Chương 7
Hình ảnh này thật sự quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ một lát sau, Dư Hướng Đông gầm lên một tiếng bắn ra, hiển nhiên cô bị sắc, vô thức nuốt, ừng ực nuốt xuống vài ngụm.
Dư Hướng Đông rút dươиɠ ѵậŧ ra, đem số tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lại bắn lên mặt cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẩn đυ.c dính lên gương mặt nhỏ nhắn trắng như sữa, tim Dư Hướng Đông đập thình thịch, quá sung sướиɠ, cho dù ở độ tuổi thiếu niên nhiệt tình nhất, hắn cũng chưa từng sảng như vậy.
Hắn bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt cô xuống tiểu huyệt, dùng côn ŧᏂịŧ chào hỏi tiểu âm đế, dọc theo đó khẽ động.
Chơi một lát, hắn mới chỉ đi vào được nửa qυყ đầυ, qυყ đầυ của hắn quá to, mỗi lần tiến vào đều cố hết sức, lần này lại khó được hứng thú tốt như thế, ở bên ngoài dùng sức cọ xát, một lúc lâu mới chen vào được phần đầu, đi vào còn không động, ngược mắt nhìn Dư Nhân.
Một lát sau, tiểu huyệt kẹp chặt côn ŧᏂịŧ đang muốn đi vào bên trong của hắn ta, Dư Hướng Đông cũng không vội, sau cùng hướng miệng đến môi cô, đến cuối cùng, cái miệng nhỏ nhắn bên trên cũng giống như con trùng nhỏ tham ăn bên dưới ỡm ờ ăn lấy côn ŧᏂịŧ của hắn.
Dư Hướng Đông lót hai chiếc gối ôm lớn ở phía sau cô, chính mình ngồi ở trên giường cô, để đôi chân thon dài tinh tế của cô quắp lấy hai bên hông mình, đỉnh côn ŧᏂịŧ thẳng tắp nhập động, cô lẩm bẩm rêи ɾỉ, cả gương mặt đỏ ửng.
Dư Hướng Đông nhìn mà côn ŧᏂịŧ lại to hơn một vòng.
Lăn lộn đến hơn nửa đêm, buổi sáng lúc Dư Hướng Đông thức dậy đã 6 giờ.
Dư Nhân còn chưa dậy, Dư Hướng Đông đỉnh lấy côn ŧᏂịŧ, giữ lấy eo cô rong ruổi thêm một lúc, cô giống như sắp tỉnh, Dư Hướng Đông bèn chậm lại động tác, một lúc sau để người cô hơi nghiêng, nâng người cô lên, để một chân cô trên eo mình, nhắm ngay thẳng vào trong tiểu huyệt đâm vào, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, đâm đến mức khóe mắt cô chảy cả nước mắt, hắn mới bắn ra.
Mυ'ŧ lấy giọt nước mắt cô rơi xuống, Dư Hướng Đông ra ngoài nấu bữa sáng.
Sau khi Dư Hướng Đông đi được một lúc, Dư Nhân mới mở mắt ra, đôi mắt đỏ ửng, quá sảng.
Chỉ là vừa nhìn thấy dấu vết trên người, trong lòng cô tự nhủ, bây giờ ngay cả việc giải quyết tốt hậu quả, người đàn ông đó cũng quên rồi.
Là quên thật, hay là cố ý quên?
Trong lòng Dư Nhân nhảy dựng, đột nhiên sắc mặt trắng bệch.
Hôm qua hắn thao thật sự quá dữ dội, hiện tại chẳng những miệng cô đau mà ngay cả chỗ bắp đùi cô cũng có tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống, có tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa bắn, cũng có cả tối hôm qua.
Dư Nhân còn đang do dự xem cô nên tự mình rửa sạch, hay chờ hắn nhớ đến.
Không để cho cô phải rối rắm quá lâu, bởi vì chỗ cửa truyền đến tiếng mở cửa, Dư Nhân nhanh chân bò lên giường giả bộ ngủ.
Dư Hướng Đông nhìn cơ thể trần trụi nằm trên giường, góc chăn chỉ che nửa bên bộ ngực, hạ thân và bắp đùi còn có thứ chất lỏng màu trắng đυ.c, Dư Nhân mơ hồ hừ một tiếng.