Chương 8: Cầu xin
Ôn Kha nằm trên giường, mặt đầy là máu, nghiêng đầu nhìn tường dán đầy báo cũ, căn phòng cũ kỹ rách nát, gần như trùng khớp với gian phòng ảm đạm lúc trước. Gương mặt Ngụy Tử Thiên cũng trùng khớp với người đàn ông kia, ánh sáng ngoài tường chiếu vào, chiếu lên gương mặt anh ta, giống như cố ý làm vậy, chúng nó che đi tầm mắt của Ôn Kha, giống như đốt cháy cả đồng tử của cô.
“Vết sẹo này thực xấu.”
Ngụy Tử Thiên khom người tới gần quay, trên bụng có một vết sẹo rất rõ, giống như có người có thâm cừu đại hận cố ý đâm vào, muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Có vết sẹo xấu như vậy, sao có thể làm kỹ nữ? Anh chán muốn chết quay, chán muốn chết cao giọng vài câu, mà lúc này Ôn Kha vì bị Ngụy Tử Thiên đập ba chai rượu vào đầu, dưới máu loang khắp nơi, suy sụp mà lệ rơi đầy mặt.
Khi bầu trời tối đen cô không về nhà được, từ lúc cô rời nhà đi đã không nghĩ tới trở về, bởi vì câu nói của anh Trầm.
“Anh chính là nhà của em.”
Khi đó Ôn Kha 17 tuổi, là cô gái trẻ nhất trong lớp, cuộc sống có thể dùng mấy ví dụ, cô chính là que củi cuối cùng ông nội thêm vào trong bếp lò. Nếu có một ngày phải đi chết, sẽ gọi phóng viên tới trước, sau đó đứng trên sông Đường Kiều nhảy xuống, diễn như Triệu Vi trong tân dòng sông ly biệt, cô cũng diễn như thế, đây là Ôn Kha.
Cảm xúc của Ngụy Tử Thiên không cao, lúc này người phụ nữ trên giường giống như điên rồi giương nanh múa vuốt đứng dậy, tay đầy máu nhiễm đỏ màn hình cameras, vết sẹo nhìn trông càng thêm xấu xí, Ôn Kha kêu lên sợ hãi khiến đám đàn ông xung quanh giật mình. Ngụy Tử Thiên nhíu mày, nhìn chằm chằm cổ tay, Ôn Kha nắm chặt lấy cổ tay anh, giọng mũi rất nặng, máu và lệ đầy mặt, giọng nói hơi run run.
“Anh Thiên… Bảo bọn họ nhẹ chút… Có được không.”
Xem đi, tôi nói có đúng không.
Người đàn ông tên Ngụy Tử Thiên này có thù tất báo, vội vàng quay video clip về dỗ bảo bối anh ta mới tán được nằm trên giường bệnh. Nhìn xem kỹ nữ đánh người sẽ có kết cục thảm thế nào, em xem trên người cô ta uốn lượn vết sẹo xấu xí, em xem khi cô ta bị thao lắc lư như vải rách. Em xem, em xem, đây là Ôn Kha.
“Cầu tôi làm gì, cầu bọn họ ấy.”
Ngụy Tử Thiên vung tay lên, tránh thoát khỏi tay Ôn Kha, trên tay lưu lại hai vết máu, hiện giờ anh chỉ muốn nhanh chóng thay quần áo tắm rửa sạch sẽ một cái. Sau khi để cameras một bên, dặn dò người đàn ông nào đó bên cạnh, nói chuyện này xong thì cho cô thêm một chai rượu, sau đó rời đi.