thèm. Thằng nhóc Cao Lãng đó muốn thì cứ lấy, cậu không quản! Nhưng mà...
"Bực thật đấy..."
Bực thật đấy, nhưng chẳng biết tại sao nữa... có lẽ do tên nhóc Cao Lãng đó, khi không lại mò đến đe dọa như vợ với tình nhân thế này. Làm hỏng hết tâm trạng rồi...
"Ân----- Ân Ân à, cậu sao thế? Ai làm cậu giận sao?"
Hạo Hiên ngồi đợi trên sân thượng, vừa thấy Nghi Ân liền mặt mày hớn hở nhưng trông thấy cậu không vui thì liền khựng lại, lo lắng hỏi han. Nghi Ân nhìn anh, dường như lửa giận dịu xuống một chút, cơ mặt cũng giãn ra chút ít. Cầm lấy hộp cơm của mình mở ra, lười nhác đáp lại:
"Gặp một tên điên thôi."
Cậu nói trong khi múc một muỗng cơm đầy đưa thẳng vào miệng. Ánh mắt tức giận dường như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.
"Là ai? Ai làm gì cậu? Tớ lập tức xử lí người đó!"
"Không cần. Mà... cậu có biết Triệu Cao Lãng không?"
"Triệu Cao lãng... À, nhóc hội phó hội học sinh. Dạo này nhóc đó nổi lắm, mới chuyển vào đã có fan rồi. Vừa học giỏi này, chơi thể thao giỏi này, mấy thứ văn nghệ cũng biết chút chút, giỏi ăn nói, biết nấu ăn nữa. Mẫu con trai lí tưởng của đám con gái luôn. Mà cậu hỏi chi?"
Hạo Hiên dường như biết rất nhiều về Triệu Cao Lãng, cậu thì chỉ biết mỗi cái tên của nó thôi, thì bởi Triệu gia cũng chẳng nổi lắm, cậu để tâm đến nó làm gì cho mệt thân.
Có điều về tên nhóc Cao Lãng đó, Hạo Hiên biết có phải là quá nhiều rồi không chứ? Nghi Ân cảm thấy dường như lửa giận trong tâm lại to thêm một chút
"Không có gì."
Nghi Ân quay đầu, giọng lạnh nhạt với anh.
"Sao thế? Cậu dỗi à?.... Hay cậu ghen vì mình biết nhiều điều về Triệu Cao Lãng quá?"
Hạo Hiên ngạc nhiên rồi đột nhiên hiểu ra gì đó liền đổi giọng đùa cợt hỏi. Cậu giật mình, mặt cũng đỏ bừng lên như bị nói trúng tim đen.
"Hình như cậu vừa giật mình, còn đỏ mặt nữa... Có phải là bị tớ nói trúng tim đen rồi không?"
Anh nhìn thấy thái độ đó liền hớn hở.
"Trúng tim đen gì chứ? Tôi mà thèm ghen với thằng nhóc đó? Nực cười!"
Nghi Ân cố tỏ ra bình tĩnh, gượng gạo nói. Hạo Hiên nghe còn còn cười tươi hơn nữa, miệng muốn kéo lên đến mang tai.
"Quả nhiên là Ân Ân cũng thích mình mà!"
Anh hớn hở nói rồi hôn một cái lên má cậu.
"Cái tên điên này! Ai thèm thích cậu? Tôi thích nhất chỉ có Thiên Bình tỷ!"
Cậu đỏ bừng mặt, vừa gào to vừa đạp một cái vào bụng anh. Anh ôm bụng đau mà miệng cười không ngớt. Cậu bực lắm nhưng có đánh thì tên điên này sẽ càng cười đến tắt thở mất thôi. Đành kiềm chế lại mà nhai hết chỗ cơm.
"À phải rồi... Ân Ân à, từ ngày mai đến hết tuần này tớ phải làm bài luận văn với Triệu Cao Lãng, thằng nhóc muốn giúp tớ. Chắc là buổi trưa không thể ăn cùng cậu."
Cười hả hê rồi thì Hạo Hiên cũng nhớ ra chuyện cần nói, lập tức nói với cậu. Nghi Ân nhíu mày, quay đầu nhìn Hạo Hiên.
"Với Triệu Cao Lãng?"
Nghi Ân cau mày, hỏi anh.
"Ừ. Được không? Nếu cậu không thích thì tớ lập tức đi tìm Triệu Cao Lãng từ chối. Tớ vẫn chưa nhận lời thằng nhóc đâu."
Hạo Hiên gật đầu, thấy gương mặt Nghi Ân cứ lạnh tanh nên cũng cảm thấy khó xử. Định sẽ từ chối Triệu Cao Lãng.
Nghi Ân nghe thế, trong lòng định nói từ chối ngay nhưng lại khựng lại. Nói thế lỡ Nhạc Hạo Hiên lại xuyên tạc ý muốn của cậu thì sao? Anh sẽ xuyên tạc thành cậu đang ghen với thằng nhóc đó hay đại loại vậy mất! Nên tìm lời khác muốn anh từ chối! Cậu thực chất chỉ là không muốn nhìn mặt thằng nhóc Triệu Cao Lãng, hơn nữa buổi trưa không có Nhạc Hạo Hiên thì thật buồn chán... Đợi đã! Không có Nhạc Hạo Hiên sao lại buồn chán? Không có anh thì càng vui chứ sao? Không có ai làm phiền mình nữa còn gì! Có điều sao cảm thấy cứ không cam tâm...
"Ân Ân, cậu có nghe tớ nói không? Sao không trả lời?"
Hạo Hiên quơ quơ tay trước mắt Nghi Ân, nhưng cậu vẫn cứ im lặng. Anh phải vỗ vỗ vào mặt cậu thì cậu mới giật mình trở lại.
"Hả? C-cậu cứ đi với thằng nhóc đó đi. Được thì đi luôn càng tốt. Tôi chẳng quan tâm!"
Nghi Ân nói, vẻ mặt gượng gạo không tự nhiên.
"Rõ ràng Ân Ân không muốn mà! Cậu đừng lo, chỉ giờ nghỉ trưa thôi mà, tớ vẫn sẽ đi cùng cậu đến trường và về nhà. Nếu Ân Ân thấy không thích, lúc nào cũng được, tớ lập tức bỏ bài luận về với cậu."
Hạo Hiên cười híp mắt rồi vừa ngọt ngào nói vừa ôm lấy cậu từ phía sau. Nghi Ân đỏ mặt, thúc một cú vào bụng Hạo Hiên buộc anh phải buông ra.
"Ai nha, Ân Ân à, sao cậu có thể mạnh tay với chồng tương lai của mình như thế được?"
Hạo Hiên mặt mày nhăn nhó mà vẫn cười, vẫn mở miệng đùa giỡn với cậu.
"Ai nói cậu là chồng tôi? Tôi còn chẳng thích cậu! Tôi sau này nhất định cưới Thiên Bình tỷ làm vợ!"
Nghi Ân mặt đỏ bừng, tức giận mà đánh anh.
"Không cho cậu lấy vợ! Ân Ân là vợ của tớ! Thiên Bình tỷ đã có ca ca của cậu theo đuổi rồi, cậu ngoan ngoan gả cho tớ đi!"
Hạo Hiên cười híp cả mắt lại nói.
"Ai là vợ cậu chứ? Tôi gϊếŧ chết cậu bây giờ!"
Nghi Ân nửa bực nửa ngượng vừa gào lên vừa đánh.
Đằng sau cánh cửa, có một đôi mắt lạnh lẽo, đầy căm phẫn quan sát từ đầu đến cuối.
--------------------
Ngày hôm sau, giờ nghỉ trưa Nghi Ân một mình nằm dài trên nền, chân mày nhíu lại dường như muốn nhập làm một, xem chừng vừa gặp chuyện gì rất khó chịu.
Chuyện vẫn là tên nhóc Triệu Cao Lãng đó, mới sáng nay lúc Hạo Hiên và Nghi Ân cùng đến trường, nó đợi sẵn trước cổng chờ Hạo Hiên đến liền thân mật bám lấy Hạo Hiên tách ra khỏi cậu. Nó chỉ ngắn gọn nói bài luận văn của anh nó đã nghiên cứu hết rồi và thế là lôi anh đi luôn. Đến giờ nghỉ trưa, chưa qua một phút nó đã xuất hiện trước cửa phòng học, mang theo cả cơm nước đầy đủ. Vẫn là vì chuyện bài luận văn với anh.
Giờ thì cậu ở đây một mình. Cơm cũng chưa ăn. Lúc nào cũng vậy, Hạo Hiên luôn chuẩn bị sẵn cơm cho cậu. Bây giờ gọi quản gia đưa cơm tới thì cũng phiền cho ổng, mà cậu cũng không đến mức quá đói. Muốn thì ngày mai chuẩn bị sẵn cơm nước là được, không cần Nhạc Hạo Hiên nữa. Mà chỉ đến hết tuần thôi mà, với lại thấy tiến độ cũng khá nhanh, tên nhóc Triệu Cao Lãng đó mới ngày thứ nhất mà thông tin đều đã chuẩn bị cả rồi, không chừng còn xong sớm hơn dự định.
----------
Một tuần sau, Nhạc Hạo Hiên vẫn chưa trở lại. Vẫn là thằng nhóc Triệu Cao Lãng khốn khϊếp đó, làm xong rồi thì nó bảo vẫn còn bài luận văn của nó. Nó là đã giúp anh rồi và đó là lí do nó muốn anh phải giúp nó. Đã thế nó còn chọn cái đề tài gì phiền phức chết đi được, đến giờ chỉ mới xong một nửa. Nhạc Hạo Hiên từ lúc nhận lời cho nó giúp anh đến giờ, sáng sớm đã không thấy mặt mũi đến tận lúc chiều muộn cũng chưa gặp, thậm chí là trong giờ học cũng không thấy mặt, đến một cuộc gọi hay tin nhắn đều không thể trả lời cậu. Đám học sinh trong trường dạo này đồn thổi rằng Nhạc Hạo Hiên và Triệu Cao Lãng sắp công khai hẹn hò, còn cậu thì sắp bị bỏ rơi. Thằng nhóc Triệu Cao Lãng đó rốt cuộc đã làm gì Nhạc Hạo Hiên? Mà Hàn Nghi Ân cậu bị sao thế này? Cứ cảm thấy mất mát thứ gì đó, cứ cảm thấy trống vắng, muốn nghe giọng anh, muốn gặp anh...
Rốt cuộc cậu đang là nhớ một người bạn? Cảm thấy buồn chán vì không có bạn mình? Không, mà Hạo Hiên còn chẳng phải bạn cậu, cậu ghét anh kia mà. Mà cứ cho rằng hai đứa chơi với nhau từ nhỏ, dù cậu ghét anh nhưng cũng coi như là bạn bè rồi đi. Thì cái cảm giác này cũng không giống mất bạn! Nó kì lạ hơn nhiều! Cậu vì nó mà trở nên gắt gỏng hơn, khó chịu hơn. Đến ca ca của cậu, ông quản gia còn ngạc nhiên bởi thái độ của cậu nữa. Đáng ghét! Chết tiệt! Cậu bị sao thế này! Nước mắt sao cứ muốn trào ra?
Cậu không chịu được, lại cầm điện thoại lên gọi cho Nhạc Hạo Hiên.
《Alo? Ân Ân? Tớ đang định gọi cho cậu nè!》
Thật may mắn, cậu ta bắt máy rồi! Cậu dường như muốn reo lên. Nhưng sao cậu lại thấy hạnh phúc như thế chứ?
"Cậu đang ở đâu?"
《Ân Ân nhớ tớ sao? Có phải nhớ tớ không?》
Tiếng cười dội qua từ bên kia đầu dây. Cái tên chết tiệt! Lúc này mà còn cười được? Khốn khϊếp! Nghe tiếng anh cười mà không hiểu sao cậu cảm thức tức điên lên.
"TÔI HỎI CẬU ĐANG Ở ĐÂU?"
《Ơ... Tớ đang ở----》
《Hạo Hiên học trưởng, là ai gọi vậy? Mau tắt máy đi! Chúng ta còn bài luận văn chưa xong!》
Là tiếng của thằng nhóc Triệu Cao Lãng
"Tôi cấm cậu tắt máy! Nghe không? Cậu đang ở nhà Triệu Cao Lãng đúng không? Bất kể cậu đang ở đâu thì mau đến đây ngay cho tôi! Đến nhà tôi ngay! Luận văn gì cũng dẹp đi! Dẹp hết!"
Cậu gào lên.
"Tớ biết rồi!"
Hạo Hiên có chút ngạc nhiên. Đáp lại rồi tắt máy.
Lúc đó trời mưa. Nhanh lắm, Hạo Hiên đã về tới. Vừa tới thì thấy chỉ có Nghi Ân đứng trước cổng chờ, quần áo đã ướt hết rồi.
"ÂN ÂN! SAO LẠI DẦM MƯA THẾ NÀY?"
Hạo Hiên cao giọng quở trách, chạy đến lôi Nghi Ân vào nhà.
"Cậu nói chỉ không gặp giờ nghỉ trưa thôi mà?"
Nghi Ân không ngẩng đầu lên cũng không chống cự, vừa đi theo anh vừa nhẹ giọng nói. Anh khựng lại, liếc cậu. Khi đó người hầu chạy đến nói rằng buồn tắm đã chuẩn bị xong.
"Cậu ướt nhẹp cả rồi. Đi tắm đi, cảm đấy. Tớ đợi cậu trong phòng."
Anh nói rồi buông tay cậu ra, bước về phòng cậu. Cậu nhìn theo, nghiến răng, siết chặt tay.
"Nhị thiếu gia, cậu mau đi tắm đi! Cậu sẽ cảm mất!"
Người hầu lo lắng nói.
"Tôi phải xử lí chút chuyện. Đừng có vào phòng tôi, bất kể ai cũng không được."
Có điều cậu chẳng để lọt tai, nhào tới cầm lấy tay anh lôi một mạch về phòng cậu.
Vào phòng cậu thậm chí còn khóa cửa, không muốn bất kì ai làm phiền.
"Sao cậu không trả lời? Tôi gọi bao nhiêu cuộc rồi cậu biết không? Sao đến cả gọi lại cậu cũng không gọi? Cậu còn dám không đưa cơm cho tôi! Cậu đáng chết! Đi chết đi! Tôi ghét cậu!"
Nghi Ân tức giận nói.
"Cậu nói đi? Cậu có phải thích thằng nhóc Triệu Cao Lãng rồi không? Thằng nhóc đó có gì mà cậu bỏ mặc tôi một suốt cả tuần qua vậy hả? Có gì hả? Cậu có biết tôi suốt một tuần qua cô đơn thế nào không? Lúc nào cũng thấy trống vắng hết! Cậu có còn quan tâm đến tôi không?"
Nghi Ân dường như chạm trúng nút, nói hết ra lời muốn nói, nước mắt trực trào ra nhưng lại nén lại. Hạo Hiên nghe mà sững cả người. Ân Ân của anh đã cảm thấy như thế sao? Anh có thấy cậu gọi, cũng thấy cả tin nhắn, nhưng mà Cao Lãng không phút nào cho anh lơ là. Anh không biết cậu cô đơn như vậy...
"Tớ xin lỗi..."
Anh ôm cậu vào lòng, kề môi sát tai cậu nhẹ giọng nói câu xin lỗi.
"Buông ra! Tôi ghét cậu!!"
Cậu chống cự nhưng anh càng siết chặt hơn. Đánh cũng không buông.
"Cậu cứ đánh tớ đi. Đánh bao nhiêu cũng được. Tớ chịu hết. Nhưng mà cậu phải hiểu, tớ vẫn luôn thích Ân Ân nhất! Tớ chỉ thích mỗi Ân Ân thôi!"
Hạo Hiên nói.
"Thật không?"
Cậu ngẩng đầu lên. Gương mặt khả ái đáng yêu khiến tim anh lại đập mạnh. Anh gật đầu.
"Tôi không tin c---- ưm!!!"
Gương mặt khả ái ấy bỗng chốc lại lạnh tanh như mọi khi. Anh cúi đầu xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn sâu. Cậu mở to mắt ngạc nhiên. Lưỡi anh như con rắn nhanh nhẹn luồn vào trong khoan miệng nóng ẩm của cậu chơi đùa. Cậu đỏ mặt, hoảng loạn, có điều cậu lại chẳng kháng cự. Đến khi cậu có dấu hiệu thiếu khí anh mới tách ra, hai tay vẫn ôm eo cậu.
"Cậu tin rồi chứ?"
Anh dịu dàng hỏi. Cậu ngượng ngùng gật đầu.
"Vậy còn giận tớ không?"
Anh hỏi tiếp. Cậu trầm mặc một chút rồi lắc đầu
"Nhưng tôi cấm cậu bỏ mặc tôi lần nữa!"
Cậu nói.
"Tớ hứa! Tớ sẽ chỉ thích mỗi Ân Ân thôi! Sẽ không để Ân Ân buồn nữa! Nếu tớ sai phạm, Ân Ân muốn gϊếŧ tớ, chôn sống, đánh chết tớ, hay làm gì đều được."
Anh cười híp cả mắt, dõng dạc tuyên bố. Cậu nhìn anh, kề môi bên tai anh nói thật nhanh cậu tin anh rồi áp môi lên môi anh. Anh đưa một tay lên luồn vào mái tóc đỏ của cậu, đưa cậu lại gần hơn, thay đổi vị trí chủ động. Cảm giác lâng đâng kì lạ tràn lan trong cậu.
Không để ý xung quanh, mà cậu vô tình để cái tên sở khanh kia nhân lúc cậu chìm đắm vào nụ hôn mà quần áo bị ném qua một bên cả rồi. Đồ ướt nên từ đầu cả người cậu đã lạnh ngắt, đến lúc bị đẩy xuống giường cậu mới nhận ra.
"Nhạc Hạo Hiên, cậu tính làm gì tôi?"
Nghi Ân mặt đỏ bừng đẩy anh ra
"Ăn cậu! Bộ đồ ướt nhẹp kia của cậu thật là quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ đi! Hạo Hiên bị chịu không được. Ân Ân cũng không chịu được đúng chứ?"
Hạo Hiên cười gian tà rồi lại nhào đến hôn lên môi cậu.
------------
Ngồi trong vòng tay của Hạo Hiên, Nghi Ân dựa hẳn người vào khuôn ngực rộng của anh. Thân nhiệt của Hạo Hiên cao hơn cậu, cơ thể cũng to hơn, vì thế vòng tay của anh vừa rộng, có thể bao trọn người cậu, lại vừa ấm áp khiến cậu cảm thấy rất an toàn, thoải mái.
"Ân Ân, cậu ổn chứ?"
Cả giọng nói lúc nào cũng rất chân thành, nhẹ nhàng.
"Đau chết đi được!"
Cậu cao giọng, mặt mày nhăn nhó. Cả sức khỏe của anh cũng.... mà cái quái này thì có cái gì để ca ngợi? Đau chết đi được!
"Nhưng... không chảy máu mà... Tớ đã hỏi kĩ cách làm từ Thiên Bình tỷ rồi. Chắc tỷ ấy không biết tớ định làm gì nên tỷ chỉ chi tiết lắm."
Hạo Hiên thản nhiên nói.
"Đau! Đau muốn chết đi được! "
Nghi Ân nhăn mặt
"Nhưng mà tớ hạnh phúc lắm. Ân Ân đã chịu gả cho tớ rồi!"
Anh cười toe toét nói
"Ai gả cho cậu? Có tin tôi gϊếŧ cậu không?"
Cậu trừng mắt nhìn anh
"Thì Ân Ân nhận ra là cậu thích tớ rồi. Cũng đã là người của tớ rồi còn gì? Cậu vẫn không chịu làm vợ tớ?"
Anh ra vẻ đáng thương
"Thích cậu? Lúc nào chứ? Tôi chưa từng nói là tôi thích cậu!"
Cậu thật sự không nhớ là mình có nói thích anh.
"Cậu sợ tớ thích Triệu Cao Lãng không phải vì ghen sao? Không có tớ cậu thấy buồn; tớ hôn cậu, cậu không kháng cự còn hôn ngược lại tớ; tớ-----"
Anh toe toét liệt kệ những bằng chứng nhưng cậu ngắt lời
"Thôi! Được rồi! Tôi thừa nhận là tôi... chắc là thích cậu rồi. Nhưng mà tôi chưa có chịu làm vợ cậu đâu! Còn phải xem thái độ của cậu đã..."
Cậu ngượng ngùng nói.
"Tớ biết rồi!"
Anh cười rồi hôn lên môi cậu.
"Nhưng mà... còn thằng nhóc Triệu Cao Lãng?"
Chợt nhớ đến thằng nhóc đó, cậu hỏi.
"Lúc nãy tớ bảo tớ có việc gấp nên phải về. Định là về xem cậu thế nào một chút thôi. Nhưng mà tình hình này, ngày mai tớ sẽ ở với cậu, không làm bài luận nữa. Ân Ân đâu có đi được phải không?"
Anh cười toe toét nói.
"Là tại ai hả?"
Cậu nhăn mặt quát. Đột nhiên cậu cảm thấy thứ sau lưng có dấu hiệu thức giấc, hai má cậu đỏ ửng
"Nè đợi đã... cậu đang tính làm gì nữa đấy? Cậu là quái vật hay sao mà chưa biết mệt hả?"
"Tớ lại muốn nghe giọng của Ân Ân rồi!"
Anh cười gian tà rồi hôn lên môi cậu bất chấp cậu chống cự.
________________
Thiên Bình mở mắt, nhìn đồng hồ thì thấy đã 12h trưa rồi. Cô ngủ lâu quá rồi. Loạng choạng đứng dậy, cô chợt nhớ đến giấc mơ.
"Lần này tốt hơn lần trước chút. Có điều sao mình xuất hiện nhiều quá vậy? Đây là cho hai đứa nhỏ mà."
Cô tự trách mình
"Mà kệ đi."
______________
K: Mấy ngày nay mình phải học nên không có thời gian viết tiếp. Xin lỗi các bạn. Có điều thấy ngoại truyện này để hơi lâu rồi nên viết nốt cho xong luôn. Chap sau có lẽ vẫn chưa ra sớm được. Mình xin lỗi trước nhé.