Chương 11
“Sao thế? Không cho ăn hay không cho thao?”
Dư Nhân run rẩy: “Con không nghe hiểu ba đang nói gì?”
“Không nghe hiểu?” Dư Hướng Đông cười nghiền ngẫm, đến gần bên tai cô nói nhỏ: “Chỉ sợ con không biết, lúc con tỉnh tiểu huyệt sẽ kẹp chặt hơn khi ngủ, mỗi lần con vừa tỉnh thì tiểu huyệt sẽ mυ'ŧ chặt ba trước tiến, mυ'ŧ lại mυ'ŧ, tham ăn không thôi.”
“Đừng nói nữa!” Dư Nhân giãy dụa muốn đi xuống: “Ba ba, con muốn đi học, cầu xin ba đừng nói nữa, con không thế!”
“Không thế cái gì? Tiểu huyệt không mυ'ŧ ba, hay là không bị ba thao âʍ ɦộ?”
Đôi mắt to tròn ngập tràn nước mắt của Dư Nhân không dám tin nhìn về phía hắn, Dư Hướng Đông hôn lên nước mắt chảy xuống của cô: “Khóc cái gì? Chẳng phải con cũng rất thích đó sao?”
Cô mất bình tĩnh, chỉ là không ngừng lặp lại: “Con không thế…”
Dư Hướng Đông hừ lạnh: “Thuốc dùng cho con từ nửa năm trước ba đã bắt đầu giảm lượng, sau đó không dùng đến 1/3 lượng tiêu chuẩn, con không thể nào bị ba thao đến nửa năm còn không phát hiện, chẳng phải con chưa từng nói ra đó ư?”
Dư Nhân bị dọa cho nước mắt ngừng chạy, sắc mặt cô trắng bệch, còn muốn nói gì đó.
Dư Hướng Đông đánh vỡ một tia hy vọng xa vời của cô: “Huống chi, sữa bò hôm trước ba cũng không bỏ thuốc…”
Xong rồi.
Cả người Dư Nhân giống như bị lửa thiêu đốt, đúng thế, ban đầu cô quả thật không biết, hắn cũng rất cẩn thận. Chỉ là mấy tháng gần đây cô thường giữa chừng tỉnh lại, kɧoáı ©ảʍ xấu hổ và mê mang khiến cho cô cảm thấy không biết làm sao, cô không biết chính mình nên làm gì bây giờ, cũng không có can đảm đánh vỡ tình trạng hiện tại, đến nỗi chất vấn nhục mạ hắn, càng là chuyện không có khả năng, cô thật sự yêu ba, thậm chí cho dù hắn làm như thế với cô, cô vẫn yêu… Huống chi cùng hắn làm loại chuyện này, trừ bỏ hoảng hốt và thẹn thùng thì càng có rất nhiều mỹ diệu vui thích, thậm chí cô còn không có cảm giác ghê tởm.
Cho nên cô lựa chọn giả bộ như không biết, lại không nghĩ đến người đàn ông kia đã sớm nhìn ở trong mắt.
Dư Nhân hít sâu một hơi: “Ba muốn như thế nào đây?”
Nếu đã sớm biết, như vậy hiện tại mới nói ra, xem ra hắn có tính toán gì đấy.
Dư Hướng Đông thấy cô mỉm cười giả bộ bình tĩnh, khẽ cười hôn lên mắt cô, cô nhắm mắt lại, Dư Hướng Đông nói: “Không muốn gì cả, chẳng qua là những thuốc kia uống vào không tốt cho sức khỏe của con.”