Chương 9
Chờ Dư Hướng Đông và Dư Nhân đi rồi, Trình Tư Mạc bất đắc dĩ nhìn về phía cha già nhà mình: “Ba của con ơi, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con và Dư Nhân giống như anh em vậy, cha có hiểu anh em là gì không, giống như cha với chú Dư vậy đấy.”
“Anh em cái beep, ông đây còn chưa gặp qua quan hệ nam nữ thuần khiết như vậy, con mẹ nó, sau khi ngủ với con bé xong, con mà còn nói được câu này nữa, ba tin con mới là lạ.”
Trình Tư Mạc lẩm bẩm: “Nhìn tác phong thổ phỉ của ba đi.”
Trình Việt nhấc chân đá anh ta: “13 tuổi ông đây đã lăn lộn trong xã hội, ai suy nghĩ đánh chủ ý gì, ông đây nhìn phát ra ngay 7 – 8 phần, mấy chút toan tính mưu mô của thằng ranh nhà con, còn muốn hắt nước bẩn cho ông đây?”
“Con đâu dám!” Trình Tư Mạc đến gần cười nói: “Sao lúc vừa rồi chú Dư ở đây cha không nói đi.”
Trình Việt nhìn Trình Tư Mạc, nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy con trai quả nhiên đến đòi nợ, nhìn con nhóc nhà họ Dư đi, thơm tho mềm mại, ngoan ngoãn hiểu chuyện, ai nhìn cũng thương yêu, nào giống thằng con trời đánh của mình, rất giống quỷ đòi nợ.
“Biến biến biến, ông đây rảnh rỗi thích quản chuyện của con chắc, tám kiếp con không cưới được vợ cũng đừng đến trước mặt ông đây khóc.”
Bên này Trình Tư Mạc và ba mình nói cười vui vẻ, bên kia Dư Nhân và Dư Hướng Đông đã về đến nhà.
Ngô Nguyệt gọi điện thoại đến, nói thứ hai tuần sau sẽ trở về.
Hôm nay là thứ tư, nói cách khác còn bốn ngày nữa cô ta sẽ quay về, Dư Nhân rất vui: “Đến lúc đó con và ba sẽ đến đón mẹ.”
“Được.” Hiển nhiên Ngô Nguyệt rất vui vẻ khi con gái quan tâm mình như thế: “Mẹ sẽ mang quà về cho con, con nhất định sẽ thích.”
“Cảm ơn mẹ, ba cũng đang ở đây, mẹ có muốn nói chuyện với ba không?”
“Ừ, con chuyển máy cho ba giúp mẹ.”
Dư Nhân cười đưa điện thoại cho Dư Hướng Đông, hắn nghe máy, cười nói cùng Ngô Nguyệt, một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Dư Nhân không chớp mắt.
Dư Nhân giống như bị điểm huyệt, một cử động nhỏ cũng không dám, bên tai mơ hồ cũng không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chờ Dư Hướng Đông cúp máy, cô cười trừ: “Không còn sớm nữa, con đi ngủ trước đây.”
“Đi đi.” Một lúc sau, hắn đáp.
Một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau Dư Nhân muốn đến lớp học đàn dương cầm trong kỳ hè báo danh, sáng sớm đã vội vã tìm quần áo, quần áo còn tốt, qυầи ɭóŧ thì cô thật sự không muốn mặc loại có họa tiết phim hoạt hình nữa, chiếc qυầи ɭóŧ ren duy nhất của cô còn đang phơi ngoài ban công, cô mặc váy ngủ nhanh như chớp chạy đến ban công lấy quần áo.