Chương 11: Quá khứ của Ôn Kha 2
Chiếc xe xem như lái về thành phố, rất có khí phách. Bên trong còn có sâm banh mỹ tửu. Dương Trầm coi như lăn lộn với lão đại gì đó, khi đó Ôn Kha không biết chuyện về xã hội, cũng đi dạo ở hương trấn, trong thành phố lớn có thứ gì, cô không có một chút khái niệm.
Sa này bỏ trốn với Dương Trầm, ở vào trong ký túc xá tập thể, có mấy người phụ nữ cũng như cô đều là nữ gia quyến, Dương Trầm trở về muộn, vừa về nhà giống như sức lực toàn thân mất sạch không còn ngã xuống ngủ. Ôn Kha hỏi anh ta cái gì anh ta cũng không nói, bảo cô cứ ở trong ký túc xá giặt quần áo dọn dẹp nhà cho anh ta.
Khoảng non nửa năm, có một ngày Dương Trầm khiêng một ông chủ lớn trở lại, người đàn ông kia rất cao, quần áo đẹp đẽ quý giá, gương mặt trắng xanh, bị người ta đâm mấy nhát mất máu quá nhiều. Lần đầu tiên Dương Trầm kích động sợ hãi như vậy, đóng cửa lại, bảo Ôn Kha đi nấu nước nóng, không cho nói chuyện.
Ở bên ngoài xe cảnh sát vẫn luôn kêu, bọn họ đều kìm nén không nói chuyện, Dương Trầm tìm bác sĩ tư nhân tới cửa xử lý vết thương xong, nói phải đi trốn. Anh ta để lại hết tiền cho Ôn Kha, trước khi đi còn đặc biệt dặn, nói người đàn ông này là ông chủ của anh ta, đừng thất lễ, trước khi thương tổn khỏi, đừng để anh ta ra cửa.
Khi người đàn ông kia tỉnh dậy ho khan hai tiếng, để trần cánh tay, trên người tràn ngập cơ bắp, trên người quấn mấy vòng băng gạc, nghiêng người nhìn Ôn Kha. Ở trong phòng nhỏ cũ nát, cô gái ngồi xổm trên đất, giặt quần áo bẩn trong chậu cho anh ta.
Người đàn ông kia chiếm giường của Dương Trầm, cô chỉ có thể ngủ trên ghế sô pha, trong căn phòng chưa tới 20 mét vuông, ăn uống đi vệ sinh đều chen lách một chỗ, một sợi dây điện nối từ tường này đến tường bên kia, dùng để phơi khô quần áo. Khi đó thời tiết đẹp cô cũng không dám mở cửa sổ, sợ có cảnh sát tìm vào. Mỗi ngày ba bữa cơm, đều cầm tiền Dương Trầm để lại đến tiệm cơm mua đồ ăn cho người đàn ông.
Ngày đó cô ngồi trên giường đút anh ta ăn cơm, chỉ nghe anh ta hỏi một câu.
“Em bao nhiêu tuổi?”
Ôn Kha nói đủ 18, chỉ có điều lúc đó cô đặc biệt đơn thuần, không hiểu ý trong mắt người đàn ông, lại càng không biết tìиɧ ɖu͙© đáng sợ trong mắt anh ta. Cô không biết anh ta tên là gì, gọi là gì, giọng điệu mỗi ngày, đều lộ ra thái độ của thiếu nữ. Không khéo đưa đẩy, bao gồm mũi nhọn sắc bén, than thở oán giận. Nói muốn anh Trầm.
“Chừng nào thì anh đi…”
Cô hỏi, sau đó người đàn ông hỏi lại.
“Muốn tôi đi như vậy à?”