( All Thiên Bình )Tôi Yêu Em, Nữ Phụ

Chương 8

Sau ngày hôm đó, Nhạc Minh Tuệ nghỉ học nhiều ngày, Diệp Thiên Kim không có động tĩnh gì, Hứa Phương Linh cũng không thấy đâu. Trương Hữu Vinh, anh trai cô nghe nói vì bài luận gì đó mà thường xuyên ở lại thư viện. Nhóm Song Tử cùng với Bảo Bình đi đâu cũng bám theo Thiên Bình. Ở phòng học nấu ăn lúc nào cũng thấy Kim Ngưu và Cự Giải làm bánh, kẹo, kem,... đợi sẵn. Ma Kết tuy phải học nhưng vẫn dành thời gian nghỉ trưa ở bên cô. Song Ngư cũng thường đợi sẵn ở sân thượng, nếu hôm nào cô không đến sẽ chủ động đến tìm cô. Tên Sư Tử biết được tên cô, suốt ngày kiếm cớ giả bộ tình cờ gặp cô, lại còn tự tiện gọi là "Cân điên". Cô cũng cảm thấy sát khí của tên Thiên Yết ở đâu đó xung quanh cô.

Hơn một tuần sau ngày lễ hội hóa trang, Thiên Bình đến lớp như bình thường.

"Trương Thiên Bình!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên nhưng trong cách nói nghe hống hách hơn. Thiên Bình quay lại để xem là ai dù cô cũng biết rồi. Nhưng cô ngay lập tức kinh ngạc với những gì cô đang nhìn thấy.

"Được nam thần vây quanh thích chứ?"

Người đó là Hứa Phương Linh. Hứa Phương Linh sau một tuần vắng bóng trở lại với một diện mạo mới. Mái tóc nâu cắt ngắn, phần tóc mái vén sang một bên. Khuôn mặt được trang điểm đậm khiến vẻ ngoài cô trở nên sắc sảo hơn.

"Không hẳn. Tôi tưởng cậu sốc quá mà sinh bệnh nghỉ học cả tuần hóa ra là để biến thành thế này."

Thiên Bình mỉm mai.

"Tôi đúng là nghỉ cả một tuần để trở thành như thế này nhưng tất cả đều tại cậu!"

Phương Linh nói

"Tại sao là tại tôi? Vì chuyện với Hàn Thiên Yết? Cậu ghen tị?"

Thiên Bình hỏi, miệng cười như muốn chọc tức cô ta

"Tôi chẳng cần phải ghen tị với cậu! Thiên Yết là của tôi, cậu ấy trước sau gì cũng sẽ là của tôi! Tôi là đệ nhất minh tinh của trường Zodiac, học lực của tôi thuộc top 5 toàn trường, nếu không phải vì bọn con ông cháu cha kia thì tôi đã học ở lớp A rồi. Tôi giỏi tất cả mọi thứ. Chỉ tôi mới xứng với Thiên Yết! Cậu là ai mà cướp đi Thiên Yết chứ? Cướp đi nụ hôn đầu của Thiên Yết! Tôi là người đầu tiên hôn cạu ấy mới đúng! Là cậu quyến rũ cậu ấy! Ngày hôm đó cậu ấy bị bỏ thuốc, là cậu quyến rũ cậu ấy!"

Phương Linh tuôn ra một tràng uất ức.

"Muốn nghĩ sao thì tùy, biện minh với cái đầu đơn giản của cậu cũng bằng thừa thôi. Nếu cậu muốn thì cứ lấy đi, tôi mới không thèm hắn!"

Thiên Bình nhíu mày khó chịu đáp lại Phương Linh rồi bỏ đi một mạch.

"Cậu..."

Phương Linh cứng họng.

"Đừng ra vẻ tốt bụng! Tôi nhất định sẽ giành lại cậu ấy!"

Phương Linh nói lớn

"Vâng vâng."

Thiên Bình đáp qua loa. Người thánh thiện như Hứa Phương Linh đòi thay đổi thành nữ phụ? Để xem cô ta làm thế nào.

__________

Giờ nghỉ trưa, Thiên Bình cầm theo hai hộp cơm trưa đến thư viện. Cô vừa đến trước của thư viện thì gặp Hữu Vinh trùng hợp cũng vừa đến, định đi vào.

"Vinh ca!"

Cô chạy lại

"Bình nhi! Sao em lại đến đây?"

Hữu Vinh ngạc nhiên

"Hôm nay anh và bạn anh có làm bài luận gì không? Đi ăn trưa với em nha?"

Cô cười tít mắt, hai tay giơ lên trước mặt anh hộp cơm.

" Hôm nay---- "

"Tinh"

Anh định nói là hôm nay bọn anh cần phải làm nốt bài luận thì điện thoại vang lên một tiếng thông báo. Anh xem thì thấy bạn anh nhắn, bảo là có việc gấp nên hôm nay không thể cùng anh làm bài luận.

"Bạn anh có việc gấp rồi. Đi ăn cơm thôi!"

Anh vui vẻ nói đồng thời khoác vai cô

"Vân----- "

"Hữu Vinh!"

Thiên Bình vừa gật đầu thì từ xa một anh chàng chạy đến. Là bạn anh.

"Không phải cậu có việc gấp sao?"

Hữu Vinh ngạc nhiên

"Ủa? À xin lỗi nhé, tớ gửi nhầm cho cậu rồi."

Người bạn đó từ xa chạy đến, nghe vậy liền ngạc nhiên lấy điện thoại ra kiểm tra, hóa ra tin nhắn vừa rồi là gửi có một người khác mà nhầm với Hữu Vinh. Tức là, không có ăn trăn cùng anh được.

"Ô! Tiểu Bình! Hai người định đi ăn trưa sao? Hay là hôm nay một mình tớ làm là được rồi, vốn dĩ cũng không có khó khăn đâu, tớ làm loáng cái là xong ấy mà!"

Người bạn đó chạy lại gần thấy Thiên Bình cũng đứng ở đó, tay siết chặt hộp cơm liền cảm thấy có lỗi

"Không sao đâu ạ. Em đi ăn với bạn cũng được. Hai anh phải làm cho xong bài luận mà. Nhưng mà anh cũng không được quên ăn trưa đâu đấy, nè nhớ ăn biết chưa?""

Thiên Bình cười gượng gạo, xua tay ra vẻ không sao. Đoạn dúi vào tay Hữu Vinh một hợp cơm.

"Vậy em ăn đi nhé. Hôm nay bọn anh còn phải bàn chút việc nữa, chắc sẽ về trễ, em ở nhà cứ ăn trước đi. Bọn anh ăn ở ngoài luôn. Vậy nhé?"

Hữu Vinh nói, trước khi vào thư viện không quên xoa đầu cô một chút. Cô cười, gật đầu rồi chạy đi. Tại phòng học nấu ăn, Thiên Bình lê từng bước chân vào trong. Đặt cơm trưa lên bàn ngồi gục mặt bên cạnh. Kim Ngưu nhìn thấy lập tức lo lắng, Cự Giải cũng sốt sắng hỏi han:

"Cô sao vậy?"

"Cô ổn chứ Thiên Bình?"

"Sao tuần nào Vinh ca cũng bị giao làm nhiều bài như vậy chứ? Báo hại anh ấy ngày nào cũng làm, ăn uống không điều độ mà gầy đi rồi!"

Không ngẩng mặt lên, Thiên Bình vừa nói vừa rêи ɾỉ phản đối.

"Hữu Vinh học trưởng học rất giỏi, lúc nào cũng đứng đầu toàn khối, nếu không phải vì năm 3 lớp A bị các tiểu thư thiếu gia kia chiếm mất chỗ thì đã không học ở B.Bài luận nào giao cho cũng làm tốt 100 trên 10 điểm, đem lại bao nhiêu vinh quang cho trường. Càng làm nhiều bài càng làm tăng tiếng tăm cho trường Zodiac."

Bảo Bình từ lúc nào cũng có mặt ở đó, tay đẩy nhẹ gọng kính ( kính không tròng ) ra vẻ nguy hiểm.

"Vậy nên em phải tự hào mới đúng. Vì một anh trai tuyệt vời đến vậy, Yeobo à."

Bảo Bình ném cái kính đi rồi sát lại, cư nhiên khoác vai Thiên Bình.

"Tự hào cái gì chứ? Tôi chỉ thấy thương anh tôi đang xuống sắc vì học thôi!"

Thiên Bình gắt với Bảo Bình đồng thời hất tay anh ra.

"Nhưng mà Thiên Bình này, đây là cơm trưa cô tự làm cho học trưởng sao?"

Kim Ngưu từ lúc nào đã mở hộp cơm ra trầm trồ

"Wa, tay nghề của cô cũng tốt quá đấy chứ!"

Cự Giải khen ngợi

"Wow! Bảo Bối của anh giỏi thật đấy! Anh ăm thử được không Bảo Bối?"

Song Tử cũng từ lúc nào xuất hiện, tay cầm sẵn một cái muỗng.

"Trông cô vậy mà cũng biết làm cơm cơ à, Cân Điên. Tôi phải ăn thử mới biết được."

Sư Tử cũng xuất hiện như một vị thần, gắp một miếng trứng cuộn cho vào miệng.

"Ai cho cậu tự tiện vậy hả, Sư Tử?"

Kim Ngưu la toáng lên

"Thiên Bình còn chưa ăn nữa mà."

Cự Giải nói.

"Không sao. Các anh cứ ăn hết đi. Tôi không đói."

Thiên Bình ủ rũ nói

"Được sao, Thiên Bình? Cô còn chưa ăn mà!"

Cự Giải lo lắng. Thiên Bình phẩy tay, tỏ vẻ không quan tâm.

"Vậy tui cũng ăn!"

Nhân Mã từ đâu chui vô nhập bọn.

"Cho tui ăn với!"

Bảo Bình cũng chen đũa vào. Rồi không biết mấy người còn lại không rõ tại sao cũng mò đến. Thiên Bình chán nản chống cằm nhìn ra ngoài thì để ý thấy một thân ảnh với mái tóc và đôi mắt cùng màu đỏ như máu lướt qua ngoài cửa. Trên tay cầm một chiếc điện thoại.

"Hàn Thiên Yết?"

Cô tự hỏi.

Thiên Yết đứng sau cửa phòng học nấu ăn, cầm trong tay điện thoại đưa lên tai.

《Là Thiên Yết sao? Con có chuyện gì cần ta?》

Một giọng đàn ông vang lên bên kia điện thoại.

"Lão già, chuyển tất cả bài tập của Trương Hữu Vinh cho người khác làm đi. Còn nữa, tôi cấm ông đem tất cả bài dồn hết cho anh ta."

Thiên Yết nói, giọng sắc lẻm như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương nếu người đó dám trái lời mình. Người đàn ông kia hoảng sợ như vẫn bình tĩnh mà đáp:

《Thiên Yết, ta là hiệu trưởng, ta phải nghĩ cho trường chứ. Trương Hữu Vinh học lực rất tốt, bài nào làm ra cũng ẵm giải về. Càng làm nhiều trường ta càng nổi tiếng. Không phải sao? Nếu- nếu con không thích, ta giao hết phần bài tập kia cho Trương Thiên Bình---》

Hiệu trưởng dùng giọng điệu như lôi kéo, cố gắng thuyết phục Thiên Yết làm theo ý ông. Thiên Yết chưa để ông nói xong vế còn lại, anh ngắt lời với một giọng điệu còn lạnh lùng hơn ban nãy:

"Ông thử giao cho Thiên Bình xem, đừng trách sao tôi tàn nhẫn!"

Thiên Yết gắt

《Ta- Ta xin lỗi. Ta sẽ làm theo ý con.》

Hiệu trưởng hoảng sợ. Thiên Yết cúp máy. Định đi thì ai đó giữ anh lại. Anh quay đầu nhìn người đó. Đó là Thiên Bình. Cô nắm lấy tay áo anh. Anh ngạc nhiên. Trước khi anh kịp hỏi gì thì cô đã lên tiếng

"Có phải anh vừa gọi cho hiệu trưởng phải không?

Cô hỏi

" Ừ."

Anh gật đầu, nét mặt vẫn chưa hết bàng hoàng

"Anh đã nói gì? Có phải kêu ông ta không giao bài tập cho Vinh ca nữa phải không?"

"Ừ. Vì nếu anh trai em bận thì em sẽ không vui.... Tôi không muốn thấy em cứ ủ rũ như vậy...."

Anh cẩn thận nói, sợ nói sai thì cô sẽ giận anh. Cô im lặng một lúc rất lâu, anh nuốt nước bọt vì hồi hộp. Cô chỉ nghĩ là anh có vẻ thật sự quan tâm đến cô đấy chứ. Nghĩ lại cô tỏ thái độ giận dỗi với anh như vậy cũng có chút hơi quá khích. Cô cúi mặt xuống một chút rồi ngẩng mặt lên nhìn anh.

"Cảm ơn."

Mắt cô nhìn đi hướng khác, hai gò má hơi ửng hồng, giọng cô lí nhí vang lên.

"Nhưng đừng có hiểu nhầm! Không phải tôi bắt đầu có thiện cảm với anh đâu! Tôi chỉ là biết ơn anh thôi! Với lại... Chuyện hôm lễ hội hóa trang ấy... tôi quên rồi."

Thiên Bình nói rồi chạy vào. Thiên Yết đứng ngơ ra một lúc rồi phì cười.

"Sao em lại đáng yêu như vậy chứ?"

Anh khẽ nói. Bất giác, miệng anh vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, mắt hướng về nơi khoảng không mà trước đó vài giây người con gái ấy vẫn còn đứng đó với một biểu cảm rất đáng yêu, nó khiến tim anh trong phút chốc ấm áp đến lạ thường.

____________

Giờ tan học, tại phòng hội học sinh, có một nam một nữ đang ở riêng, các cửa sổ đều bị đóng kín, kéo rèm lại, cả cửa ra vào cũng bị khóa lại.

"Thiên Yết à~"

Giọng người nữ vang lên một cách gợϊ ȶìиɦ, ngay sau đó là cơ thể người nữ áp chặt vào cơ thể người nam, đôi tay cô quàng qua cổ anh, đôi môi màu anh đào căng mọng tìm đến môi anh.

"Dừng lại đi, Hứa Phương Linh."

Thiên Yết đẩy người con gái đó ra.

"Đưa cho tôi chìa khóa. Tôi không có rảnh ở đây chơi với cô."

Thiên Yết nói

"Nếu cậu muốn lấy nó.... thì lại đây với tôi."

Phương Linh huơ huơ chiếc chìa khóa mở cửa trên tay, ngừng một lúc cô cười ranh mãnh, tay giấu chiếc chìa khóa vào đâu đó trong người.

"Cô đang làm trò gì vậy?"

Thiên Yết nhìn cô ta khinh bỉ.

"Cậu nghĩ là làm gì nè?"_ Cô nói một cách đáng yêu rồi sát lại gần anh.

Nhân lúc anh không kịp phản ứng mà áp môi vào môi anh, tay quấn lấy cổ anh không buông, đầu gối kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh. Cô cắn nhẹ vào môi anh khiến anh hé môi khe khẽ rồi trườn lưỡi vào miệng anh khám phá khoan miệng anh và trêu đùa với lưỡi anh.

"Bốp" một tiếng tát chói tai vang lên, Phương Linh ngã xuống sàn, một bên má tấy đỏ

"Thật kinh tởm. Đừng đυ.ng vào tôi."

Thiên Yết vừa nói vừa chùi miệng. Quay về phía cửa ra vào, anh cầm chìa khóa mở cửa

"Cậu lấy được nó lúc nào?"

Phương Linh ngạc nhiên

"Lúc cô bám lên người tôi."

Thiên Yết không quay đầu lại, đáp gọn

"Khoan đã!"

Phương Linh chạy đến ôm anh từ đằng sau, nói tiếp:

"Tôi biết cậu yêu Trương Thiên Bình, nhưng cậu nhìn lại xem! Tôi có gì thua Trương Thiên Bình? Tôi học giỏi, tôi là đệ nhất minh tinh của trường ta, tôi-----"

"Cô đừng đem Thiên Bình ra so sánh với cô!

Thiên Yết ngắt lời cô với một cái nhìn sắc lẻm, tay đồng thời gỡ hai cánh tay đang ôm lấy anh ra. Trước cái nhìn bàng hoàng của Phương Linh, anh nói tiếp:

"Cô có là đệ nhất minh tinh hay thế nào thì cũng không bằng Thiên Bình."

Anh lạnh nhạt nói.

"Cậu yêu cô ta nhưng cô ta sẽ không yêu cậu! Tôi mới là người yêu cậu này! Tôi sẽ không phản bội cậh, tôi chỉ yêu một mình cậu thôi, tôi có thể làm tất cả vì cậu! Làm ơn..."

Phương Linh quỳ xụp dưới sàn khóc. Thiên Yết nhìn cô một lúc, anh hơi cúi xuống, chìa tay ra ý muốn đỡ cô lên. Phương Linh nhìn thấy, khóe môi mỉm cười, có phải anh đã hiểu lòng cô rồi đúng không? Cô cầm lấy tay anh để anh đỡ dậy

" Có phải cậu----"

" Không."

Thiên Yết biết cô nói gì liền chen vào lời cô trước khi cô kịp nói xong câu. Cô đứng hình, chân run run đứng không vững. Nếu không có tay anh thì cô đã ngã xuống sàn lần nữa rồi.

"Cô biết tôi không yêu cô thế sao cô vẫn yêu tôi? Đơn giản là yêu thôi đúng không? Tôi cũng thế thôi, tôi biết Thiên Bình không yêu tôi, nhưng tôi vẫn yêu, không vì lí do gì cả, yêu là yêu thôi. Tôi sẽ khiến cô ấy yêu tôi. Còn cô cũng đừng cầu xin tôi yêu cô. Lòng tự tôn của cô để ở đâu mà phải làm trò này? Đừng tự biến mình thành Nhạc Minh Tuệ thứ hai. Nếu cô muốn tôi yêu cô thì hãy thể hiện đi. Dùng hành động ấy."

Thiên Yết nói rồi rời khỏi phòng. Hứa Phương Linh còn đứng đấy, toàn thân như đóng băng, không thể di chuyển. Cô mím môi, thầm nguyền rủa tên người con gái nào đó.

____________

Ngày hôm sau, Hứa Phương Linh đến trường liền nhìn thấy Trương Thiên Bình vào lớp, lại thấy Dương Song Tử bám theo tận vào lớp. Ở một phía sau bức tường gần đó Thiên Yết đứng từ xa nhìn.Cố gắng không để ý đến, Phương Linh lờ đi và vào lớp.

Giờ nghỉ trưa, Hữu Vinh tuy không còn bị giao nhiều bài tập nữa nhưng vẫn phải làm nốt mấy bài còn dang dở, vẫn chưa thể dành thời gian cho em gái. Phương Linh lại nhìn thấy ở trong phòng học nấu ăn, Thiên Bình ngồi cùng với 9 trong 11 hoàng tử của trường, cô ấy nhìn họ ăn, trông mặt có vẻ vui. Thậm chí cô ấy nhìn thấy Thiên yết còn gọi anh vào nhập bọn.

Rõ ràng cả hai mới hôm nào còn cãi nhau kia mà. Nhưng cái cô chú ý là vẻ mặt rất hạnh phúc của Thiên Yết mặc dù nó biến mất ngay sau đó. Vẻ mặt đó dù chỉ một giây cô cũng chưa từng được thấy trước đây.

Ngày hôm sau, chủ nhật, Phương Linh đến sân sau trường để tìm Thiên Yết bởi cô nghe nói anh có việc phải đến trường và anh thường ở đó sau giờ học, tay cô cầm theo một hộp giấy đựng cái bánh kem tự tay làm. Cô chưa từ bỏ đâu. Lúc đó cô vô tình nghe thấy một nhóm nam sinh năm ba đi về hướng thư viện xì xào gì đó.

"Hữu Vinh sướиɠ thật đấy, có em gái bao dễ thương luôn! "

"Nghe bảo cô bé đến trường hôm nay để chờ Hữu Vinh làm xong bài đúng không?"

"Ừ, hình như hai anh em có hẹn gì đó. Nhưng mà bây giờ cô bé đó đâu rồi?"

"Đi lòng vòng chơi rồi. Bé ấy sợ làm phiền anh trai nên đi đâu rồi."

Phương Linh bỗng cảm thấy bất an. Lỡ như.... Thiên Bình và Thiên Yết ở cùng nhau thì sao? Cô sẽ không được ở riêng với Thiên Yết. Cô đi nhanh, gần như là chạy khắp các hành lang để tìm anh. Không tìm thấy anh ở bất gì đâu trong trường, nỗi bất an càng dâng cao cho đến khi cô đến sân sau, cô nhìn thấy Thiên Yết và Thiên Bình thật sự đang ở bên nhau. Chân cô run run nhưng cô vẫn không bỏ đi. Cô nấp sau một cái cây gần đó mà nhìn lén.

Thiên Bình tựa vào vai Thiên Yết ngủ thϊếp đi. Thiên Yết thì khoác vai cô, mắt không rời khỏi gương mặt xinh đẹp đang say ngủ. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô. Gương mặt lạnh mọi ngày thay bằng một gương mặt hạnh phúc, ngại ngùng với một nụ cười tuyệt đẹp. Rồi thật nhẹ nhàng, anh cúi xuống, hôn lên môi anh đào của cô thật nhanh rồi hơi ngả đầu về cô mỉm cười hạnh phúc

"Thiên Bình, tôi yêu em và sẽ luôn yêu em. Không cần biết bao lâu, tôi sẽ kiên nhẫn chờ em chấp nhận tôi."

Anh thì thầm.

Phương Linh đứng đằng sau cái cây chứng kiến tất cả, nước mắt ngập đầy khóe mắt rồi chảy xuống hai gò má, cô bịt miệng lại để tránh phát ra tiếng động.

Rốt cuộc Thiên Yết nhìn thấy Trương Thiên Bình có điều gì hơn cô?

Sao khuôn mặt đó, sự dịu dàng đó, nụ hôn đó, lời nói đó lại không phải dành cho cô?

Sao Thiên Bình lại được nhiều người yêu mến như vậy?

Sao cô ấy không đáp lại họ nhưng họ lại yêu cô ấy?

Trương Thiên Bình dựa vào đâu lại leo lên được cao như vậy?

Trương Thiên Bình từng luôn tung hô cô bây giờ làm sao lại khiến cô ghen tị đến vậy?

Là vì sao?

Thủ đoạn gì?

Sao Hứa Phương Linh cô lại có thể bị vượt mặt như vậy?

Không thể nào! Không thể! Cô sẽ không dễ dàng thua cuộc như vậy! Cô phải hạ bệ Trương Thiên Bình. Chỉ cô mới có thể xứng đôi với Thiên Yết!

Vị trí đó phải là của cô!

_____________

Giờ tan học ngày hôm sau.

Ở một góc đằng sau trường Zodiac, một chàng trai với mái tóc màu nâu đỏ cùng đôi mắt xanh lục đang nhìn ngó xung quanh như đang mong ngóng ai đến, nơi hai gò má hiện lên mấy vệt hồng.

"Đợi lâu rồi phải không, Lục Xử Nữ?"

Một giọng nữ vang lên rồi một cô gái xuất hiện. Gương mặt mĩ nhân đẹp như hoa hồng, với mái tóc nâu ngắn và đôi mắt nâu sáng. Thần thái không còn trong sáng thuần khiết như trước mà trở nên kiêu sa và sắc sảo hơn nhiều.

"Hứa Phương Linh, cô sao lại trở thành như thế này?"

Xử Nữ ngạc nhiên

"Anh không thích sao? Tôi xấu hơn trước sao?"

Cô ra chiều buồn bã

"Không! Cô đẹp hơn rất nhiều! Chỉ là vẻ kiêu sa, sắc sảo như thế này tôi lần đầu thấy, vẫn chưa quen."

Xử Nữ ngượng ngùng giải thích.

"Nhưng cô gọi tôi đến đây, có chuyện gì cần đến tôi sao?"

Xử Nữ hỏi.

Phương Linh trước mắt không nói gì, đôi môi căng mọng cong nhẹ. Từ từ tiến gần Xử Nữ, bờ môi màu anh đào nóng bỏng từ từ tiến lại bờ môi của anh. Anh đỏ mặt, nuốt nước bọt. Gần như chạm vào thì đôi môi cô đổi hướng ghé vào tai anh thì thầm:

"Nếu anh giúp tôi một chuyện, tôi sẽ trả ơn anh."

"Gì cơ? Giúp?"

Anh ngạc nhiên.

"Đúng vậy."

Cô cười.

"Nhưng giúp gì?"

Anh hỏi.

"Tôi phải khiến Trương Thiên Bình rơi xuống đáy không thể ngóc đầu lên được. Cô ta phải trả giá đắt vì dám cướp đi thứ thuộc về tôi. Nhưng tôi không thể làm một mình được, vì thế... anh có thể giúp tôi không? Chỉ cần giúp tôi hạ bệ Trương Thiên Bình, tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn."

"Thứ thuộc về cô đó là gì vậy? Nó quan trọng đến mức nào?"

"Rất quan trọng."

"Tôi..."

"Anh không muốn giúp tôi sao?"

Cô ra chiều thất vọng, khóe mắt ươn ướt.

"Không phải! Nhưng.... cô thực sự đồng ý sẽ làm tất cả những gì tôi muốn chứ?"

Anh hỏi như để chắc chắn

"Tất nhiên."

Cô gật đầu

"Vậy.... tôi đồng ý."

Anh nói.

To be continued...