Buổi tối ngày diễn ra lễ hóa trang của trường, Trương Thiên Bình đi theo sau Hứa Phương Linh và Diệp Thiên Kim. Hai người này chỉ mới một hai ngày đã thân thiết như bạn thân lâu năm. Hứa Phương Linh chọn cho mình vai phù thủy, còn Diệp Thiên Kim thì chọn cương thi, Thiên Bình thì chọn vai vampire với bộ váy lolita gothic.
Cả ba đi cùng nhau đến nơi tổ chức tiệc thì nhìn thấy Nhạc Minh Tuệ cùng với đám đàn em theo sau. Vai của Nhạc Minh Tuệ cũng là vampire. Cô ta chọn một bộ trang phục hết sức gợi cảm, chủ yếu là để gây chú ý, quyến rũ Thiên Yết. Thiên Bình nhìn qua, cũng thầm ngưỡng mộ thân hình chuẩn xác từng milimet của cô ta,nhưng cũng thấy thương cho cô ta bởi trước sau gì Thiên Yết cũng thuộc về Phương Linh mà thôi. Vừa nhìn thấy nhóm Phương Linh, Minh Tuệ đã đến gây sự
"Chẳng phải là Thiên Bình học muội sao? Lần trước đánh nhầm cô vẫn chưa kịp xin lỗi đã chạy đi mất. Hôm nay gặp lại nhất định phải nói một câu xin lỗi. Xin lỗi cô. Nhưng cũng hỏi cô một câu. Chuyện hôm đó có một tác nhân nào đó khiến cô ngã vào nhưng hôm nay cô và con hồ ly tinh kia có quan hệ gì mà lại đi cùng như vậy?"
Minh Tuệ cười thân thiện với Thiên Bình và liếc nhẹ qua Phương Linh một cách khinh bỉ khi nói đến từ "hồ ly tinh". Cô ta thậm chí còn lơ luôn cả Thiên Kim.
"Minh Tuệ học tỷ, chị đừng lơ tôi được không?"
Thiên Kim bị ăn bơ liền khó chịu.
"Minh Tuệ học tỷ, chị nói ai là hồ ly tinh? Tôi không có quyến rũ Thiên Yết!"
Phương Linh trừng mắt nhìn Minh Tuệ.
"Ai là học tỷ của các cô? Thiên Bình học muội, đi cùng tôi."
Minh Tuệ kéo Thiên Bình đi. Đến một vị trí mà Minh Tuệ cảm thấy an toàn thì cô mới mở lời hòng lôi kéo:
"Thiên Bình học muội, cô phải là bạn của Phương Linh không? Như cô đã thấy đấy! Hứa Phương Linh có ý muốn chiếm lấy Yết Yết của tôi. Học muội ngoan, hợp tác với tôi. Giúp tôi loại bỏ những rào cản trước mặt tôi và Yết Yết. Tôi nhất định đền đáp cho cô hậu hĩnh."
"Nhạc tiểu thư, tôi có thế nào cũng không thể quay lưng với bạn mình. Tiểu thư đừng lôi kéo vô ích."
Thiên Bình từ chối
"Học muội---"
Minh Tuệ cố gắng lôi kéo nhưng lúc đó có một người đã ngắt lời cô.
"Bảo Bối!"
Đó là giọng của Dương Song Tử. Từ xa một khối kim loại hình người chạy tới. Lại gần thì thấy là trang phục hiệp sĩ thời trung cổ.
"Chị Minh Tuệ! Chị định làm gì bảo bối của tôi?"
Song Tử chạy tới ôm Thiên Bình.
"Thiên Bình là học muội của tôi, tôi làm sao làm hại cô bé được? Song Tử, cậu cứ đi đi để chúng tôi nói chuyện."
Minh Tuệ hơi khó chịu nói.
"Lần trước chị đánh Bảo Bối của tôi bầm dập rồi. Tôi không tin chị! Bảo Bối đi thôi!"
Song Tử cứ ôm khư khư Thiên Bình trong tay đưa cô đi. Đi khỏi Minh Tuệ một đoạn rồi đẩy Song Tử ra.
"Đừng có ôm tôi!"
Thiên Bình khó chịu
"Bảo Bối, anh xin lỗi. Chỉ là thấy em đứng cùng chị Minh Tuệ, sợ em bị chị ta dọa đánh nữa..."
Song Tử cúi mặt hối lỗi, khuôn mặt như đã sẵn sàng bị đánh. Cô phì cười, nhẹ nhàng buông một câu rồi đi:
"Là anh có ý tốt nên tôi không trách. Lần sao đừng có tùy tiện nữa!"
"Bảo Bối à, lần đầu tiên em không đánh anh khi anh ôm em đó! Có phải em bắt đầu thích anh rồi không?"
"Bảo Bối, em xem em là công chúa vampire, anh là hiệp sĩ, có phải là rất trùng hợp không? Chúng ta ắt là định mệnh đấy!"
Song Tử hớn hở vừa hỏi vừa chạy theo. Thiên Bình không để tâm lời đó, vào thẳng phòng tiệc. Thiên Bình vừa vào phòng tiệc liền thấy một khung cảnh hết sức sang trọng như trong các bữa tiệc của các quý tộc, cô ồ lên, thầm ngưỡng mộ khung cảnh này. Từ xa cô nhìn thấy Hoàng Cự Giải mặc trang phục ác ma đang đứng cùng Lưu Kim Ngưu với trang phục xác ướp đang ngấu nghiến nhai một đống thức ăn, hai tay mỗi tay cầm một món ăn khác. Cùng ngồi trên bàn ăn là một người sói là Lâm Ma Kết đang chăm chú đọc sách, và một thần chết là Lục Xử Nữ đang phân tích thành phần dinh dưỡng trong các món ăn. Cách đó không xa là Lương Song Ngư là phù thủy đang bị vây quanh bởi cách fan nữ của anh ta. Nhìn chéo sang hướng ngược lại thì thấy hoàng đế Vương Sư Tử trang phục từ đầu đến chân lấp lánh ánh kim, hoành tráng đến mức lố lăng được vây quanh bởi một lực lượng cũng hoành tráng không kém mang tên fan cuồng. Và cuối cùng là tên Phác Nhân Mã khoác trên mình bộ đồ Pikachu tay lôi theo Trần Bạch Dương mặc đồ người nhện chạy lăng xăng khắp phòng tiệc. Thiên Bình cố ý lờ đi anh chàng nam chính Hàn Thiên Yết kia trong trang phục vampire đang quan sát tất cả ở một góc nào đó. Cô đến bàn ăn đầu tiên.
"Chào mọi người!"
Song Tử đi sau cô lên tiếng.
" Thiên Bình!"
Cự Giải reo lên ngay khi thấy cô.
" Thiên----- khụ khụ"
Kim Ngưu vừa nhìn thấy cô liền giật mình mà bị sặc. Vỗ nhẹ vào lưng Kim Ngưu, cô đưa Kim Ngưu một ly nước, ân cần hỏi han:
"Anh ổn chứ?"
"Cảm ơn, tôi không sao."
Kim Ngưu cười ngượng ngùng
"Thiên Bình.... "
Ma Kết đã hạ cuốn sách xuống và giờ lại ngẩn ngơ nhìn Thiên Bình. Xử Nữ không nói gì.
"A Thiên Bình! Cô đến rồi sao? Sao lần trước cô không đi chơi với tôi chứ?"
Nhân Mã cũng chạy đến, vừa đến đã hỏi chuyện lần trước
"Tôi có việc gấp nên không thể đến."
Thiên Bình nói
"Cái gì? Chuyện gấp gì mà cô phải thất hứa để tôi đợi dài cổ như thế hả?"
Bạch Dương tức giận
"Tôi có hẹn đi chơi với anh sao?"
Thiên Bình nhướng mày ngạc nhiên
"Hả? Ừ thì tôi không có gì làm nên đến chỗ cô với Nhân Mã. Ai ngờ cô lại không đến làm tôi tốn công đến vô ích. Chứ không phải tôi thấy cô xinh đẹp rồi nảy sinh tình cảm nên đến đó đâu nha! Không được hiểu lầm đó!"
Bạch Dương nói.
"Các cậu! Cứu tớ!"
Song Ngư vẫy tay kêu cứu.
"Fan của Song Ngư dai lắm. Đuổi không nổi."
Nhân Mã nói
"Chẳng lẽ các cậu thấy chết không cứu?"
Song Ngư nhìn cả đám rơm rớm nước mắt. Và sự im lặng chính là câu trả lời,Sư Tử từ xa nhận ra Thiên Bình liền tạm biệt fan của hắn. Hắn lớn giọng:
"Này cô kia!"
"Tôi không quen biết anh."
Thiên Bình lờ đi hắn cùng fan của hắn.
"Đừng giả khờ. Tôi phải tính sổ vụ cô dám mắng bổn thiếu gia đây! Cô có biết hôm đó cô đã được một thánh nhân cứu không hả? Đã không cảm ơn bổn thiếu gia lại còn dám lớn giọng với bổn thiếu gia?"
Sư Tử lớn tiếng.
"Nếu anh nói anh là thánh nhân thì cứu Song Ngư cho tôi xem nào. Xem anh giỏi đến mức nào? Nếu anh đuổi được cái đám đó thì tôi sẽ nghĩ lại."
Thiên Bình nói
"Cô nghĩ tôi không làm được sao? Xem đây!"
Sư Tử hất hàm tự tin. Sư Tử tự tin bước tới chỗ Song Ngư cứu anh ta nhưng ngược lại Sư Tử còn bị fan bám chặt hơn. Khó khăn lắm mới thoát được. Chỉnh đốn lại bộ dạng gần như thảm hại của anh sao cho nó lại tỏa sáng như lúc đầu.
"Sư Tử! Cảm ơn cậu đã không ngại khó khăn mà cứu tớ. Cậu không sao chứ?"
Song Ngư cảm kích, giúp Sư Tử sửa lại bộ trang phục lố lăng.
"Cô kia, công nhận rồi chứ? Bây giờ mau gọi tôi là Sư Tử đại nhân mau lên!"
"Tôi sẽ gọi anh là Sư Tử đại nhân.... còn lâu! Tôi chỉ nói tôi sẽ suy nghĩ lại chứ không nói tôi sẽ gọi anh là Sư Tử đại nhân! Và còn nữa! Tôi là Trương Thiên Bình chứ không phải "cô kia" gì đâu biết chưa!?"
Thiên Bình nói.
" Cô...."
Sư Tử cứng họng. Sao lại có một cô gái dám to gan đến vậy chứ? Đến Vương Sư Tử mà còn dám không coi ra gì.
"Sư Tử! Cậu bỏ đi mà. Đi chơi với anh em nào!"
Xử Nữ nói rồi kéo Sư Tử đi. Thiên Bình vốn không phải là mẫu người của Xử Nữ, hơn nữa anh lại đang để ý Hứa Phương Linh. Thay vì đứng lại đó lạc lõng một mình giữa những người thích Thiên Bình kia, anh đi đâu đó chơi với fan còn thích hơn. Tiện thể lôi theo Sư Tử cho anh ta không gây náo loạn nữa với lại còn để Sư Tử ở lại cãi nhau với Thiên Bình, không biết chừng anh ta bị mấy tên kia hội đồng thì Xử Nữ đây có tốt bụng bao nhiêu cũng không cứu nổi.
Nơi bàn ăn mà Xử Nữ và Sư Tử vừa đi, những người còn lại cứ vây quanh cô. Hết hỏi cô muốn ăn, muốn gì lại hỏi đến muốn khiêu vũ với cô. Không thì lại hỏi mấy thứ trên trời dưới đất. Cô thật sự mệt muốn chết luôn ấy. Cô không biết khiêu vũ hay trả lời mấy câu hỏi tào lao của họ mà cũng không có tâm trạng ăn uống gì luôn.
"Các anh cứ vui chơi đi. Sao cứ ở đây vậy?"
Thiên Bình khó chịu.
"Cô chơi cùng tụi tôi được chứ?"
Nhân Mã khoác tay Bạch Dương hỏi.
"Không được! Bảo Bối là của tớ mà! Bảo Bối phải ở cùng tớ!"
Song Tử nói
"Vậy thì cậu cùng với Thiên Bình đi chơi với bọn tớ là được."
Bạch Dương nói
"Nhưng hôm nay tớ muốn dành thời gian của tớ để phục vụ Bảo Bối của tớ! Các cậu đi tìm Bảo Bình chơi đi!"
Song Tử nói
"Thiên Bình à, ở lại đây đi! Đồ ăn ngon lắm!"
Kim Ngưu lúc này đã buông đồ ăn trên tay xuống để giữ Thiên Bình lại.
"Có tôi đảm bảo đấy Thiên Bình! Ở lại đây đi!"
Cự Giải đứng bên cạnh Kim Ngưu nói thêm vào.
"Phải đó Thiên Bình! Tôi có nhiều chuyện về mấy câu chuyện ngôn tình muốn nói với cô lắm."
Song Ngư nói.
"Thiên Bình, tôi còn nhiều bài luận cần Hữu Vinh học trưởng giúp đỡ lắm nhưng lại không thấy anh ấy. Cô ở lại nghe rồi chuyển lời lại cho anh ấy giúp tôi nhé?"
Ma Kết nói.
"Tôi xin lỗi Song Tử, Nhân Mã, Bạch Dương, các anh đi chơi với nhau đi. Kim Ngưu, Cự Giải xin lỗi nhưng tôi đang ăn kiêng, không thể ngồi lại với hai anh được. Song Ngư, tôi xin lỗi nhưng hôm nay tôi đã nghe quá nhiều ngôn tình từ Phương Linh rồi. Ma Kết, Vinh ca cùng với bạn anh ấy ở đằng kia, anh đến đó bàn với anh ấy đi, tôi xin lỗi anh."
Thiên Bình nói thật nhanh rồi lập tức chạy đi, lẫn vào đám người trong phòng tiệc để bỏ trốn. Cô có thể nghe thấy tiếng họ tìm cô nhưng cô mệt với họ lắm. Đi mà tìm Hứa Phương Linh mà làm phiền!
"Trương Thiên Bình, cô còn mạnh hơn cả chị Minh Tuệ hay Hứa Phương Linh nữa."
Khi cô chạy đến một góc phòng tiệc, một giọng con trai vang lên. Cô nhìn. Một chàng trai đẹp trai, tóc và mắt đều một màu đỏ tươi trong trang phục bá tước, tay cầm một cây gậy đầu lâu, nơi khóe miệng lộ ra một chiếc ranh nanh giả. Là Đoàn Bảo Bình.
"Ra là anh sao Đoàn Bảo Bình? Anh và nhóm Song Tử ngày nào cũng đi cùng nhau, chơi với nhau, dạo này lại không thấy tôi cứ tưởng anh đi tận lên núi nghiên cứu mấy thứ quái dị chứ."
Đoàn Bảo Bình có sở thích độc đáo đến quái dị. Anh ta là người chuyên bày trò cho nhóm Song Tử quậy phá. Đôi khi anh ta biến mất một thời gian, có khi là đi nghiên cứu thí nghiệm, có khi lại đi du lịch, ngao du bốn phương thu thập thêm kiến thức để chế tạo với pha chế... Anh cũng có rất nhiều fan như các hoàng tử của trường Zodiac này, nhưng tất cả đều rút hết sau 5 ngày bởi tính cách quái dị và có vài người sợ anh ta lôi mình ra làm thí nghiệm với lí do như "Cậu là fan của tôi thì có thể giúp tôi thử thí nghiệm mới không?". Có ai dám làm chuột bạch cho cái đống thí nghiệm quái dị như vậy chứ?
"Đúng là tôi đã lên núi để nghiên cứu nhưng vừa lên đến đỉnh núi mất mấy ngày liền lại nghe tin trường chuẩn bị tổ chức lễ hóa trang lại lật đạt chạy về đây lại tốn thêm mấy ngày. Kết cục thì cũng không nghiên cứu được gì. Nhưng không sao, tôi rất thích ngày lễ này nên mất mát chút cũng không sao."
Bảo Bình nói
"Nhưng điều anh vừa nói là có ý gì?"
Thiên Bình nhíu mày
"Cái này hơi khó giải thích ở đây. Nhưng không sao. Phiền cô nhỏ tiếng một chút nhé."
Bảo Bình nói rồi ra hiệu cho Thiên Bình lại gần. Chờ khi cô lại gần và ngồi bên cạnh anh rồi. Anh ghé môi vào tai cô thì thầm:
"Chị Minh Tuệ thì có được Thiên Yết của Hàn gia quyền thế nhất nhì thế giới, nhưng lại không có được tình yêu của cậu ta. Hứa Phương Linh thì hoàn hảo tuyệt đối, còn có một dàn fan hùng hậu không thua gì chúng tôi nhưng cũng chỉ hướng về Thiên Yết, dĩ nhiên tình yêu của cậu ta không dễ gì đã thuộc về cô ấy. Nhưng còn cô thì lại khác. Cô đầu tiên đã có anh trai yêu thương hết mực, muốn động vào cô đã khó. Nhưng nay 11 người chúng tôi đã có 8 người thích cô. Trong số đó lại còn có Thiên Yết nữa. Cô chẳng phải rất mạnh còn gì."
Bảo Bình nói nhỏ rồi nhoẻn miệng cười. Thiên Bình nhíu máy nhìn Bảo Bình. Cô hiểu anh ta nói gì, hoàn toàn hiểu. Nhưng mà đó là chính là điều cô luôn cố tình lờ đi. Cô không muốn đòng tình cái suy nghĩ đó chút nào.
"Chẳng lẽ cô lại không nhận ra? Nếu cô nói đến Thiên Yết... thì tôi đã nhìn thấy... Thiên Yết đã từng cưỡng hôn. Đó còn là nụ hôn đầu của cô phải không? Ngược lại cậu ta cũng vậy đấy."
Bảo Bình hỏi như kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.
"Tôi là không muốn nhận ra. Các anh tôi thật không dám tranh giành. Mà tôi cũng không có hứng thú với ai trong số các anh."
Thiên Bình đáp
"Cô thật tàn nhẫn mà... không biết bọn họ sẽ thế nào khi biết cô không có một chút hứng thú với họ đây?"
Bảo Bình ra vẻ thương tiếc với cô.
"Tôi không phải thánh nữ như trong ngôn tình đâu."
Thiên Bình cười nhẹ
"Cô thật đúng là mẫu người của tôi đấy. Vừa dễ thương mà cũng vừa quyến rũ. Sao cô với tôi không thử hẹn hò nhỉ?"
Bảo Bình cười.
"Xin lỗi nhưng tôi đã có người thương rồi."
Thiên Bình cười đáp lại
"Theo đuổi phải khó khăn một chút mới có hứng thú chứ! Tôi gia nhập dàn harem của cô nha, Bình nhi?"
Bảo Bình cười tít mắt
"Đừng có theo đuổi vô vọng. Tôi sẽ không thích anh đâu. Với lại đừng gọi tôi là Bình nhi! Cái đó chỉ có Vinh ca mới được gọi tôi như vậy!"
Thiên Bình nói
"Vậy thì Tiểu Bình? Baby? Candy? Yeobo( = em yêu/ anh yêu)? Honey?"
Bảo Bình hỏi tới tấp.
"Sao cũng được!"
Thiên Bình thở dài.
Một lúc sau, Thiên Bình trở lại bàn ăn, nơi có nhóm Song Tử cùng Ma Kết, Song ngư, Kim Ngưu, Cự Giải gục mặt xuống bàn ủ rũ từ nãy giờ. Bảo Bình đi sau cô.
"Bảo Bối! "
Đột nhiên Song Tử nhìn thấy cô và reo lên. Những người còn lại cũng reo lên tên cô như một hiệu ứng dây chuyền.
"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô...."
Ma Kết nói. Những người còn lại cũng cúi mặt hối lỗi
"Đừng làm vậy nữa là được."
Thiên Bình nói
"Các cậu phải hiểu phụ nữ chứ."
Bảo Bình đứng đằng sau lên tiếng
"Sao cậu lại đi cùng Bảo Bối của tớ?"
Song Tử ngạc nhiên.
"Tớ gặp cô ấy lúc nãy. Nói chuyện một lúc và tớ nhận ra cô ấy là mẫu người của tớ. Thế nên tớ sẽ gia nhập vào dàn harem của cô ấy. Bây giờ Thiên Bình của các cậu cũng chính là yeobo của tớ!"
Bảo Bình nói.
"Cậu tưởng muốn giành Bảo Bối với tớ dễ thế hả?"
Song Tử nói
"Dù sao chúng ta đều vô vọng. Cậu cũng có giành được đâu mà."
Bảo Bình tỉnh bơ nói.
"Cậu..."
Song Tử cứng họng
"Ủa đằng kia.... có phải chị Minh Tuệ không?"
Bỗng Song Ngư lên tiếng, tay chỉ vào một người phụ nữ với trang phục sεメy. Đó là chính xác là Minh Tuệ. Minh Tuệ tay cầm một ly rượu vang, nhân lúc mọi người không ai để ý lấy ra một viên thuốc, mở nó ra và dốc hết chỗ bột trắng trong viên thuốc vào ly rượu rồi lắc cho bột thuốc tan hết sau đó chia đôi phần rượu trong ly ra một cái ly khác.
"Wa, chơi đòn dứt điểm luôn. Nhưng sao chị ta mang được rượu vào trong trường? Chị ta vẫn còn là học sinh mà."
Nhân Mã bình luận.
"Để ý tiểu tiết làm gì. Quan trọng là ly rượu đó chắc chắn dành cho Thiên Yết và chị ta!"
Bạch Dương nói.
"Kiểu này thì không biết chừng sáng mai Hàn gia và Nhạc gia có tin vui."
Bảo Bình cười.
"Tin vui sao? Có ăn mừng không?"
Kim Ngưu hớn hở hỏi.
"Nhưng Thiên Yết sẽ ghét chị ấy luôn đó! Trước giờ cậu ấy đã không ưa chị Minh Tuệ rồi."
Cự Giải lo lắng
"Có ghét thì cũng không hủy hôn được. Cái này là ép Thiên Yết phải cưới chị ấy. "
Ma Kết thở dài.
"Chị ấy giống y như mấy nữ phụ trong ngôn tình ấy."
Song Ngư nói
"Không sao... nếu mình nhớ không nhầm thì theo truyện ly rượu đó chưa kịp uống đã rơi xuống sàn mà vỡ tan tành. Đâu có dễ gì cướp được nam chính của nữ chính chứ."
Thiên Bình nghĩ và lén cười.
Trong lúc cả nhóm đang bình luận thì Minh Tuệ đã đưa Thiên Yết ly rượu vang có thuốc đó. Thiên Yết theo phép lịch sự mà đón lấy, không mảy may nghi ngờ gì mà một hơi uống hết sạch khiến Thiên Bình ngạc nhiên. Chẳng lẽ cô lại nhớ nhầm? Không, cô nhớ rất tốt chỉ là trí nhớ của cô đã bỏ sót một điều mà cô không biết. Ly rượu chưa kịp uống đã rơi xuống mà vỡ tan tành là ly rượu của Minh Tuệ. Minh Tuệ nhìn thấy Thiên Yết uống cạn liền nhếch mép cười. Cô cũng định uống ly rượu trên tay mình nhưng lúc đó một học sinh nào đó trong lúc di chuyển đã vô tình va trúng khiến ly rượu rơi xuống sàn mà vỡ tan. Khuôn mặt Minh Tuệ thoáng chút hoảng loạn nhưng nhanh chóng cô ta đã bình tĩnh trở lại.
"Không sao. Dù sao Yết Yết cũng đã uống rồi mà. Kiểu gì Yết Yết cũng sẽ thuộc về mình."
Minh Tuệ nghĩ và cười gian xảo rồi ngồi xuống một chiếc ghế nào đó, đợi tiệc tàn, thuốc ngấm sẽ hành động.
________
Không lâu sau đó, tiệc tàn.
《Ma Kết hả? Giờ anh có việc gấp rồi. Em đưa Bình nhi về giùm anh nhé? Không được để Bình nhi về một mình biết chưa? Nó có đòi cũng không được!》
Tiếng Hữu Vinh vang lên qua loa ngoài điện thoại rồi tắt.
"Vậy đó Ma Kết. Tôi không muốn cãi lời Vinh ca được. Anh đưa tôi về được không?"
Thiên Bình hỏi
"Được chứ. Nhưng mà đợi một chút, tôi đi lấy xe tới đón cô. Không được đi đâu đó."
Ma Kết căn dặn kĩ lưỡng rồi rồi chạy đến bãi đỗ xe, lúc đi không quên ngoái đầu lại nhắc nhở mấy lần.
"Đúng là Ma Kết rất đáng tin cậy nhưng mà có cần coi mình như con nít vậy không chứ.... Nhưng mà đi lòng vòng gần đây thì vẫn được đúng không?"
Cô tự hỏi bản thân rồi tự mình cho phép mình đi loanh quanh. Bỗng cô thấy Minh Tuệ ôm eo Thiên Yết đi dẫn đến một chiếc xe hơi đắt tiền đậu ở phía bên kia đường, cách vị trí cô đứng không xa. Minh Tuệ và Thiên Yết cùng vào ghế sau của chiếc xe. Thiên Bình vẫn đứng đấy nhìn qua cửa kính xe. Hơi tối nên cô không thể nhìn rõ nhưng cô thoáng nhìn thấy bộ trang phục hình như bị xé rách của chị ta và tay Thiên Yết đang đặt trên lưng chị
"Tên Thiên Yết này mất kiểm soát rồi sao?Còn Hứa Phương Linh thì sao?"
Thiên Bình nhỏ giọng hết mức có thể để chỉ mình cô nghe được. Thiên Bình bỗng nhiên cảm thấy hơi rợn người nên tìm cách chạy trước. Cô nhấc bước nhẹ nhất có thể để thoát. Rồi co chân chạy thật nhanh đi. Nhưng chưa chạy được bao xa, mới khuất được tầm mắt của chiếc xe thì một thân ảnh xuất hiện và ép cô vào tường. Người đó hai tay đập mạnh vào tường, chặn đường thoát của cô. Cô có thể cảm thấy thân nhiệt của người này rất cao. Cô run rẩy sợ hãi. Người đó là Thiên Yết, người đang nhìn cô với một ánh mắt thèm khát, anh liếʍ môi và cười tà mị:
"Trương Thiên Bình, tôi muốn em thuộc về tôi."
To be continued...