Tịch Thường Nguyệt sắp chết, có lẽ mạng sống của cậu chỉ kéo dài được chút hơi tàn. Ý thức dần mơ hồ, cậu bị ai đó kéo từ trong phòng ra ngoài, người nọ mang theo cậu đi một hồi lâu…… chắc hẳn là muốn đem cậu phơi thây nơi hoang dã.
Tịch Thường Nguyệt nặn ra một nụ cười thực thảm, mãi đến khi cảm giác được người nọ đã rời đi, chung quanh chỉ còn lại một mình cậu, Tịch Thường Nguyệt mới cố hết sức mà mở mắt ra nhìn xem bốn phía.
Nga…… Nguyên lai đây không phải là nơi hoang dã. Cậu bị ném tới một gian miếu cũ nát trong núi. Độ cong bên môi Tịch Thường Nguyệt không giảm đi, tràn đầy nét tự giễu mà nghĩ đến cái gì. Phải chăng cậu nên cảm tạ người nọ còn nhớ đến chút tình nghĩa ngày xưa, tìm cho cậu một nơi có chút hình dạng thay vì nơi hoang dã sao...... Đem Tịch Thường Nguyệt ném vào miếu hoang không phải ai khác, chính là nhị sư huynh của cậu - Tô Dịch Triệt, đệ tử thứ hai của Hoài Ngôn tiên tôn Thiên Khải Tông. Càng buồn cười hơn, cậu bị thương là do đại sư huynh Hoắc Nhiên tự mình ra tay.
Cho đến lúc này, Tịch Thường Nguyệt vẫn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Ngày xưa sư tôn, sư huynh sủng cậu, ủng hộ cậu, hiện giờ vì sao lại ghét bỏ cậu, thân cận với người phản bội cậu, ngay cả gia tộc cũng đều không hề để ý tới cậu. Sư môn ghét bỏ, gia tộc mặc kệ, Tịch Thường Nguyệt sống theo khuôn phép cả đời, bất quá cũng rơi vào kết cục như thế này mà thôi.
Đang lúc Tịch Thường Nguyệt tự hỏi đến tột cùng là từ nơi nào xảy ra sai lầm, phía chân trời bỗng nhiên xẹt qua một tia chớp, chiếu sáng gian miếu thờ cũ nát, cũng chiếu sáng gương mặt thoạt nhìn dị thường tái nhợt của Tịch Thường Nguyệt.
Không biết từ khi nào, mưa bắt đầu tí tách tí tách rớt từng hạt nhỏ, từng giọt mưa bị gió thổi xuyên qua cây cối chui vào trong miếu, ầm ầm rớt lên mái ngói vỡ trên nóc nhà.
Tịch Thường Nguyệt cảm giác được trên mặt lạnh lạnh, hình như có nước mưa rớt lên trên mặt cậu. Dần dần, một chút hơi lạnh cậu cũng không cảm nhận được...
Nhìn lại nửa đời tầm thường vô vi đã qua, Tịch Thường Nguyệt nhận thấy ý thức của chính mình đang từng chút tiêu tán, một đống ký ức không thuộc về cậu từ đâu ùn ùn kéo vào đầu. Tịch Thường Nguyệt cố gắng dùng chút ý thức còn sót lại bắt giữ những điểm mấu chốt trong đó.
Nguyên lai, những cái gọi là căm thù, ghét bỏ, phản bội... chỉ là vài lời văn thể hiện niềm vui ít ỏi của ai đó. Cậu hồ đồ một đời, đơn giản chỉ vì cậu là một nhân vật trong một quyển sách.
Tịch Thường Nguyệt bất quá chỉ là một tên pháo hôi bé nhỏ không đáng kể, dễ dàng nhận được kết cuộc của cả đời thông qua vài nét bút. Thật đáng buồn cười đến mức nào a.
Tịch Thường Nguyệt chậm rãi khép hai mắt, lông mi nhỏ dài rũ xuống, không còn run rẩy, hô hấp mỏng manh cũng theo đó chậm rãi ngừng lại.
***
“A Nguyệt, ngươi cũng thật là ngốc a.”
Thời điểm Tịch Thường Nguyệt thu hồi ý thức, nghe thấy bên tai có người đang nói chuyện với cậu, chỉ là xưng hô này đã lâu lắm rồi cậu chưa từng được nghe lại, không khỏi hoảng hốt một trận.
Tịch Thường Nguyệt, tự là Tử Mộc.
Kể từ sau khi cậu lấy tên tự, không còn ai gọi cậu là ‘A Nguyệt’ nữa.
Giọng nói kia vẫn tiếp tục vang lên, Tịch Thường Nguyệt suy nghĩ hỗn loạn, âm thanh này có chút quen thuộc. Cậu theo bản năng chớp chớp mắt, tiện đà chuyển động cổ nhìn về phía người đang nói chuyện.
Chỉ thấy một thiếu niên mặt mày hơi cong, ngũ quan còn chưa nẩy nở đã lộ ra vài phần tuấn dật phong lưu, trong tương lai lớn lên kiểu gì cũng là dạng phong tư trác tuyệt.
Nhưng Tịch Thường Nguyệt chỉ liếc mắt nhìn đối phương một cái, hai mắt cậu phảng phất như bị châm đâm vào đau nhói, l*иg ngực cũng dâng lên một cổ hận ý mãnh liệt, hô hấp trở nên khẩn trương.
Tịch Thường Nguyệt không hề chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm người bên cạnh. Cánh môi tái nhợt lúc đóng lúc mở, âm thanh trầm thấp phảng phất đứt quãng giống như phát ra từ kẻ răng, “Bùi, Thanh.”
Thiếu niên này không phải ai xa lạ, chính là người từ nhỏ lớn lên cùng với cậu. Ngoại trừ người nhà, hắn ta là người thân cận nhất của cậu, đồng thời cũng là người đã phản bội cậu ở đời trước, vu khống cậu cấu kết cùng Ma tộc, gián tiếp dẫn tới cái chết của Tịch Thường Nguyệt.
Nếu không phải như thế, vì sao đại sư huynh lại lấy một câu ‘thế sư tôn thanh lý môn hộ" đem cậu đánh cho trọng thương, nhị sư huynh như thế nào lại ném cậu vào miếu hoang cho tự sinh tự diệt…… Trước khi cậu chết phát sinh đủ loại chuyện tróc da tróc thịt, hủy đi da thịt... Ký ức tràn về càng lúc càng thêm rõ ràng làm cậu không thể hô hấp được.
Cũng đúng vào lúc này, Tịch Thường Nguyệt đột nhiên nhớ tới quyển sách kia, cùng với những ký ức được xem như là cốt truyện ép buộc nhét vào đầu cậu.
Tịch Thường Nguyệt cứng đờ người một lúc lâu, thẳng đến khi đầu vai bị người chạm chạm, Tịch Thường Nguyệt mới từ trong hồi ức tỉnh lại. Quan sát trạng thái hiện tại, nhìn thấy Bùi Thanh đang nắm lấy bả vai cậu, Tịch Thường Nguyệt không khỏi hít vào một hơi, hậu tri hậu giác phản ứng lại……
Cậu đây là…… trở lại quá khứ.
Bùi Thanh ngồi ở bên cạnh thấy cậu khác thường như thế, thêm vào ngữ khí mới vừa rồi của cậu có gì đó không đúng, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Hai người từ nhỏ cùng một chỗ lớn lên, Bùi Thanh thực nhanh liền thoải mái, hào phóng giơ tay trước mặt cậu vẫy vẫy, không để ý tới miệng lưỡi mới vừa rồi của cậu, cũng không có tiếp tục đề tài vừa rồi, quan tâm dò hỏi: “Làm sao vậy? Sao đột nhiên nhìn ta như vậy?.”
Bùi Thanh nhìn Tịch Thường Nguyệt cười cười, nhẹ nhàng thay đổi sang đề tài khác, đem chuyện mới vừa rồi hắn còn chưa nói hết báo cho cậu kinh hỉ: “Lần này ta cùng với sư tôn đến Thiên Khải Tông, sẽ nghỉ ở đây năm ba ngày rồi mới đi.”
Nói đến chỗ này, Bùi Thanh bỗng dừng lại, nhìn Tịch Thường Nguyệt chớp mắt, “Không sợ đến lúc đó không đủ thời gian cho chúng ta tận hứng. Sư tôn còn ở lại thêm mấy ngày luận đạo cùng Hoài Ngôn tiên tôn, ta cũng có thể ở chung cùng ngươi nhiều thêm mấy ngày.”
Nghe vậy, Tịch Thường Nguyệt đem môi nhấp thành một đường thẳng tắp, da mặt gắt gao banh ra. Cho đến khi nghe xong những lời này của Bùi Thanh, cậu mới chân chính xác định cậu quả nhiên đã trọng sinh.
Tình cảnh này cực kỳ quen thuộc.
Đây là thời điểm bảy năm trước, lúc cậu mới vừa bái nhập Thiên Khải Tông không lâu, Bùi Thanh đến tìm cậu nói chuyện. Sư tôn luận đạo năm ba ngày xác thật không đủ, Bùi Thanh một lời thành sấm. Ngày đó, lúc cậu biết được tin tức này là có phản ứng gì a —— cao hứng ôm lấy bả vai đối phương, cùng Bùi Thanh vui cười, thân mật như khi cả hai còn nhỏ.
Hai mắt Tịch Thường Nguyệt tối lại, hiện tại cậu không làm được chuyện này.
“Ta có thể ở chơi với ngươi nhiều thêm mấy ngày, như thế nào còn không cao hứng?” Bùi Thanh thấy cậu vẫn không nói lời nào, nhịn không được lần thứ hai lên tiếng. Khi nói chuyện, giọng Bùi Thanh cố tình mang theo vài tia mất mát, một bên liếc nhìn Tịch Thường Nguyệt, đáng thương vô cùng, mở miệng: “Uổng công ta muốn gặp ngươi như vậy.”
Đời trước, Tịch Thường Nguyệt cùng Bùi Thanh tiến vào Thiên Khải Tông, tuy nhiên Bùi Thanh chưa thông qua bái sư, ngược lại đầu nhập vào Thiếu Dương Tông, tề danh cùng với Thiên Khải Tông, trở thành đệ tử thân truyền dưới trướng Đỉnh Ngọc Tiên Tôn. Hoài Ngôn Tiên Tôn cùng Đỉnh Ngọc Tiên Tôn là hảo hữu thường xuyên gặp nhau luận đạo, cho nên Bùi Thanh thường đi theo Đỉnh Ngọc Tiên Tôn tới gặp Tịch Thường Nguyệt.
Nhưng hai người bọn họ vẫn không phải đồng môn, chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Tịch Thường Nguyệt nghe Bùi Thanh nói, trong lòng cười lạnh. Cậu nghĩ thầm định nói cái gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói ra.
Người trước mắt hiện nay chung quy không phải người lúc đó, nhiều lời cũng vô ích. Tịch Thường Nguyệt không rõ ràng lắm, hai người bọn họ như thế nào lại đi đến một bước cuối cùng kia, có liên quan gì đến quyển sách đó không? Vì sao hắn không màng đến tình nghĩa nhiều năm mà phản bội cậu? Nhưng, cậu hiểu rõ suy nghĩ hiện tại của mình. Trước mắt, cậu không có nhiều gút mắt với người này.
Chặp sau, bên trong một đình viện nho nhỏ, hai người sóng vai nhau ngồi, nhìn nhau không nói gì. Bùi Thanh cũng dần dần ý thức được sự tình có chút nghiêm trọng, nụ cười trên môi lập tức thu liễm sạch sẽ. Chỉ nghe hắn nhẹ giọng hỏi một câu: “Ngươi tức giận sao?”
Bùi Thanh nghiêng đầu, nhìn từ phía bên cạnh, mặt mày như vẽ, khí chất ôn nhuận, lẳng lặng ngồi ở một bên. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, môi không có chút máu, thoạt nhìn mang theo vài phần tinh xảo.
Rốt cuộc cũng là tiểu trúc mã của mình, Bùi Thanh tức khắc hạ thấp tư thái, ôn tồn cùng cậu xin lỗi, “Ta không phải thật sự nói ngươi ngốc a……”
Trước đây, các đệ tử nội môn Thiên Khải Tông sau một thời gian tu luyện là có thể xuống núi rèn luyện. Nhưng bọn họ cần phải thông qua khảo hạch mới có thể tham dự. Thân là đệ tử thân truyền của Hoài Ngôn tiên tôn, Tịch Thường Nguyệt tất nhiên cũng gia nhập vào trong đó. Nhưng muốn đi xuống núi rèn luyện cần phải tiến vào dược cốc hái thuốc. Bên trong khảo hạch có một đề là đan phương, Tịch Thường Nguyệt luôn luôn không giỏi dược lý, cảm thấy việc học tập kiến thức này thập phần khó khăn. Đến kỳ khảo hạch, Tịch Thường Nguyệt không giống trong dự kiến, điền sai tên của một loại thuốc nên Tịch Thường Nguyệt không được đi cùng các sư huynh đệ xuống núi rèn luyện.
Vừa mới rồi hai người đang nói tới việc này, liền có một màn trước kia.
Bùi Thanh hối hận, hắn cũng muốn sửa đổi cái tính tình lanh mồm lanh miệng này của mình nhưng chưa được. Ngày xưa mẫu thân luôn giáo dục hắn, mỗi lần đều sẽ nói: “Chỉ có Thường Nguyệt tính tình tốt, bằng không chẳng ai chịu nổi con.” Mẫu thân nói quả nhiên không sai. Bùi Thanh cẩn thận đánh giá Tịch Thường Nguyệt, nhìn ra cậu thật sự không muốn phản ứng lại chính mình, trong lòng sốt ruột, lập tức liền nghiêng người chồm tới trước mặt Tịch Thường Nguyệt. Thân hình Bùi Thanh cũng không nhỏ, so với Tịch Thường Nguyệt còn muốn cường tráng hơn, tiến đến trước mặt cậu giống như bóng ma đè xuống, hơi thở chậm rãi thở ra. Tiến lại gần, thiếu niên đang ở thời kỳ vỡ giọng tiếng nói có vẻ hơi thô cứng, nặng nề lọt vào tai cậu: “Vẫn còn giận ta sao?”
Tịch Thường Nguyệt trong lòng mới vừa cho ra kết luận, đem chuyện tình suy nghĩ thông suốt, liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Bùi Thanh phóng đại ngay trước mặt mình.
Bùi Thanh không thấy trên mặt cậu có thay đổi, chỉ thấy cậu rốt cuộc chịu ngước mắt nhìn về phía mình mới nhẹ nhàng thở ra, cười giơ tay lên, đang muốn như trước đây thường lui tới giống nhau, “Ca ca sai rồi, đừng tức giận a.”
‘bang’ một tiếng, Tịch Thường Nguyệt đánh bay cánh tay hắn đưa lại đây, thu liễm cảm xúc trong mắt, nhàn nhạt nói một câu, “Đừng chạm vào ta.”
Bùi Thanh bị đánh một cái lập tức thu tay lại, lấy một cái tay khác xoa xoa mu bàn tay bị Tịch Thường Nguyệt đánh trúng. Hắn cho rằng cậu thật sự tức giận, rốt cuộc thành thật xuống dưới, “Tốt tốt, ta không chạm vào, không chạm vào.”
Tịch Thường Nguyệt nhìn hắn, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần. Bùi Thanh…… vì sao lại phản bội cậu?
Đúng vào lúc này, cách đình viện hai người đang ngồi không xa có vài đệ tử đi ngang qua. Xa xa nhìn thấy Tịch Thường Nguyệt, hướng cậu hô lên một tiếng, “Lục sư huynh!” Tịch Thường Nguyệt quay đầu lại, nghe mấy người đó nói: “Đại sư huynh, nhị sư huynh…… Tiểu sư huynh bọn họ đều đã trở lại, đang ở hồng tế phong, chúng ta cùng nhau đi qua đi.”
Tịch Thường Nguyệt cả người chấn động, bỗng dưng hiểu ra, nhìn về phía Bùi Thanh. Đúng vậy, Bùi Thanh tại sao bảy năm sau ở sau lưng phản bội cậu? Đương nhiên là vì hắn khuynh mộ vai chính trong sách —— cũng chính là tiểu sư đệ hiện giờ của Tịch Thường Nguyệt. Hắn thay thế người trong lòng diệt trừ chướng ngại vật, để đối phương dễ dàng tranh đoạt vị trí trưởng lão với cậu.
Tịch Thường Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về phía mấy đệ tử đang đi đến, “Tốt.”
Cuối cùng, cậu quay lại cùng Bùi Thanh nói một câu: “Cùng nhau đi thôi.” Đi xem người trong lòng của ngươi, cũng là đi gặp vài vị ‘hảo sư huynh’ của cậu. Hơi thở quanh thân Tịch Thường Nguyệt trở nên lạnh lùng. Bùi Thanh còn có chút ngốc, bất quá nghe được cậu cuối cùng cũng phản ứng lại chính mình, vội vàng gật đầu đuổi theo.
Đoàn người lục tục hướng về phía Chấp Sự Đường.
Mấy vị sư đệ tự giác đi phía sau Tịch Thường Nguyệt. Cậu là đệ tử thân truyền của Hoài Ngôn tiên tôn, các đệ tử còn lại đều là muốn gọi cậu một tiếng sư huynh, lễ nhượng sư huynh cũng là việc nên làm.
Bùi Thanh đi bên cạnh Tịch Thường Nguyệt, nhìn thấy mọi người bề ngoài cung kính cũng không mất đi thái độ thân cận, không khỏi cảm thán, “A Nguyệt, ngươi cũng thật làm cho người ta yêu thích a.”
Hắn hoàn toàn quên mất vừa rồi hai người phát sinh cọ xát, chỉ nghĩ mới rồi do miệng mình thiếu đánh mới chọc Tịch Thường Nguyệt tức giận, giờ phút này còn nói, “Chắc là không có người không thích ngươi.”
Những lời này tựa như chạm trúng cái gì, Tịch Thường Nguyệt đột nhiên liếc nhìn hắn một cái, cái liếc mắt này dường như không mang theo chút cảm tình gì, “Có.”
Bùi Thanh bị ánh mắt cậu nhìn đến ngẩn ra, chỉ cảm thấy có loại mạc danh xa cách, trong lòng không khỏi hoảng loạn một chút, vẫn lúng ta lúng túng nói tiếp: “Như thế nào lại có người không thích A Nguyệt, ai a.”
Ai……
Đương nhiên là người nào đó thờ ơ lạnh nhạt nhìn cậu bị đánh đến chỉ còn một hơi thở thoi thóp —— ‘sư tôn tốt’ của Tịch Thường Nguyệt.
Tiếng hai người nói chuyện với nhau thực nhanh rơi vào trong tai mấy sư đệ đi theo phía sau, bọn họ hỏi tiếp một câu, “Đúng vậy, vì sao lại có người không thích lục sư huynh?”
Nhìn ra được bọn họ thực thích Tịch Thường Nguyệt. Đang lúc mấy người họ chuẩn bị nói thêm mấy câu an ủi, nói cậu không cần để ý đến, giây tiếp theo liền nghe phía trước truyền đến một câu: “Có thể là mắt mù a.”
Ở trong lòng Tịch Thường Nguyệt, sự quan tâm của Hoài Ngôn tiên tôn đối với cậu chính là mù mắt.
-------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Chờ đợi mấy ngày, rốt cuộc khai văn, chúc mọi người năm 2022 vui vẻ!