Tại biệt thự chính của Lâm gia, bên ngoài cổng, anh em Trương Hữu Vinh và Trương Thiên Bình đứng bên ngoài. Hữu Vinh cầm trên tay điện thoại, xem lại địa chỉ.
"Ở đây phải không anh?"
Thiên Bình hỏi
"Để anh xem lại.... ừ đúng rồi. Ở đây này."
Hữu Vinh kiểm tra kĩ lưỡng rồi mới gật đầu khẳng định.
Dứt lời, anh nhấn chuông. Một lần, hai lần.
/Vâng?/
Một giọng đàn ông trung niên vang lên ở bên kia.
"Xin chào. Xin hỏi đây là Lâm gia phải không ạ?"
Hữu Vinh lịch sự nói
/Vâng đúng vậy. Cho hỏi cô cậu là? /
Bên kia cũng đáp lại lịch sự.
"Tôi là Trương Hữu Vinh, học trưởng của Ma Kết. Tôi đến giúp Ma Kết làm bài luận. Cho hỏi Ma Kết có nhà không ạ?"
Hữu Vinh nói
/À vâng. Thiếu gia có nói với tôi về cậu. Xin đợi một chút./
Bên kia đáp rồi rất nhanh, người hầu mau chóng ra đến mở cổng cho cả hai rồi dẫn cả hai vào nhà. Bên trong nhà xuất hiện một người đàn ông trung niên, hiền hậu cười với cả hai.
"Xin chào, tôi là quản gia. Tôi họ Tần, cô cậu cứ gọi tôi là Tần quản gia là được. Cậu Trương, cô Trương, thiếu gia đang ở trong thư viện. Để tôi dẫn cô cậu vào."
Tần quản gia nói rồi dẫn cả hai đến thư viện. Trên đường đi, Thiên Bình nhìn xung quanh, cách trang trí của Lâm gia rất đơn giản mà thanh tao, không cầu kì, phức tạp mà vẫn tạo được điểm nhấn cho ngôi nhà. Bước vào thư viện, Thiên Bình lập tức choáng ngợp với mấy giá sách khổng lồ.
"Wow."
Thiên Bình há hốc miệng.
"A! Thiên Bình!"
Bỗng tiếng Ma Kết vang lên. Thiên Bình giật mình. Nhìn thấy Ma Kết đang ngồi đọc sách ở bàn với Xử Nữ lập tức chạy tới ngay khi cô vừa bước vào.
"Chào Ma Kết, Xử Nữ."
Thiên Bình cười nhẹ. Nét mặt Xử Nữ có chút thay đổi khi thấy Ma Kết chạy ngay đến chỗ Thiên Bình. Anh biết Thiên Bình cũng sẽ đến nhưng vẫn cảm thấy không vui
"Hữu Vinh học trưởng, cuối cùng anh cũng đến rồi. Chúng ta ra ngoài thôi. Bài luận của em phải ra ngoài mới có cảm hứng."
Xử Nữ nói rồi kéo Hữu Vinh đi.
"Từ từ thôi Xử Nữ, anh đã hứa là giúp em rồi mà. Sẽ không có nuốt lời đâu mà em vội vậy."
Hữu Vinh ngạc nhiên.
"Ơ Xử Nữ! Cậu đi đâu vậy?"
Ma Kết ngạc nhiên toan chạy theo thì Xử Nữ nói
"Cậu cứ ở lại đi. Hữu Vinh học trưởng giúp tớ là được rồi."
Xử Nữ nói.Ma Kết vẫn ngơ ngác.
"Nếu Lục thiếu gia đã nói vậy rồi thì sao cháu không ở lại đây đi. Dù sao cũng không thể để cô Trương ở lại một mình được."
Tần quản gia nói
"Vậy- vậy ông cho người mang bánh, một cafe đen cho cháu và caramel latte cho cô ấy."
Ma Kết ngượng ngùng nói.
"Vâng."
Tần quản gia gật đầu. Một lúc sau Tần quản gia trở lại, đích thân ông mang bánh đến cho cả hai.
"Thiên Bình, mau lại đây!"
Ma Kết gọi Thiên Bình lại trong lúc cô đang đi lòng vòng quanh mấy cái kệ sách. Trở lại bàn đọc sách, Tần quản gia xếp ra trước mặt cả hai bánh kem dâu, cafe đen cho Ma Kết và một tách caramel latte cho Thiên Bình.
"Là Caramel latte! Sao anh biết tôi thích latte vậy Ma Kết?"
Thiên Bình hỏi
"Vì tôi thấy cô thường uống latte khi tôi đến phòng học nấu ăn với Cự Giải."
Ma Kết nói
"À đúng là vậy. Cảm ơn anh nhé. Ngon lắm!"
Cô nói rồi uống một ngụm latte và mỉm cười. Ma Kết nhìn cô, khuôn miệng cũng tự động cong lên. Bỗng một người hầu bước vào, trước đó không quên gõ cửa trước.
"Thưa thiếu gia, phu nhân tìm người."
Người hầu nói
"Mẹ ta? Có chuyện gì sao?"
Ma Kết hỏi
"Tôi không biết. Phu nhân chỉ bảo tôi gọi người đến."
Người hầu nói.
"Xin lỗi Thiên Bình. Tôi sẽ trở lại ngay."
Ma Kết nói rồi đi. Thiên Bình ngơ ngác nhìn theo rồi cúi mặt nhìn tách cafe trước mặt, có chút thu mình lại.
"Phu nhân và chủ tịch thường công tác ở nước ngoài, và phu nhân luôn tìm thiếu gia để căn dặn gì đó. Cô Trương cứ ngồi chờ một chút, xong việc thiếu gia trở lại ngay ấy mà. Cô cũng cứ tự nhiên, không cần phải căng thẳng, chúng tôi không làm gì cô đâu."
Tần quản gia cười hiền hậu. Thiên Bình giật mình, là do cô dễ đoán hay do Tần quản gia tinh ý? Cô buộc miệng hỏi một câu:
"Tần quản gia, sao ông biết tôi căng thẳng?"
"Có thể do cô Trương đây dễ đoán chăng?"
Tần quản gia cười
"Mà cũng có lẽ tôi quá tinh ý chăng? Thế nên nhìn thấy cô Trương liền nhìn thấu được ngay!"
Ông có chút lên giọng tự hào
"Haha cũng có thể."
Thiên Bình nhoẻn miệng cười
"Khi cô cười trông đẹp hơn ban nãy khi cô căng thẳng nhiều."
Ông nói
"Ông nói quá rồi. Nhưng cũng cảm ơn ông, cháu đã hết căng thẳng rồi."
Cô cười nhẹ
"Tôi chỉ đang nói sự thật thôi. Nụ cười của cô rất đẹp."
Tần quản gia cười. Thiên Bình cũng chỉ cười ngại ngùng, không nói gì. Uống thêm một ngụm latte trong tách rồi mỉm cười.
"Tần quản gia! Cafe này do ai pha vậy? Thật ngon quá! Uống một ngụm lại càng muốn uống thêm một ngụm nữa."
"Là do tôi pha."
Tần quản gia nói
"Thật sao? Tay nghề của ông thật cao. Đây là tách latte ngon nhất tôi từng uống."
Thiên Bình nói
"Cô Trương quá khen! Tay nghề tôi cũng thường thôi."
Tần quản gia khiêm tốn nói
"Ông thật khiêm tốn quá, tôi khen thật mà."
Thiên Bình cười.
"Nếu cô Trương thích như vậy, tôi sẽ pha cho cô một ly bất cứ khi nào cô muốn."
Ông cười
"âng!"
Cô cũng cười.
Sau đó thì cô ngồi ăn bánh và uống cafe, ông thì sắp xếp lại những cuốn sách lộn xộn trên những giá sách. Thỉnh thoảng cả hai lại hỏi chuyện nhau một chút
"Tần quản gia, ở đây có tiểu thuyết hay truyện gì không? Ma Kết đi lâu quá, đến giờ vẫn chưa về. Tôi muốn tìm một cuốn đọc gϊếŧ thời gian."
Thiên Bình ngồi một lúc liền thấy chán, quay qua hỏi Tần quản gia lúc này đang sắp xếp lại mấy cuốn sách cùng tài liệu cho bài luận của Ma Kết còn lộn xộn trên bàn. Tần quản gia dừng lại một chút rồi đáp lại cô với một nụ cười hiền:
"Có. Chúng ở góc bên phải của giá sách ở tầng kia. Phu nhân vốn là người mơ mộng nên rất thích đọc, cô Trương muốn tìm tiểu thuyết nào, hầu như đều có thể tìm thấy. Nhưng chúng ở trên cao, cô Trương cẩn thận."
Tần quản gia từ tốn nói và chỉ tay về phía ông nói đến, cuối câu, giọng điệu lo lắng vang lên hướng về cô.
"Tần quản gia đừng lo! Trông tôi mỏng manh yếu đuối thế thôi chứ tôi khỏe lắm đấy!"
Thiên bình hiểu ý liền cười nói với ông.
"Dù sao vẫn phải cẩn thận."
Ông căn dặn kĩ càng
"Vâng. Tôi sẽ cẩn thận. Phải rồi, phiền ông thay cafe cho tôi và Ma Kết được không ạ? Ma Kết đi nãy giờ cafe đã nguội. Còn của tôi đã hết rồi."
Cô gật đầu đáp lại ông rồi lịch sự nhờ ông, mắt đồng thời hướng về hai tách cafe và latte trên bàn.
"Vâng."
Tần quản gia gật đầu rồi mang hai tách cafe và latte đi.
Trong khi đó Thiên Bình tìm đến giá sách nơi Tần quản gia chỉ đến. Nơi đó đã có sẵn một chiếc thang. Tuy nhiên giá sách bị kéo ra khiến con đường có chút chật hẹp, cô nhìn thấy định đẩy nó lại nhưng cân nhắc sức bản thân có hạn. Không thể làm được. Trong khi đi, cô cảm thấy có gì bất an, cảm giác cô nên quay lại. Đúng lúc đó thì cô nhìn thấy một cuốn tiểu thuyết mà cô rất thích trên giá sách, tâm trạng thích thú lấn át nỗi bất an, cô bước tới bên cạnh cái thang lấy mấy cuốn sách, lấy một hai cuốn ở dưới rồi một tay ôm sách trong tay, một nắm lấy một thanh ngang của thang, lưỡng lự có nên lấy thêm không? Nếu có thì có nên ôm theo mấy cuốn sách trên tay không? Trên kệ sách lại không đủ khoảng trống để, không lẽ lại để dưới nền? Sách của người ta, lại còn là của Lâm gia, lỡ như cô làm hư thì tiền đâu mà đền? Nhưng đặt xuống một chút... sẽ không sao đâu, chỉ cô cần cẩn thận khi leo xuống không lỡ chân lỡ tay đυ.ng trúng thì sẽ ổn thôi.
Đặt mấy cuốn sách xuống, rồi leo lên thang. Cô một tay vẫn vươn tới cuốn sách, một tay bám vào thang, bước lên rồi----
"Vụt "
!!!!!!
Bàn chân cô vừa đặt lên bậc thang liền trượt ra khỏi thang, đập vào thành lan can phía sau rồi lộn cổ ra ngoài. Tay cô vẫn với ra, hy vọng bám được gì đó. Bám vào được thành lan can. Cơ thể lúc đó nhất thời trở nên nặng nề, còn tay thì lại yếu dần đi. Cảm giác như sẽ không chịu nổi nữa mà buông tay ra. Cô cố gắng dồn sức vào ngón tay mà ráng bám lại. Phần sức còn lại cố nâng cánh tay còn lại lên.
Tay bám được run run, tay kia nâng lên một cách khó khăn. Mãi mới bám được hai tay lên. Nhưng ngặt nỗi... thể lực lúc này đã cạn kiệt đến mức khó tin. Cô thầm rủa bản thân lại yếu đuối như vậy. Cả cơ thể lơ lửng, chỉ còn có mỗi hai cánh tay là còn chút sức lực. Nhưng rồi chút sức lực cũng dần cạn đi, hai tay dần buông lỏng cho đến khi buông ra hoàn toàn.
Trong một khoảng khắc, cô nhớ đến hình bóng một người, một người mà cô đã và đang theo đuổi, người mà chiến trọn lấy trái tim cô. Giá như.... mà dù sao cũng không thể.... nhưng chỉ là giá như thôi được không? ....
"Giá như anh là người cứu em nhỉ?"
"Pặc" ai đó chụp được tay cô. Thiên Bình hoàn hồn. Nhận ra được tình hình, cô ngạc nhiên ngước nhìn người đó. Trang phục maid đơn giản. Mái tóc ngắn màu nâu rũ xuống mặt, lại ngược ánh sáng. Cô không thể thấy mặt.
"Làm ơn! Giúp----"
Thiên Bình vừa mở lời, chưa kịp nói xong câu thì người kia buông tay.Cô lại rơi xuống.
Một khoảng khắc... thứ dường như chậm lại, cô nhìn thấy người đó đẩy cái giá sách xuống. Giá sách đổ đập vào lan can thì bị vướng lại nên chỉ có sách trên giá ập xuống.
"Rầm Rầm"
Thiên Bình nằm dưới sàn, phủ trên người và xung quanh là những cuốn sách dày cộm và nặng. Mắt cô mở he hé, chớp một lần, rồi hai lần, ba lần, cố gắng tỉnh táo trở lại. Ý thức mỏng manh cố gắng cầm cự lại, đôi đồng tử màu lục bảo cố gắng nhìn vào người kia dưới mí mắt gần như khép lại.
"Hình như người đó vừa đẩy cái giá xuống đó .... muốn chạy trốn! Mái tóc nâu ngắn đó.... vóc dáng đó.... hình như.... hình như.... đó là..."
Mắt cô khép hẳn.
____________
Ma Kết rời khỏi phòng riêng của ông bà họ Lâm, hay chính xác là ba mẹ của anh. Vừa bước ra khỏi phòng, đôi chân anh lập tức bước thật nhanh, tìm đến thư viện.
"Rầm Rầm"
!!!!!!
Âm thanh vang ra tận bên ngoài, phát ra từ thư viện. Các hầu gái, người làm trong biệt thự Lâm gia nghe thấy tiếng động liền đổ xô chạy đến. Ma Kết cũng lập tức chạy đến thật nhanh. Nơi đó cửa phòng thư viện đã mở.
"Cô Trương!"
Giọng Tần quản gia vang ra từ bên trong. Ma Kết chạy vào thì thấy Thiên Bình nằm bất tỉnh dưới những cuốn tiểu thuyết dày và nặng. Tần quản gia và một vài người làm gạt mấy cuốn sách trên người cô ra. Ma Kết lập tức chạy đến đỡ cô lên, vừa lay vừa gọi lớn tiếng:
"Thiên Bình! Thiên Bình!"
"Tần quản gia, mau gọi bác sĩ riêng của Lâm gia đến!"
Ma Kết gần như gào lên với ông, đồng thời bế Thiên Bình lên chạy đi.
"Vâng!"
Tần quản gia gật đầu.
_________
Trong phòng riêng của Ma Kết, Thiên Bình nằm gọn trên giường. Đôi mắt màu lục bảo khó nhọc mở ra, nhíu lại một lúc trước khi quen với ánh sáng. Cảnh vật mờ ảo dần hiện rõ trước mắt cô. Một căn phòng... toàn là sách.... Cô xoay đầu thì nhìn thấy nột vóc dáng quen thuộc ngồi bên cạnh giường, lưng dựa tường, mắt hướng về phía tường bên đối diện. Vẻ mặt xem chừng mệt mỏi lắm.
"Vinh ca!"
Cô gọi, nghe giọng xem ra đã ổn hơn, đồng thời gượng ngồi dậy.
"Bình nhi! Em tỉnh rồi? Cảm thấy ổn không? Có đau đầu chóng mặt không? Có thấy đau hay ê ẩm chỗ nào không?"
Hữu Vinh vừa nghe thấy giọng em gái liền hỏi han, giọng anh lẫn vẻ sốt sắng, lo lắng, khác hẳn vẻ mệt mỏi ban nãy.
"Cậu Trương bình tĩnh! Bác sĩ đã nói rồi, cô Trương ổn. Không gì nghiêm trọng. Cậu cứ bình tĩnh."
Tần quản gia vừa vào nhìn thấy liền trấn an Hữu Vinh. Hữu Vinh nghe cũng bình tĩnh lại, thả người ngồi xuống ghế, thở hắt ra một hơi, vừa vì mệt, vừa vì nhẹ nhõm.
"Em xin lỗi. Em không cố ý khiến mọi người lo lắng..."
Thiên Bình xụ mặt xuống tự trách mình
"May mà em không sao. Nghe tin em mà anh sợ gần chết. Cứ lo em làm sao."
Anh nói, tay vuốt nhẹ mái tóc cô.
"Có người buông tay em...."
Thiên Bình lí nhí nói
"Là ai?"
Hữu Vinh hỏi
"Em không nhỡ rõ... chỉ nhớ lúc em ngã... cô ta... đã buông tay em...."
Thiên Bình nói, tay vô thức ôm lấy đầu.
"Được rồi! Không cần nghĩ đến nữa!"
Hữu Vinh gỡ tay cô ra, dịu dàng trấn an. Anh sợ cô chưa khỏi, cố gắng nhớ lại sẽ đau đầu.
"Em ổn mà Vinh ca! Em nhớ được mà!"
Thiên Bình nói. Hữu Vinh không cho, anh bắt cô ngủ. Anh dỗ dành bên cạnh, bảo cô ngủ một lát cho khỏe hẳn, rồi anh rời khỏi phòng. Tần quản gia cũng theo anh mà rời đi. Chỉ còn một mình cô ở lại. Cô tỉnh rồi, làm sao ngủ lại được đây chứ? Xây dựng hình tượng Hữu Vinh vốn là yêu thương em gái, giống như anh cô ở thế giới kia, nhất định sẽ tìm ra kẻ tổn thương em gái mình, tuy không làm gì quá đáng nhưng cũng sẽ không dễ gì bỏ qua.
Cô ổn rồi mà, không sao nữa. Nghĩ thế, cô đứng dậy và đi đâu đó.
_____
Trong khi đó Hữu Vinh đi tìm Ma Kết nói về chuyện Thiên Bình bị hại. Ma Kết nghe liền hỏi lại
"Ban nãy em xem lại máy quay ở hành lang chỗ thư viện. Có một người hầu bước ra khi tất cả mọi người đã rời khỏi đó. Tuy nhiên em chưa từng thấy cô ấy xuất hiện trong Lâm gia, hẳn là đã giả mạo người hầu đều trà trộn vào đây."
Ma Kết nói
"Cô ta trông như thế nào?"
Hữu Vinh hỏi, vẻ rất sốt sắng
"Đây ạ."
Ma Kết chỉ ra. Hữu Vinh vừa nhìn liền nhận ra. Anh nhận ra màu tóc đó, vóc dáng đó... không thể sai được.
"Đây.... lẽ nào lại là...."
Anh do dự nói ra suy nghĩ, anh không muốn tin.
"Anh biết người này sao học trưởng?"
Ma Kết ngạc nhiên.
"Anh nghĩ là anh biết.... người này là..... Hứa Phương Linh."
Cách Hữu Vinh nói tuy có chút do dự nhưng lại rất chắc chắn
__________
Ở nhà họ Hứa, một cô gái với mái tóc vàng óng và đôi mắt màu lục bảo bước đến trước cửa, nhấn chuông. Cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên bước ra mở cửa, người phụ nữ đó là mẹ của Phương Linh, mẹ Hứa.
"Ô là Bình nhi đây mà! Đã lâu không gặp, cháu lớn quá rồi nhỉ?"
Mẹ Hứa cười xã giao
"Chào cô Hứa, đã lâu không gặp, cô vẫn trẻ đẹp như vậy. Phương Linh có ở nhà không cô?"
Thiên Bình lễ phép đáp lại bà.
"Có chứ cháu, nó đang ở trong phòng. Cháu vào ngồi đợi, cô gọi nó xuống ngay!"
Mẹ Hứa hiền dịu nói. Bà mang trà ra trong khi cô ngồi xuống ghế sofa. Rồi bà gọi Phương Linh xuống
"Linh nhi à, Bình nhi tới chơi này con!"
Bà nói vọng lên từ cầu thang. Phương Linh bước xuống, vẻ mặt lạnh lùng. Khi cả hai mẹ con cùng ngồi xuống ghế sofa bên đối diện Thiên Bình, Mẹ Hứa lên tiếng trước:
"Ta thỉnh thoảng rất ghen tị với mẹ Trương của Bình nhi đấy. Linh nhi nhà ta vừa xinh đẹp vừa giỏi, cái gì cũng biết làm, ta chỉ sợ con bé ở trường sẽ bị người ta ghen tị mà bắt nạt. Cứ như Bình nhi có phải an yên hay không?"
Mẹ Hứa mỉm cười nói, trong giọng nói có chút mỉm mai, cay nghiệt.
Thực chất, bà Hứa vốn không thích hai anh em Hữu Vinh và Thiên Bình từ khi còn nhỏ, đặc biệt là Thiên Bình. Và ngược lại, hai anh em cô cũng không ưa gì bà, bởi cách bà đối xử với cả hai. Theo như cốt truyện nói thì năm xưa: khi còn là học sinh cấp ba, cũng tại trường Zodiac, bà Hứa yêu say đắm ba của hai anh em cô, là ba Trương. Khi đó bà cũng là đệ nhất minh tinh, xinh đẹp tuyệt trần lại luôn đứng top đầu trường. Bà được nhiều người mến mộ, bao nhiêu người theo đuổi, nhưng bà chỉ yêu ba Trương, nhưng ông thì lại yêu mẹ của Hữu Vinh và Thiên Bình, mẹ Trương, bạn thân của bà. Bà Hứa từ khi biết được luôn ghen ghét và luôn tìm cách tách phu thê họ ra nhưng cuối cùng vẫn không thể, bà phải từ bỏ nhưng không lòng chưa từng quên mối thù. Sau này gặp hai anh em Thiên Bình, biết được là con của kẻ thù, bà rất ghét cả hai, tuy bề ngoài luôn nói ngon nói ngọt, nhưng trong từng câu nói vẫn chèn vào giọng mỉa mai.
Bởi Thiên Bình rất giống bà Trương càng khiến bà Hứa ghét hơn. Bà luôn cô gắng tách Phương Linh và Thiên Bình, không muốn cả hai làm bạn, nhưng chưa từng thành công. Đến nay thì Phương Linh đã bắt đầu căm ghét Thiên Bình, bà không cần biết lí do tại sao, chỉ cần biết tình bạn hai đứa giờ đã tan vỡ, tức là ý muốn bấy lâu của bà đã thành hiện thực. Bà đương nhiên vui.
"Mẹ... không phải mẹ định đi mua sắm sao?"
Phương Linh nói. Cô biết Thiên Bình đến vì điều gì, mẹ cô ở lại ngoài việc nói xấu nhà họ Trương ra chẳng để làm gì, ở lại chỉ khiến câu chuyện kéo dài thêm thôi.
"A phải rồi! Con không nhắc thì mẹ quên mất! Hai đứa ở lại nói chuyện với nhau đi nhé, mẹ đi đây!"
Mẹ Hứa giật mình nhớ ra mục đích ban đầu, vội vàng cầm lấy túi xách mà chạy ra khỏi nhà ngay. Đợi bà đi khỏi, Phương Linh mới mở lời:
"Sao? Cô có gì muốn nói thì nói đi."
Phương Linh khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ kinh thường cô hiện rõ trước mặt.
"Vừa nãy ở Lâm gia, tôi trong lúc leo lên thang lấy sách ở thư viện đã trượt té, lúc đó có một cô gái chộp lấy tay tôi... nhưng cô ta đã buông tay tôi, thậm chí còn đẩy cả kệ sách cho sách đổ ập xuống đè lên tôi."
Thiên Bình thận trọng nói
"Ai da, là fan của Lâm Ma Kết chăng? Cô như vậy mà vẫn đi lại được... là do cô phước lớn mạng lớn, hay là cô gái đó đã quá nhẹ tay đây?"
Phương Linh nói, giọng nói mỉa mai xen lẫn sự hả hê
"Chắc là cô ta nhẹ tay."
Thiên Bình mỉm cười. Rồi cả hai im lặng một lúc, nhìn nhau không nói gì. Thiên Bình vẫn mỉm cười nhìn Phương Linh, Phương Linh ngược lại nhìn Thiên Bình không cảm xúc. Bầu không khí trở nên lạnh lẽo
"Cô gái đó là cô phải không?"
Thiên Bình ngừng cười, ánh mắt nghiêm túc nhìn Phương Linh.
"Cô có bằng chứng gì? Cô chẳng lẽ không nhìn thấy mặt? Hay là nhìn thấy cô ta cũng để tóc ngắn, cùng màu nâu giống tôi nên cho là tôi sao? Nếu đúng là tôi thì sao tôi lại không mặc đồ maid? Cô tìm bằng chứng-----"
Phương Linh cãi thì Thiên Bình ngắt lời:
"Bằng chứng đó."
"Bằng chứng gì? Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Cô vẫn còn ý muốn vu khống?"
Phương Linh gằn giọng
"Tôi chưa nói gì về cô gái đó. Từ mái tóc đến trang phục. Cô làm sao biết được?"
Thiên Bình nghiêng đầu cười đắc thắng. Im lặng một phút, biết rằng mình không cãi lại, Phương Linh đành thừa nhận:
"Phải. Là tôi đấy. Nhưng cô biết thì đã sao? Bây giờ cô nói ra, được mấy người tin cô?"
"Không nói ra cũng được. Tôi chỉ muốn biết, tại sao cô lại làm vậy với tôi."
Thiên Bình nghiêm túc nói
"Là vì cô quyến rũ Thiên Yết của tôi. Tức là cô phản bội tôi. Tôi nhất định không thể tha thứ cho cô. Chuyện hôm nay chưa là gì đâu. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi."
Phương Linh nhoẻn miệng cười
To be continued...