Trực giác dã thú của Tiết Tập mách bảo, người như vậy chắc chắn không phải thứ gì tốt, mà hắn lại ghét nhất loại người đạo đức giả này.
Tiết Tập tiến lên phía trước một bước, khí thế bức người, “Từ khi nào lại có kẻ ngây thơ nghĩ rằng hắn ta đắc tội tao, trả một cây bút là có thể giải quyết được vấn đề?”
Nhìn bộ dáng ngang ngược của Tiết Tập, hiển nhiên hắn đang muốn trực tiếp đánh người.
Đột nhiên, một thứ gì đó chuẩn xác đập vào đầu Tiết Tập, rồi rơi xuống đất.
Tiết Tập giật mình dừng bước.
Cả phòng học lặng ngắt như tờ.
Nằm bên cạnh chân Tiết Tập, là một hộp sữa chua.
Dũng cảm ghê!
Tần Tịnh hiếm khi dùng ánh mắt chân thành bội phục nhìn Mễ Tửu như lúc này, nếu không phải bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc, ai lại làm ra loại chuyện không biết tự lượng sức mình như vậy?
Tiết Tập nhìn về phía thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, ánh mắt lạnh như băng mang theo cơn giận dữ.
Mễ Tửu bỗng thấy hoảng loạn trong lòng, cô không được tự nhiên nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay vừa ném đồ vật chợt run rẩy, sương mù tích tụ trong đôi mắt đen ẩm ướt ngày càng nhiều, khiến người ta hoài nghi giây tiếp theo có phải cô sẽ khóc oà lên.
Người khác nhìn thấy đều không đành lòng.
“Cô…” Tiết Tập vừa mới nói được một chữ, lại thấy bóng dáng Mễ Tửu đung đưa, bỗng nhiên ngã gục, có người nhanh một bước đỡ được thân thể sắp ngã xuống đất.
Tần Tịnh nghiêng người lại gần, “Này! Mễ Tửu, cậu không sao chứ!?”
Mễ Tửu sắc mặt trắng bệch dựa vào l*иg ngực nam sinh, đã hôn mê bất tỉnh, không có bất kì phản ứng gì.
Lục Tu không nói lời nào, anh bế ngang người Mễ Tửu đem cô ra khỏi phòng học, nhìn có vẻ anh muốn đem người tới phòng y tế.
“Cơ thể Mễ Tửu vẫn luôn không khoẻ sao?”
“Đúng vậy, nghe nói trước đây cô ấy cách hai ba ngày lại nằm viện một lần, mãi đến gần đây mới đỡ lên chút.”
“Đừng nói tới thân thể của cô ấy, nếu đối mặt với cảnh tượng đáng sợ như vậy, tôi không chừng cũng sẽ ngất xỉu.”
“Mễ Tửu sẽ không có chuyện gì chứ?”
……
Các bạn học xì xào bàn tán hết đợt này đến đợt khác, nhiều người nhìn Tiết Tập một cách khó hiểu.
Trong lòng Tiết Tập vô cùng khó chịu, hắn rõ ràng chưa làm gì cả, nữ sinh kia yếu đuối ngất đi thì có liên quan gì đến hắn chứ!?
Lần đầu tiên, ác bá học đường không sợ trời không sợ đất Tiết Tập lại cảm thấy tủi thân sâu sắc.
Bên kia.
Chờ đến chỗ cầu thang trống trãi, ống tay áo Lục Tu bị ai đó nhẹ nhàng kéo, anh dừng bước, rũ mắt xuống, liền thấy cô gái đang mở to mắt trong l*иg ngực.
Mễ Tửu cười đắc ý, “Em thông minh đúng không?”
“Thông minh.”
Hai chữ đơn giản không hề gợn sóng khiến niềm tự hào của Mễ Tửu biến mất không thấy tăm hơi, cô cảm thấy bất an, dè dặt nhìn anh, không dám nói lời nào.
Lục Tu đặt cô xuống, hai chân cô chạm đất, mà lòng còn lơ lững chưa thể kiên định. Cô không khỏi nhìn anh một lần, lại liếc mắt một lần, không nói một lời nắm chặt góc áo anh, đáng thương đến mức khiến người ta đau lòng.
Rốt cuộc, Lục Tu thở dài, anh ôm lấy mặt cô, bất đắc dĩ nói: “Em làm anh sợ.”
Anh nhanh chóng nhận ra cô chỉ đang giả vờ, nhưng khi nhìn thấy cô đột nhiên ngã xuống, anh cảm giác như thể trái tim mình đang bị bóp nghẹt, anh sợ phải trải qua một lần nữa.
Mễ Tửu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Em xin lỗi…”
Sắc mặt cô vẫn còn có chút tái nhợt, nỗi sợ hãi vừa rồi không phải là giả.
Anh vuốt ve gương mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lại muốn đứng ra?”
“Em sợ hắn ta đánh anh…” Cô ủy khuất khịt khịt cái mũi, khẽ nức nở, đôi mắt đẫm nước nhìn anh chằm chằm, cho dù hắn có là sắt đá thì cũng phải mềm lòng.
Lục Tu nhìn cô, im lặng.
Mễ Tửu tự hỏi có phải sức hấp dẫn của mình gần đây đã giảm sút hay không, khóc lóc cũng không có tác dụng, thì giây tiếp theo, cô bị ai đó kéo tay lôi tới một góc tường.
Khoảnh khắc lưng cô dựa vào bức tường lạnh lẽo, một bàn tay lành lạnh nâng cằm cô lên, nụ hôn của anh rơi xuống, mang theo sự dịu dàng và lưu luyến triền miên.
Giờ phút này, trái tim Mễ Tửu đập như chưa từng đập.