Đêm xuống, Lương Xước thật cẩn thận đem Lương Trù ôm vào trong ngực.
“Nàng có biết chỉ cần nàng bồi ở bên cạnh ta như vậy ta đã vô cùng thỏa mãn, nhưng ngay cả mong ước như vậy cũng thật khó.” Trước khi cưới nàng hắn đã biết Lương Trù đối với hắn vô tình nhưng hắn vẫn cưới, hiện giờ thống khổ như thế có phải chính là báo ứng của hắn hay không? Hắn vẫn luôn cho rằng chỉ cần hắn có thể ở bên cạnh nàng hắn đã có thể thỏa mãn, ai ngờ sau khi có được nàng, ý nghĩ xằng bậy của hắn càng ngày càng nhiều.
Hắn gắt gao ôm Lương Trù đã ngủ lại không biết thời điểm hắn nặng nề chìm vào giấc ngủ, Lương Trù mở bừng mắt, tầm mắt nàng chậm rãi dừng trên dung nhan khi ngủ của hắn, trong lòng nàng rốt cuộc cũng có dao động, đó là một loại cảm giác áy náy, nàng rất muốn đáp lại hắn nhưng vẫn luôn không biết làm thế nào.
Ở trong đêm đen nhẹ nhàng thở dài, đầu Lương Trù dựa vào trong lòng ngực hắn, hắn theo bản năng đem nàng ôm càng thêm chặt, như là sợ nàng sẽ biến mất vậy.
Tuy rằng nàng không biết tình yêu nam nữ rốt cuộc là bộ dáng gì nhưng nàng sẽ tận lực thỏa mãn chờ mong của Lương Xước, nói như thế nào thì cũng là hắn cho nàng và Cương Nhi có những tháng ngày bình an.
Hai người mang theo tâm tư khác nhau lại ôm nhau mà ngủ, cùng nhau nghênh đón bình minh.
Sau khi Lương Xước tỉnh lại không bao lâu sau Lương Trù cũng tỉnh, đối diện với con ngươi thâm trầm của hắn, Lương Trù tạm dừng một chút, sau đó mới mềm mại mở miệng, “Phu quân. . .” Hôm qua cùng Lương Xước nổi lên tranh chấp làm thanh âm nàng nhiều thêm vài phần lấy lòng, thanh âm mềm mại kia thấm vào tận xương tủy.
Sao Lương Xước lại không biết nàng cố tình lấy lòng, nhưng hắn cố chấp thích ăn bộ dáng lấy lòng này của nàng. Lương Trù nhìn thấy băng trên mặt hắn hòa tan, không tự chủ được vươn tay nhỏ đặt lên mặt Lương Xước, nghĩ nghĩ, lại ở trên môi hắn mổ mổ một chút, giống như là chuồn chuồn lướt nước.
Chỉ là động tác nho nhỏ như vậy nhưng cũng khiến trong lòng Lương Xước kích động, “Trù Nhi, ta yêu nàng.”
“Ừ, ta biết.” Nàng gật gật đầu, ánh mắt thực nghiêm túc làm trong lòng Lương Xước yên ổn hơn một chút. Tuy rằng nàng không đáp lại tình yêu của hắn nhưng nàng hiểu được hắn yêu nàng nhường nào, như thế cũng tốt rồi, đối với quan hệ của hai người hiện tại thì như thế cũng là tốt lắm rồi.
Hắn cũng mổ mổ môi Lương Trù một chút, lại cảm thấy thật là không đủ tư vị, hắn gia tăng nụ hôn kia, bầu không khí giữa hai người trở nên kiều diễm, tay hắn lưu luyến ở trên người Lương Trù dao động.
Sắc mặt Lương Trù ửng đỏ, cảm giác cả người nhũn ra, thân mình nàng muốn hắn, nhưng nàng lại ở thời điểm hắn buông nàng ra mà đẩy đẩy hắn, “Chàng sẽ đến trễ. . .”
Lương Xước vẫn luôn chăm chỉ, mỗi ngày đều đúng giờ thượng triều, sau khi xử lý triều chính sẽ đến võ trường rèn luyện thân thể, cơ hồ phải chờ đến buổi chiều mới có thể về đến nhà, vừa đến nhà liền sẽ bồi nàng dùng bữa, sau đó cùng nàng dây dưa không thôi, là một người sinh hoạt vô cùng có quy luật.
“Có quan hệ gì, cứ để bọn họ chờ.” Tay hắn bắt đầu hướng lên ngực nàng.
“Nếu vậy ta đây chẳng phải sẽ trở thành yêu cơ họa quốc?” Nàng nhớ tới những mỹ nhân như Đát Kỷ, Bao Tự làm quân vương buông bỏ triều chính.
“May mắn, lúc này vi phu lại không phải hoàng đế.” Vậy nên chuyện đó không xảy ra, “Trù Nhi sao có thể là yêu cơ? Hẳn là yêu tinh đi!” Hắn trêu đùa.
“Trù Nhi, vi phu rất muốn, có thể chứ?” Nhớ tới lần trước bức bách nàng, nàng khóc đến thương tâm, mặc dù hắn rất nhanh đã bị dục hỏa đốt người nhưng vẫn như cũ mở miệng dò hỏi.
Mắt Lương Trù lượng lượng, không có đáp lại nhưng đôi tay nàng lại bắt đầu thay hắn cởi bỏ trung y.
“Thân mình Trù Nhi có thể thừa nhận sao?” Hắn nhớ tới lời thái y nói lại chần chờ một chút.
Lương Trù có thể cảm giác được du͙© vọиɠ của hắn đã gần bùng nổ lại vì thân thể của nàng mà cắn răng chống chịu, kỳ thật, Lương Xước tốn phí rất nhiều công sức trên người nàng, thức ăn, thuốc uống, dùng đồ bổ trước nay đều không keo kiệt, nàng thật sự rất khỏe mạnh, lần trước ngất xỉu hơn phân nửa là lí do về mặt tâm lý.
“Thân thể ta rất tốt.” Thanh âm nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, thời điểm phát hiện mọi việc Lương Xước đều phải hỏi qua nàng cũng rất thẹn thùng.
“Vi phu sẽ nhẹ một chút, Trù Nhi, sau này vi phu tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng.” Trán hắn dựa vào nàng, trịnh trọng giống như cho nàng một sự bảo đảm.
“Không vấn đề gì hết, A Trù biết tâm ý của Xước ca ca.” Hiện giờ hồi tưởng lại ngày đó là do nàng phản ứng quá độ, hơn nữa còn nói không lựa lời nên mới ngoài ý muốn đắc tội với người phát cơm cho mình, nàng đã cởi bỏ quần áo của hắn, chỉ còn lại có một cái quần, tay nàng lướt qua làn da cường kiện của hắn, mang đến cho Lương Xước một trận rùng mình, Lương Xước rất thích sờ Lương Trù, lại càng thích bị Lương Trù sờ.
Tay nhỏ của Lương Trù không làm việc bao giờ, được nuôi dưỡng đến trắng nõn, thời điểm lướt qua vòng eo hắn, du͙© vọиɠ giữa hai chân hắn đã tới đỉnh.
Lương Xước nghiêng đầu nhìn Lương Trù, Lương Trù biết ý tứ hắn, nàng ngoan ngoãn thay hắn mở dây quần, phóng thích côn ŧᏂịŧ lớn của hắn, côn ŧᏂịŧ ngẩng đầu, cứ như vậy đánh vào trên bụng nhỏ trần trụi của nàng, chứa một chút ướŧ áŧ, là lỗ chuông trên đỉnh qυყ đầυ đã phóng thích chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, cứ như vậy ở trên bụng trắng nõn lưu lại một hàng vệt nước.
Mặc kệ đã có mấy lần da thịt cận kề, Lương Trù vẫn luôn không tự giác được mà đỏ mặt, hắn cũng không vội vã thâm nhập vào bên trong nàng, ngược lại lại đem tay nàng cầm tới cẩn thận đoan trang, sau đó bắt đầu liếʍ lòng bàn tay nàng.
“Làm cái gì vậy?” Lòng bàn tay bị liếʍ vài cái, vừa ngứa vừa tê, Lương Trù muốn bắt tay rút về lại bị hắn chặt chẽ bắt lấy không buông ra.
“Muốn biết tay nhỏ này đến tột cùng là có cái gì đặc biệt? Vì sao lại sờ vi phu sảng khoái như vậy? Nàng sờ vi phu tiếp có được không?” Hắn cười lấy lòng, đem tay nhỏ Lương Trù đặt ở nơi nóng bỏng giữa hai chân mình.
Hắn đã nếm thử quá rất nhiều lần dỗ dành nàng sờ sờ chính mình.