Nhìn dòng trắng đυ.c bắn trên bụng mình Việt Việt cảm thấy cô điên thật rồi, đẩy anh ra chạy về phía phòng tắm khóa trái cửa lại mở vòi trực tiếp xả nước lạnh lên mặt. Đặng Long chạy theo phía sau cô ở ngoài phòng tắm gõ cửa:
- Việt Việt, mở cửa cho anh.
Mặc kệ tiếng đập cửa bên ngoài Việt Việt đứng dưới làn nước lạnh giúp cô tỉnh táo loại bỏ cảm xúc ban nãy rồi mới khoác áo tắm lên làm vệ sinh cá nhân xong mở cửa bước ra ngoài. Thấy người bên ngoài tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cô lườm anh:
- Biếи ŧɦái nhà anh thích ở truồng đấy à.
Đặng Long thấy cô bình thường mới yên tâm, anh sợ cô gái nhỏ nghĩ không thông mà ghét bỏ anh. Đặng Long với chiếc khăn trong phòng tắm quấn quanh hông nói:
- Quần áo đêm qua bẩn rồi không mặc được. Em có bàn chải đánh răng dự phòng không?
- Không có.
Không thấy người kia phản ứng Việt Việt thấy điềm xấu mới đi vài bước đã vọt lại phía nhà tắm liền thấy tên đàn ông xấu xa này thế mà dùng bàn chải của cô. Thấy cô quay lại liền cười tít mắt miệng vì vướng mà nói không rõ nhưng cô vẫn nghe ra ý tứ nói yên tâm, hắn không chê mà dùng chung bàn chải của cô cũng được. Hắn không chê nhưng cô chê có được không?
Việt Việt không muốn tiếp tục quan tâm đến người này, cô thoa kem dưỡng cho da, thay một bộ đồ rồi đi đến phòng bếp kiếm đồ ăn, hôm nay cô còn phải đến phòng nghiên cứu.
Đặng Long từ phòng tắm đi ra đã ngửi thấy mùi mì gói thơm lừng, khá lâu rồi anh không được ăn món này. Rất tự nhiên lấy một bộ bát đũa gắp mì trong nồi của cô ăn vào miệng vẻ mặt thỏa mãn. Việt Việt cảm thấy nuốt không nổi nữa, ông nội và bố mẹ già mà biết cô để một người đàn ông chỉ quấn khăn tắm tự do đi lại trong nhà chắc sẽ đánh chết cô mất.
- Anh định bao giờ đi khỏi nhà tôi?
Đặng Long ăn một miếng mì lớn nói:
- Không có quần áo, không đi.
- Trợ lý, tài xế, bạn bè,.. anh muốn gọi ai mang quần áo đến cũng được. Cho nên đi khỏi nhà tôi sớm một chút.
Cô đâu phải con ngốc, anh ta thiếu người mang quần áo đến cho mới lạ. Nói xong với túi xách đi ra cửa.
Đặng Long thấy cô muốn đi liền buông đũa xuống chạy đến phía sau ôm lấy cô giọng làm nũng:
- Em muốn bỏ tôi để đi?
Hãy tưởng tượng một người đàn ông cao lớn 1m8 ôm lấy mình từ phía sau nũng nịu bạn sẽ hiểu cảm giác lúc này của Việt Việt:
- Đại gia nhà anh, tôi còn phải đi làm có được không.
- Anh thấy em chính là mặc quần áo lên liền vô tình. Bỏ mặc con trai nhà lành lại chạy trốn.
Nhìn bộ mặt vô tội như mới thất tiết của anh Việt Việt nghiến răng đá cho anh một phát:
- Anh nghiêm túc một chút. Đừng có ở đây ăn vạ tôi làm như mình thiệt thòi lắm ý.
Tên đàn ông ba mươi tuổi nào đó bĩu môi:
- Em ngủ với tôi, không cho tôi danh phận, không chịu trách nhiệm còn nói tôi ăn vạ. Tôi đúng là nhìn lầm em rồi.
Nhìn đồng hồ đã quá giờ Việt Việt không muốn tiếp tục đôi co với anh:
- Tôi đây không có thời gian đôi co với anh, anh muốn làm gì thì làm.
Thấy cô mở cửa Đặng Long nắm tay cô lại chìa một bên má đến trước mặt cô:
- Thơm thơm một cái anh để em đi.
Cứ để người này tiếp tục làm mình làm mẩy cô chắc khỏi phải đi làm nên Việt Việt liền nhón chân ý định mổ nhẹ một cái lên má anh nhưng người nào đó lại quay mặt về làm hai người chạm môi nhau. Đặng Long chưa đợi cô phản ứng lại thơm lên hai bên má phúng phính của cô mà nói:
- Đi làm vui vẻ nhé bảo bối.
Nói xong thỏa mãn ngồi lại bàn ăn tiếp tục ăn mì. Việt Việt thở ra rồi lại hít sâu một hơi kiềm chế rồi mới mở cửa đi khỏi nhà.
Đặng Long ăn hết bát mì lại đem bát đũa rửa sạch mới lấy điện thoại gọi cho Phan Thiện. Sau một hồi chuông dài mới có người nghe máy với giọng ngái ngủ:
- Đại gia nhà cậu…
- Mang cho tôi một bộ quần áo đến đây.
Sau khi đọc địa chỉ nhà cô liền cúp máy. Người bên kia điện thoại bị phá giấc ngủ đang vò đầu bứt tóc không biết hắn có nghiệp gì mới dính phải tên bạn như thế này.