Dư Nhân Vòng

Chương 10

Chương 10

Hình như qυầи ɭóŧ của cô rơi xuống dưới, nằm ở trên chiếc ghế nhựa, cô tiện tay nhặt lên.

Mới vừa mặc vào, cửa ban công đã bị người ta đẩy ra, Dư Hướng Đông đi đến, hắn chỉ mặc nguyên một chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác, hạ bộ phồng lên một cục to, khiến cho người ta không cách nào bỏ qua.

“Sao thế?” Hắn hỏi.

Mặt Dư Nhân đỏ lên, ấp úng nói: “Không có gì, con lấy chút đồ thôi.”

“Đồ gì?”

“Ừm… Một thứ rất nhỏ.” Ánh mắt cô mơ màng, không dám nhìn thẳng vào hắn, lỗ tai còn đỏ bừng, quan trọng nhất chính là, cô cảm giác được phía dưới… Hình như qυầи ɭóŧ giống như có thứ gì đó dinh dính, trong lòng cô không khỏi có chút bất an.

“À!” Dư Hướng Đông cũng không ngăn ở trước cửa, ánh mắt nhướng lên thì biết vừa rồi cô tìm gì, hắn nhướng mày thả cô ra ngoài.

Dư Nhân từ ban công chạy về phòng ngủ thì vội vàng khóa trái cửa lại, ngồi vào mép giường cởϊ qυầи lót ra, quả nhiên bên dưới qυầи ɭóŧ là một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhão nhão dính dính, đặc sệt, hiện tại cũng dính vào tiểu huyệt của cô, vừa nhấc lên giống như từ trong cơ thể cô chảy ra.

Cô vừa định thay ra thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng nói của Dư Hướng Đông truyền đến: “Bị muộn rồi, nhanh thu dọn đi.”

“Dạ.” Cô đáp một tiếng, nhanh chóng cởi ra, dùng giấy lau dịch thể giữa hai chân, mặc quần chữ T kia đi ra ngoài.

Dư Hướng Đông đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn thấy cô ra thì gọi cô: “Lại đây.”

Dư Nhân chậm rãi đi qua, vừa mới đến bên cạnh hắn đã bị Dư Hướng Đông kéo vào trong ngực, ôm đến trên đùi.

“Á…” Dư Nhân kêu lên: “Ba à…”

“Ừ.” Dư Hướng Đông đáp lời, điều chỉnh lại tư thế ngồi của cô, để hai chân cô dạng ra hai bên hông mình: “Sao thế?” Nói xong thì đỉnh hông về phía trước, dươиɠ ѵậŧ cách lớp vải đỉnh vào tiểu huyệt của cô.

“Á…” Dư Nhân khϊếp sợ kêu lên: “Đừng mà… Ba ba!”

“Đừng cái gì, đừng đỉnh con?” Hắn hỏi cô: “Hay là đừng sờ con, đừng thao con?”

Dư Nhân kinh ngạc trước sự trắng trợn của hắn, động tác và lời nói kia khiến cho gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoảng sợ.

Dư Hướng Đông đẩy váy ngắn lên, vùi đầu ở trước ngực cô, liếʍ ngực, đánh vòng, liếʍ đâu ra đấy.

Dư Nhân bị dọa sợ đến mức quên cả phản kháng, dùng tay đẩy đầu hắn.

“Đừng mà ba ba, con là Dư Nhân!”

Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô: “Con cho rằng ba coi con là ai?”

Cô quay đi không nói lời nào, một tay Dư Hướng Đông ôm eo cô, một tay nắm ngực cô, bộ ngực trắng nõn trong tay hắn biến hóa thành đủ loại hình dạng, bàn tay to buông ra lại khôi phục về hình dáng ban đầu, Dư Hướng Đông thấy thế thì ngậm núʍ ѵú của cô hung hăng mυ'ŧ, Dư Nhân dùng tay đẩy đầu hắn, Dư Hướng Đông bị từ chối thì nổi giận.